Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 36: Mỹ nhân



Trước mắt là một mỹ cảnh tuyệt sắc, đẹp đến chấn động tâm hồn.

Cái miệng nhỏ tròn tròn mềm mại hồng tươi hơi ươn ướt, theo hơi thở của giấc ngủ say mà khẽ hé ra khép lại, tựa như muốn nói lại thôi, mê hoặc lòng người, mang theo vẽ mỹ miều không nói nổi lên lời.

Một cái miệng anh đào nhỏ xinh đẹp làm sao.

Một bức hải đường xuân thụy đồ mới đẹp làm sao.

Chỉ tiếc là bên cạnh đó truyền đến âm thanh *** ô của tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng nước miếng rơi lộp bộp chẳng chút lãng mạn phá hủy hình ảnh kiều diễm trăm năm khó gặp nổi một lần.

“Muốn liếm liếm coi sao quá đi na…”

Nằm quỳ gối úp sấp giữa hai chân của “mỹ nhân”, thèm thuồng nhìn “cái miệng nhỏ nhắn” đầy đặn chẳng dễ dàng mà gặp, Phan gia đại sư huynh đã lau nước dãi lần thứ một trăm. Nhưng anh là người mang trong mình huyết hải thâm cừu, hôm nay mạo hiểm liều mình lẻn vào ma giáo trong cửu tử nhất sinh, hy vọng đánh trúng một đòn, hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại quang vinh, bởi vì chưa thể nắm chắc phần thắng đủ vạn phần, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Thèm cắm cắm thử quá đi na…”

Có điều tiểu sư đệ không đầu không óc, không biết trời cao đất rộng nhìn tuyệt sắc trước mắt đã thèm nhỏ dãi từ lâu, hận không thể lập tức bật dậy đề thương xông trận, giết địch không để lại manh giáp.

Mà lúc hai người đều nhìn chòng chọc như hổ đói, rục rà rục rịch thì…

“A”

Một tiếng “sư tử hống” oanh động võ lâm, kinh động vạn giáo làm hai huynh đệ nhất thời sợ đến tè ra quần, vội vã vận dụng khinh công tổ truyền tuyệt đỉnh, bắn vội về sau ba bước!

“NAI CON!  CƯNG ĂN TIM HÙM GAN BÁO CHẮC? Dám biến chủ nhân thành thế này? Còn không mau cởi dây ra!”

Chỉ thấy đang nằm nổi giận đùng đùng trên chiếc giường ga gối trắng tinh, không, phải nói là bị “trói”  mới đúng – một thân hình cường tráng hoàn mỹ. Chân tay thon dài mỹ lệ của hắn bị trói chặt trên bốn chân giường, tất cả các bộ vị tư ẩn nhất cũng đều lõa lồ lộ ra dưới ánh dương, hết sức dụ người phạm tội.

Còn một người vốn đã diễn luyện đi luyện lại quá trình phạm tội trong đầu không biết bao nhiêu lần, bây giờ đang bị tiếng gầm thét phẫn nộ, ánh mắt lãnh liệt rọi vào sợ đến tứ chi nhũn hết cả ra, không dám đụng đậy, làm sao còn gan mon men đến gần cái tên ma đầu vừa tỉnh lại đầy tức giận kia.

“Nai con, cưng điếc rồi à? Ta bảo cưng lập tức lăn qua đây cởi trói ra, cưng có nghe không đó?”

“Không… không được… Thả cậu… nhất định cậu sẽ làm thịt tôi…”

“Biết là được rồi, ta”

Nhìn con nai con đang rúc vào trong góc run run không ngừng, Âu Dương Đạo Đức đột nhiên hít một hơi thật sâu, miệng hắn khẽ nhấc lên, lộ ra một nụ cười mê người khiến người khác hoa mắt:

“Không đâu, chủ nhân cưng nai con nhất mà, sao lại nỡ làm tổn thương một sợi lông của nai con đây?”

Ta sẽ không làm tổn thương “một sợi” lông tơ của cưng, ta sẽ vặt sạch lông nai toàn thân cưng!

“Cậu đảm bảo?”

“Ta đảm bảo. Nai con ngoan, mau đến đây cởi trói cho chủ nhân, cưng trói chặt thế này, tay chân ta đều đau nhói hết cả lên rồi đây…”

Hai bên lông mày nhíu chặt, Âu Dương Đạo Đức nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, lộ ra thần sắc người thấy người thương, có một con nai con đầu óc đơn giản thấy thế quả nhiên lập tức chạy đến.

