Lạc Tái cảm thấy cái đầu đau như muốn nứt ra khi nhìn một mớ hỗn độn trong phòng.
Một con chó chưa được dạy dỗ mà ở nhà một mình thì sẽ có bao nhiêu thói quen xấu khiến người ta phải đau đầu đây?
Nhìn thấy cái gì liền cắn cái đó, mặc kệ là báo chí, giầy, bàn, ghế. Những thứ có thể tàn phá được thì đều không thoát khỏi độc khẩu. Đương nhiên cậu có thể lý giải đây là bản năng săn mồi và thói quen chơi đùa tìm đồ vật của chó.
Loạn rống loạn sủa, chỉ cần có người lạ tới gần liền cao giọng rống, cũng không phải kiểu sủa to vài tiếng liền xong việc mà là một bộ thực hung hãn tựa như muốn xông lên cắn người. Đương nhiên cậu vẫn có thể lý giải đây là vì nó biết có người lạ không phải chủ nhân xuất hiện.
Phòng nào cũng dám phá loạn, mà nếu ngăn nó lại thì ngay cả chủ nhân cũng chẳng nể mặt, lập tức xông lên cắn. Đương nhiên cậu có thể lý giải là bởi vì nó cảm thấy địa vị của mình hơn cả chủ nhân, cho nên cả căn nhà đều là lãnh địa của nó.
Nhưng!!
Lý giải không có nghĩa là tha thứ!!
Nếu những việc làm cho người ta chán ghét này là do một con chó cưng ngây thơ vô tội làm thì cũng có thể bỏ qua, nhưng đây lại là do một thanh niên cao lớn tráng kiện ngồi ở trên sô pha bày ra một bộ mặt nhàm chán đem báo trí, sách báo trong tay xé nát, mà khi đứng ở cửa tiếp khách nhân thì luôn dùng ánh mắt hung hăng như muốn giết người nhìn đối phương, hơn nữa khi đi vào một gian phòng tìm thứ gì đó liền sẽ lật tung toàn bộ căn phòng lên còn không biết sắp xếp lại cho gọn gàng, bỏ mặt mớ hỗn độn kia mà vỗ vỗ mông bỏ của chạy lấy người, vậy thì tuyệt đối không thể tha thứ hành vi ác liệt này được!!
Lạc Tái tuy rằng rất tức giận nhưng mỗi lần căn phòng biến thành một mảnh hỗn độn xong thì Or đều thực thành khẩn thay Thrus giải thích. Chịu ảnh hưởng của khuôn mặt ủy khuất ấy khiến Lạc Tái không thể phát giận với một nửa còn lại có cùng khuôn mặt.
"Khi Thrus ở nhà nếu có thể không động thì sẽ không động, nhưng trong nhà bác sĩ thật sự rất sinh động. Xem ra hắn là thật sự thích bác sĩ cho nên mới dùng loại cách này để làm nũng, đại khái là muốn bác sĩ chú ý tới hắn?" Or nói như vậy.
Lạc bác sĩ từ trên sàn nhà nhặt lên cuốn sách [Cách huấn luyện khuyển hư thành trung khuyển] chưa đọc được 1/10 mà giờ đã bị xé tan nát thành mảnh vụn.
Cái này đúng là rất sinh động đi?! Quả thực là cố ý phá hư đồ vật mà!!
Lạc Tái đã có thể lý giải tâm tình vừa yêu lại hận đầy mâu thuẫn của mỗi vị chủ nhân đối với sủng vật của mình. Nhưng đối với cậu mà nói, trên thực tế cậu vẫn chưa hoàn toàn đem Orthrus trở thành một thành viên trong nhà.
Or tuy rằng thực tốt lại hiểu lòng người, việc trong nhà xử lý vô cùng thỏa đáng, nhưng sự tồn tại của bọn họ là ngoài phạm vi tiếp nhận của người bình thường. Or cũng đã nói qua, bọn họ chỉ là rời nhà trốn đi thôi, sớm muộn gì cũng phải trở về. Hơn nữa nơi bọn họ sẽ đi lại là nơi cậu không thể tiếp xúc được.