“Thật sự đau lắm?”

“Đúng vậy, đau lắm í.”

“Trói thật sự là chặt lắm?”

“Đúng vậy, chặt lắm í.”

“OA ha ha ha ha ha….”

Phan Tuấn Vỹ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười điên loạn như tiểu nhân thực hiện được gian kế trong phim, vui đến khoa tay múa chân.

Từ ba ngày trước ra tay không thành, anh một mực chờ đợi cơ hội “hạ thủ” lần thứ hai, cho đến hôm qua cái tay ma đầu này đi dự tiệc rượu trở về, uống có chút say, anh mới nhân cơ hội “nạp nhiên liệu” trong “trà giải rượu” của hắn, thành công “bắt cóc” được cái tên ma đầu này.

“Trói hay lắm, trói giỏi lắm, trói tuyệt lắm, ha ha ha ha, cái tên ma đầu nhà ngươi cũng không ngờ có một ngày như thế này đây? Nai con là số một, thành công! Muôn năm! Ú hú!”

“Nai con là số một?”

Gương mặt tuấn mỹ đột nhiên đen sạm, Âu Dương Đạo Đức bây giờ cuối cùng cũng ý thức được tình hình nguy hiểm.

“Đúng vậy, Phan Tuấn Vỹ tôi đây tốt xấu gì cũng là một nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, không những thế mà tuổi còn lớn hơn cậu hai phần ba, vì cái gì mà lần nào tôi cũng phải ở dưới thân cậu như một người phụ nữ đáng thương? Tôi không phục, tôi kháng nghị, tôi phải làm một cú đại phản công nơi đường cùng!”

“Phản công đường cùng? Hừ, có gan làm cho ta coi!”

“Hừ! Hừ hừ hừ hừ!”

Cậu biết hừ, tôi không biết hừ chắc?

“Cậu đừng có mà dọa tôi, tôi thừa nhận là tôi không có gan, nhưng hôm nay tôi có chuẩn bị mới tới, chờ chút nữa đảm bảo khiến cho đại ma đầu nhà cậu khóc lóc cầu xin tha thứ, từ nay về sau không dám không giữ lời thề với tôi, lăng nhăng xằng bậy ở bên ngoài?”

“Không giữ lời thề? Lăng nhăng xằng bậy? Âu Dương Đạo Đức ta đây lúc nào làm cái chuyện không phù hợp thân phận địa vị như thế a?”

“Còn dám nói không có?!”

Cơn ức mà Phan Tuấn Vỹ nhịn mấy ngày không nén nổi nữa bùng phát khiến anh nhào tới bên cạnh Âu Dương Đạo Đức, bắt đầu một trận quyền cước đấm đá.

“Nai con, mau dừng tay, cưng… cưng điên rồi sao?”

Lồng ngực bị ăn hai cú đấm mạnh, Âu Dương Đạo Đức lần đầu tiên thấy nai con phát điên như thế, không khỏi hô to không ổn trong đầu.

“Đúng, tôi điên rồi, từ cái ngày tôi gặp cậu, tôi đã bị cậu làm cho phát điên rồi!”

Đột nhiên cúi xuống đầu nhũ bên phải của hắn mà cắn mạnh xuống, Âu Dương Đạo Đức đau đến thờ gắt một hơi, sắc mặt lập tức trắng bệch

Cưỡng chế cảm giác không nỡ trong lòng, Phan Tuấn Vỹ nghiến răng tàn nhẫn, dùng âm thanh tàn bạo nhất mà cả đời chưa xài bao giờ nói:

“Đó mới chỉ là bắt đầu, hôm nay nếu cậu không nói hết mọi việc cho tôi, tôi sẽ còn bắt cậu phải chịu hơn nhiều.”

“Được được, hảo hán phải nhịn được cái nhục trước mắt, hôm nay cưng là dao thớt, ta là thịt cá, nói đi, nai con cuối cùng muốn nói gì với chủ nhân?”

“Nói cái này này!”

Lôi bức ảnh ra huơ huơ trước mặt hắn, Phan Tuấn Vỹ quan sát thật cẩn thận sắc mặt Âu Dương Đạo Đức, nhưng nét mặt hắn hoàn toàn thờ ơ.

“Hửm, là cái này à.”

“Cái gì gọi là “cái này à”, cậu mau nói thật cho tôi, sao lại chụp bức ảnh thân mật như thế với Sở Thận Chi? Cậu có biết cậu ta thực ra với em trai mình có gì không a, cậu ta… cậu ta đang loạn luân, *** đãng lắm, cậu có biết không?”

Mặc dù chửi mắng tình địch trước mặt người mình thích là một trong những chuyện bỉ ổi nhất, nhưng vì ghen tuông đến mất cả lý trí, thậm chí còn dám dùng đến “hình phạt cầu xin” như Phan Tuấn Vỹ thì ba chuyện đó căn bản chả đáng quan tâm.

“Biết a, ta biết từ lâu rồi, hai người họ bên nhau chẳng phải chuyện mới một hai ngày đêm đâu, ta vốn chẳng thèm quan tâm mấy, thậm chí còn thấy khá là thú vị, nhưng nếu luận về loạn luân với *** đãng, ai mà so với nai con nhà ta được a? Cưng nói có đúng không a? Bảo bối.”

Nhìn vẻ mặt cực kì không đứng đắn của Âu Dương Đạo Đức, Phan Tuấn Vỹ thấy vừa giận vừa xấu hổ:

“Hừ, cậu được, còn thích khua môi múa mép nữa, để tôi hôm nay coi cái miệng phía dưới của cậu, có phải cũng dẻo mồm như thế không?!”

Chuyển qua giữa hai chân hắn, vươn một ngón tay đè lên cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, Phan Tuấn Vỹ thấy vẻ mặt Âu Dương Đạo Đức lập tức xanh lè, không khỏi ha ha cười lớn.

“A, cậu cũng biết sợ sao? Thấy cái gì bên kia không? Tôi sợ không thể có hứng thú với cái tên đại *** ma cậu, đặc biệt dầu thần bôi trơn Ấn Độ tăng cường cương lực, đảm bảo sẽ cho cậu đêm đầu khó quên, khiến cậu dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được.”

“Hắc hắc, nai con, có chuyện gì từ từ thương lượng đã, cưng không nên quá xúc động a.”

“Hừ, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu có chịu nói không?”

“Ai nếu mà nói được ta đã sớm nói rồi, ta có lý do của ta, một thời gian nữa cưng khắc sẽ biết. Nói chung ta và Sở Thận Chi chỉ là bạn bè, giữa ta và hắn hoàn toàn không có gì hết, hắn ta yêu em trai đến phát cuồng, bất kể người ưu tú đến thế nào trong mắt hắn cũng chỉ là một đống phân, cưng khỏi phải lo một trong “mười thanh niên kiệt xuất nhất toàn quốc” ta đây sẽ bị hắn để ý. Được rồi, ta nói xong rồi đó, cưng thả ta ra được chưa?”

“Thả cậu ra? Hừ, còn sớm lắm. Vậy tôi hỏi cậu, mấy cú điện thoại thần bí mà cậu vẫn thường nhận được trước khi xuất ngoại có phải do Sở Thận Chi gọi đến không?”

“Không phải của hắn ta, còn là ai bây giờ ta không thể nói, một thời gian nữa cưng sẽ biết.”

“Được, bây giờ tôi lại hỏi cậu cậu đã hẹn với tôi sang nước Mỹ sẽ gọi điện thoại cho tôi, vì sao liên tục hai ngày không chịu giữ lời, hại tôi đợi nửa ngày. Cậu nói coi, cuối cùng cậu ở đâu với ai, làm chuyện gì?”

“Ta ở đâu với ai làm chuyện gì, bây giờ ta không thể nói cho cưng được, một thời gian nữa…”

“Một thời gian nữa tôi sẽ biết đúng không? Hừ, cậu cho Phan Tuấn Vỹ tôi là con nít ba tuổi dễ lừa vậy sao? Tùy tiện nói một hai câu là dễ dàng để cậu bịp bợm giỡn chơi? Tôi thấy, cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Phan Tuấn Vỹ tôi đây hôm nay phải thử coi cái miệng nhỏ phía dưới của cậu cứng đầu đến đâu!”

Đem tính khí đã được bôi trơn từ lâu hướng xuống bên dưới, Phan Tuấn Vỹ vừa mới tính chạm vào cái miệng nhỏ nhắn đó, chợt nghe được một tiếng thở dài yếu ớt…

“Ai… Cưng làm đi, xem ra ta không thể thoát khỏi cơn ác mộng này, từ cái năm ta mười bốn tuổi một mình sang Mỹ cố gắng sinh tồn, chẳng biết có bao nhiêu người thèm khát cái mông mê người của ta, thậm chí có lần còn có cùng lúc ba thằng đàn ông cao lớn bức ta vào một hẻm nhỏ, sau đó xé rách hết quần áo của ta, sau đó… sau đó… bọn chúng…”

“Cậu… ý cậu là bọn chúng đem cậu…”

“Đúng, bọn chúng có một người cầm dao, một người cầm côn, còn một tên nở nụ cười háo sắc hạ lưu cứ… cứ đi về phía ta… sau đó… sau đó ta đã bị…”

“Không được nói nữa!”