Cho nên cậu có thể tạm thời thu lưu Orthrus nhưng vẫn hy vọng bọn họ có thể rời đi phòng khám để cậu có thể khôi phục lại sinh hoạt an tĩnh bình thường lúc trước. Tuy rằng dạo gần đây việc buôn bán càng ngày càng không bình thường...
Khoảnh khắc giao mùa giữa thu và đông tựa hồ khiến thân thể động vật cũng không thoải mái. Lúc từ bên ngoài trở về, Lạc Tái nhìn thấy bệnh viện thú y nơi đầu phố kia đều sắp chật ních. Nhưng điều này cũng không quan hệ tới phòng khám nhỏ bé của Lạc Tái, ở giữa khu nhà dân, nơi đây vẫn bị vây ở trạng thái kỉ băng hà. Hơn nữa càng thêm kỳ quái là gần đây số lượng đến khám bệnh càng ngày càng giảm. Trước kia còn có một số ca bởi vì những bệnh viện khác ở quá xa hoặc vì phí điều trị ít mà bị những nơi khác từ chối nên đều tới nơi này của cậu. Nhưng hiện tại quả thực là một ca cũng không có.
Lạc Tái nhặt lên bức thư đã sắp hỏng chuẩn bị xem lại, bỗng nhiên nghe được ngoài hành lang vang lên tiếng nói tức giận đến cực điểm của thanh niên: " Đã nói bác sĩ không tới khám tại nhà! Đừng gọi đến đây nữa!!"
Lạc Tái sửng sốt một chút, bước nhanh qua, lại vừa lúc nhìn thấy thanh niên hung hăng dằn điện thoại xuống, điện thoại để bàn yếu ớt thiếu chút nữa bị phá hỏng. Thrus hiển nhiên không dự đoán được Lạc Tái sẽ trở lại nhanh như thế, hơn nữa còn nghe được đoạn hội thoại vừa rồi của hắn. Thrus lộ ra biểu tình sửng sốt vì bị bắt quả tang, nhưng sau đó liền không chút để ý quay mặt sang một bên.
" Thrus, cậu như vậy hơi quá đáng rồi!!" Khó trách gần đây sinh ý càng ngày càng kém, không thể ngờ được là do Thrus làm trò quỷ. Ban đầu cũng chỉ nghĩ là hắn trừng mắt nhìn khách nhân một chút thôi, nhiều lắm là ánh mắt thái độ không tốt nhưng lại không ngờ là còn ác liệt cự tuyệt thế này. Như vậy thì ai còn nguyện ý đến phòng khám của cậu nữa?
Nhưng thanh niên chẳng những không có một chút hối hận, thậm chí ngay cả giải thích một chút cũng đều lười, nhấc chân bước đi.
Lạc Tái phẫn nộ rồi.
"Thrus! Cậu đứng lại đó cho tôi!!"
Thanh niên thật sự đứng lại, cúi đầu nhìn Lạc Tái nổi giận đùng đùng đuổi theo, biểu tình một bộ " Ngươi có thể làm gì ta "
"Lúc nãy cậu vừa làm gì?"
"Anh không phải đều đã thấy hết rồi sao?"
"Vì sao lại làm như vậy?"
"Không vì cái gì cả, tôi thích thế, không được sao?"
"Không được!! Cậu phải nói rõ ràng cho tôi!"
Lải nhải truy vấn làm cho Thrus thực không kiên nhẫn, hắn gãi gãi mái tóc trên đầu do vừa tỉnh ngủ mà có chút hỗn độn, hừ hừ " Tôi chính là không kiên nhẫn đám gia khỏa đó ở trong này nhao nhao ồn ào, phiền chết người! Nếu là trước kia tôi đã một ngụm cắn chết bọn chúng rồi. Không giết bọn chúng là do tôi quá thiện tâm đi!"