Nhìn gương mặt đau đớn thống khổ vặn vẹo, nghe tiếng nói run rẩy sợ hãi, trái tim Phan Tuấn Vỹ đau như bị dao cắt, nước mắt rơi không ngừng

“Ô… xin lỗi, chủ nhân, xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu, tôi không biết cậu đã từng bị… Ô… xin lỗi…”

“Không sao đâu, nai con, nếu cưng thực sự muốn làm, vậy làm đi, ta sẽ cố chịu mà. Đến đây đi, nhanh lên chút nhé.”

Vẻ hy sinh trầm tĩnh của Âu Dương Đạo Đức khiến Phan Tuấn Vỹ càng đau nhói trong lòng:

“Không! Đừng mà! Cả đời này tôi cũng không muốn làm tổn thương cậu, xin lỗi, chủ nhân, đều là tôi không tốt, cậu chờ một chút, tôi sẽ lập tức cởi trói cho cậu.”

“Cảm ơn cưng, nai con, cưng đúng là nai con ngoan của ta…”

“Tôi thấy có mà là một con nai con ngốc thì có.”

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra.

“Cái cả cái câu nói dối mà con nít ba tuổi cũng bóc mẽ được mà anh cũng tin, đúng là không phải ngốc bình thường đâu a. Nghĩ cũng đoán ra được là trước đây tám phần mười anh cũng bị Âu Dương đại ca giỡn đến xoay như đèn cù hoài như vậy đúng không?”

Một thiếu niên giọng mang theo chút châm biếm ôm một người chàng trai gương mặt tuấn tú ngọt ngào chậm rãi đi đến.

“Oa ha ha ha…”

Chàng trai trong lòng vừa nhìn thấy Âu Dương Đạo Đức bị trói trên giường, dáng vẻ rất chi là tùy người xâm lược lập tức quẳng hết hình tượng ôm bụng cười to.

“Không ngờ cơn ghen của nai con nhà cậu không nhỏ, kết cục của Âu Dương đại thiếu gia còn thảm hơn cả ta, chí ít Ngọc Nhi nhà ta cũng không có trói ta lại.”

“Anh hai, em vừa nghĩ rằng trói lại chơi trên giường xem ra kích thích hơn đó, em cũng muốn thử xem. Bất quá trói trên giường thì chẳng sáng tạo gì cả, không bằng lần sau chúng ta tìm một hòn đảo không người, em trói anh vào trên cây chơi, anh thấy sao?”

“Đáng ghét, sao Ngọc Nhi lúc nào cũng thông minh như thế chứ, anh hai thực là muốn đi luôn bây giờ nha.”

“Anh hai thực sự muốn đi bây giờ? Nhìn mắt anh ướt át như thế này rồi, có phải bên dưới cũng ướt đẫm rồi không?”

“Ngọc Nhi muốn biết đáp án, liền sờ sờ thử coi chẳng phải biết liền sao?”

Vươn tay kéo tay của thiếu niên hướng về phía đũng quần mình sờ soạng, chàng trai phát ra một tiếng thở dốc khó nhịn, mềm nhũn dựa trên người thiếu niên.

Ngay lúc hai người dính chặt lấy nhau, dây dưa đến tóe lửa, Phan Tuấn Vỹ đã nhanh chóng cởi hết dây trói trên người Âu Dương Đạo Đức, kéo chăn phủ hết thân thể của hai người, khẩn trương trốn vào lòng của chủ nhân. Anh vốn với hai anh em biến thái này hãi đến trốn còn chẳng kịp, hôm nay lại bị hai người đó thấy mình và chủ nhân lõa lồ nằm trên giường, càng làm anh mắc cỡ đến chẳng biết làm sao.

“Sở Thận Chi! Sở Thiên Ngọc! Hai người cuối cùng đến đây làm gì thế hả? Tôi không có vung tiền thuê hai người đến biểu diễn ***  a, các người tính dọa hư nai con nhà tôi chắc?”

Dùng chăn bao thật chặt thật kỹ nai con, chỉ để lộ ra đôi mắt tròn tròn to to, Âu Dương Đạo Đức ôm chặt lấy anh, gầm thật lớn với đôi “cẩu nam nam” kia.

“Ai nha, sao Âu Dương đại ca sao lại nói thế chớ? Bọn này vốn tính chờ anh bị chơi xong rồi mới đến an ủi người vừa bị mất trinh, ai dè anh lại dùng cái tiện chiêu này, vờ đáng thương cái gì chứ a? Em nhớ không nhầm thì trong cái đêm gió lớn không trăng ấy, kết cục của vụ bị mấy tên bắt cóc xấu xa bức vào hẻm đó, hẳn là ba thằng đàn ông cường tráng bị một thằng nhóc võ công đầy mình đánh thành đầu heo mới đúng, sao đến cuối cùng qua miệng anh kể lại, nghe như anh bị người ta chà đạp thế? Người chính trực như em và anh hai sao mà nghe nổi nữa a? Đương nhiên sẽ phải bước ra kháng nghị những lời không đúng với sự thật lịch sử đó rồi.”

Sở Thiên Ngọc nói năng vô cùng dõng dạc đàng hoàng, tựa như đang kháng nghị chính phủ Nhật Bản chẳng biết xấu hổ bóp méo sách giáo khoa Lịch sử.

“Cậu… cậu lại lừa tôi!”

Phan Tuấn Vỹ nghe vậy tức đến nhảy dựng lên túm cổ Âu Dương Đạo Đức lắc tới lắc lui.

“Khục… khục…”

Bị nai con đột nhiên mạnh bất ngờ bóp đến chút nữa không thở nổi, Âu Dương Đạo Đức vội vã sử “chiêu sát thủ”, vươn tay túm lấy “chỗ hiểm” của nai con

“A ưm”

Kêu lên một tiếng đau đớn, gương mặt lập tức đỏ bừng, thân thể Phan Tuấn Vỹ mềm nhũn, hai tay buông ra, thở dốc hổn hển ngã trở lại lòng Âu Dương Đạo Đức.

“Cậu… cậu là đồ nói dối… còn không… không mau buông ra…”

“Hi ta thấy nai con mới là đồ nói dối í, kỳ thực cưng căn bản không muốn chủ nhân buông tay ra đúng không?”

Nói xong liền chà xát hai cái thật mạnh, khiến Phan Tuấn Vỹ ưỡn cong lưng, rên rỉ lớn tiếng.

“Huống hồ chủ nhân không có lừa cưng, ta chỉ mới nói là bị xé rách quần áo, chứ chưa có nói bị bọn họ cưỡng hiếp, là tự cưng suy bậy suy bạ, đó đâu có liên quan gì đến ta?”

“Cậu… cậu là đồ bại hoại, sao lúc nào cũng ăn hiếp tôi?”

“Bời vì ”

“Bời vì thích anh, cho nên mới muốn ăn hiếp anh a, anh chưa từng nghe, “yêu cho roi cho vọt” sao? Anh hai, anh nói có đúng không?”

Sở Thiên Ngọc bên cạnh đã nghe phát chán vội vàng nhảy ra truyền thụ kinh nghiệm tâm đắc nhiều năm qua.

“Đúng thế, Ngọc Nhi nhà ta từ nhỏ đã khiến ta vì em ấy mà lo lắng sợ hãi, ăn đủ khổ đau, kỳ thực đều vì em ấy yêu ta yên đến muốn chết, yêu đến muốn trong mắt ta chỉ có một mình em ấy, ta cuối cùng cũng lĩnh hội được. Phan tiên sinh anh cũng đừng có mà đang sống trong hạnh phúc mà không biết đó nha?”

“Nè, các người nói đủ chưa? Cái gì mà yêu mới chả không yêu hả? Ai như mấy người đem cái chuyện buồn nôn đó coi là hay ho a? Chán chết.”

Âu Dương Đạo Đức nét mặt gượng gạo, bĩu môi vẻ khinh thường.

“Xời, cái đồ già mồm đến chết!”Anh em họ Sở hai người trăm miệng một lời mắng một câu.

Vì sao bạn bè của tên ma đầu này đều nói anh đang sống trong hạnh phúc mà không biết vậy? Lẽ nào… lẽ nào cậu ta thực sự có chút… có chút thích anh sao?

Nhìn vẻ mặt gượng gạo trên gương mặt Âu Dương Đạo Đức, trong lòng Phan Tuấn Vỹ không kiềm được mọc lên một tia hy vọng nho nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.