" Nơi này của tôi là phòng khám dành cho động vật, bệnh nhân là thú chứ không phải là người. Khi trị liệu có điểm kháng cự hoặc cảm thấy không thoải mái liền kêu là chuyện rất bình thường! Cậu đừng quấy rối nữa!!"
"Xuy ──" (︶︿︶)
Thái độ của hắn hoàn toàn chọc giận Lạc Tái " Nghe cho rõ đây, nếu cậu còn muốn sống ở trong này thì hãy ngoan ngoãn nghe lời đi!"
"Ai nguyện ý sống ở cái nơi tồi tàn này hả?!" Thrus giống như chó bị dẫm vào đuôi, rít gào rống giận. Đối với uy hiếp và cảnh cáo của Lạc Tái hắn hoàn toàn không thể nhận, tức giận đến mức tựa như có màn khói đen từ trên người hắn bay ra. Thân thể cao lớn tráng kiện hơn hẳn so với Lạc Tái bao trùm phía trên cậu, mang theo uy hiếp nhìn xuống. Đôi mắt u ám lạnh lẽo kia làm cho Lạc Tái chợt nhớ tới ánh mắt của dã thú lóe lên trong bóng đêm ở nơi góc đường ngày trước, lại càng nhớ đến lực lượng đáng sợ đột nhiên tập kích kháp ở cổ như muốn giết chết cậu.
Nội tâm Lạc Tái cảm thấy hoảng sợ, sao cậu có thể quên được người thanh niên trước mặt này không phải là một người đa nhân cách, mà là một yêu thú chân chính, một yêu thú đến từ Địa Ngục!! Răng nanh có độc có thể dễ dàng giết chết cậu sau đó mới dùng móng vuốt xé nát ăn vào trong bụng! Dù sau này thi thể, hài cốt của cậu có được phát hiện thì cùng lắm cũng chỉ là một vụ người Hoa bị giết hại ở một tiểu quốc Châu Âu mà thôi. Loại sự tình này bình thường cũng xảy ra nhiều lắm, căn bản là ngay cả cơ hội được đăng báo để lão mụ ở quê nhà đọc được cũng không có...
Tuy rằng thân thể của Lạc Tái nhỏ hơn so với những nam nhân ngoại quốc, nhìn qua cũng có vẻ yếu đuối, nhưng ý chí của cậu lại rất mạnh mẽ. Trên thực tế, một người ở nước ngoài cầu học mưu sinh vài năm, lại có thể ở một trấn nhỏ nơi đất khách mở ra một phòng khám thú y, còn là ở dưới tình huống không ai giúp đỡ thì cậu tuyệt đối phải có một ý chí kiên cường.
Cậu cũng không tính thỏa hiệp, đối đãi với khuyển không chỉ có yêu thương bảo hộ, nhiều khi cần đúng lúc nghiêm khắc trách phạt. Chưa huấn luyện đã quá mức nuông chiều chỉ khiến cho nó càng ngày càng ngoan cố không thể quản thúc.
Cho nên hôm nay cậu phải làm cho con khuyển hai đầu này hiểu được, trong nhà này ai mới là chủ nhân " Cậu có hai lựa chọn. Một, không tiếp tục quấy rối nữa thì được lưu lại. Hai, thì hãy rời khỏi nơi này đến nơi cho phép cậu càn quấy "
Ánh mắt của Thrus càng trở nên hung ác như mãnh thú, giống như tùy thời có thể lao lên cắn chết cậu, răng nanh nghiến chặt phát ra âm thanh khiến người phải run sợ.
Lạc Tái cũng không lùi bước, cậu chỉ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, dùng ngôn ngữ thân thể biểu đạt mình không có chút dao động ý chí nào.
Trong nháy mắt, ánh mắt hung lệ của Thrust hiện lên một tia phục tùng yếu thế. Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần, lập tức đối với bản thân nhất thời yếu đuối mà cảm thấy xấu hổ. Thanh niên phẫn nộ trực tiếp đẩy Lạc Tái ra, không nói một lời xoay người phá cửa chạy đi.