Noãn Ái

Chương 2: Trung



Tô Khuynh Ngôn gần đây thường rất bận.

Đêm nay cũng thật vất vả cuối cùng đã có thể thư thư thản thản ngồi xuống, thở ra một hơi. Tô Khuynh Ngôn ấn ấn trán mình, khóe mắt nhìn vào chính mình trong kính, sắc mặt tái nhợt tựa như một dải lụa trắng, trông thực khó coi.

Chính là không có người nào để ý, khó nhìn đến thế nào, cũng thế thôi.

Người mới kia thật sự là một đứa nhỏ yếu ớt, hôm nay nói muốn chơi diều, ngày mai lại nói muốn đi bờ hồ. Phác Ninh Vũ mọi chuyện đều dỗ dàng, đáp ứng y nên không có thời gian đi thu xếp mấy việc nhỏ nhoi vụn vặt đó, cuối cùng chỉ có thể để Tô Khuynh Ngôn hoàn thành từng việc từng việc một. Hơn nữa gần đây phía dưới có mấy cửa hàng bắt đầu phải nhập hàng mới, hắn không đến không được.

Bất quá nói vậy ngày mai lại càng bận.

Mới nhận được khoái tín (thư chuyển phát nhanh =.=) của biểu ca Thẩm Hoài của Phác Ninh Vũ, nói nhiều nhất ba ngày sẽ tới quý phủ ở một thời gian ngắn, Tô Khuynh Ngôn liền vội sắp xếp người dưới chuẩn bị đầy đủ.

Chỉ là thái độ làm người của Tô Khuynh Ngôn thực sự luôn có chút chủ nghĩa hoàn mỹ, mọi chuyện đều phải thân lực thân vi(tự mình lo liệu) hảo hảo xem xét qua, mới có thể yên lòng.

Tuy bận bịu đổ xuống đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả quản gia nhìn hai má Đại công tử ngày càng xanh xao, gầy yếu cũng nhịn không được mà lo lắng, thế nhưng Tô Khuynh Ngôn lại có chút gì đó thích thú.

Do mấy ngày nay bận bịu, buổi tối liền không mơ thấy cơn ác mộng ngu ngốc khiến tâm thần bất định kia nữa. Không gặp lại đôi mắt vừa ôn nhu vừa cô đơn nhưng vô tình trong mơ nữa, Tô Khuynh Ngôn cảm thấy cực kỳ thoải mái, quả thật toàn thân đều được thả lỏng.

Tắm rửa qua loa, Tô Khuynh Ngôn liền thổi tắt nến rồi nằm vật xuống giường, chỉ cảm thấy chiếc chăn lụa tinh mỹ trên người vô cùng lạnh lẽo, không khỏi rùng mình, trong lòng nghĩ không biết ngày mai có phải đi đổi cái khác không thì đột nhiên có người mạnh mẽ gõ cửa phòng hai cái.

Tô Khuynh Ngôn hơi nhíu mày, nhưng cũng không kinh ngạc. Bởi sẽ chỉ có thể là Phác Ninh Vũ.

Người kia sau hai năm hai người lấy nhau, mỗi lấy tiến vào phòng cậu đều là dùng cách này kêu cửa. Rồi mới vào cửa trực tiếp kéo cậu lên giường.

Cũng luôn khiến Tô Khuynh Ngôn cảm thấy rằng, mình chỉ là vật để mặc hắn phát tiết. Không hơn.

Tuy rằng trong lòng vạn phần không muốn rời khỏi ổ chăn vừa mới ấm, Tô Khuynh Ngôn vẫn đem bộ mặt bình tĩnh như bình thường, đi mở cửa cho người ngoài cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là Phác Vũ Ninh.

Phác Vũ Ninh quả nhiễn cũng tuân theo trình tự thông thường, kéo Tô Khuynh Ngôn lên giường, áp xuống dưới thân, trực tiếp hung hăng hôn. Tô Khuynh Ngôn ngoan ngoãn mặc hắn giở trò, còn bất chợt đáp lại nụ hôn của hắn, để Phác Ninh Vũ biết cậu không có du hồn(không để ý).

Khi phần thân nóng như lửa kia đột ngột xâm nhập vào trong cơ thể Tô Khuynh Ngôn, cậu không nhịn được mà khẽ kêu lên một tiếng. Người phía trên ngược lại càng mãnh liệt tiến công.

Bảo khó chịu, cũng không phải là Tô Khuynh Ngôn làm bộ làm tịch.

Chỗ kín đã lâu chưa hoan ái nay còn chưa có khai phá hoàn toàn, nay bị đâm vào thật sâu, chắc hẳn sẽ bị thương. Nhưng mấy chuyện nay với Tô Khuynh Ngôn đều đã trở thành thói quen, cũng không có gì to lớn. Có điều thứ làm cậu chân chính khó chịu, chính là phần thân trong cơ thể tuy còn muốn tiếp tục trướng nóng, khiến cậu từ trong cơ thể thấy đau đớn. Tứ chi thế nhưng lại lạnh đến không chịu được, lạnh đến không nhịn nổi mà rùng mình một cái. Thật là băng hỏa lưỡng trọng thiên(vừa nóng vừa lạnh).Chỉ là không có khoái cảm, giống như địa ngục vậy.

Tuy nhiên Phác Ninh Vũ cảm thấy Tô Khuynh Ngôn run rẩy, cho rằng cậu đang động tình, động tác ngày càng trở nên kịch liệt. Tô Khuynh Ngôn cuối cùng không nhịn được mà tinh tế đứt quãng rên lên.

Bất quá hết thảy chỉ khiến kẻ kia càng bị đốt cháy trong dục hỏa. Sau đó liền biến thành một vòng tuần hoàn luẩn quẩn(ý chỉ anh Vũ làm càng mạnh, em Ngôn càng đau càng rên, nghe em rên anh lại càng mạnh và tiếp tục >//<).

Chớ đến lúc Phác Vũ Ninh thỏa mãn, cũng đã qua hai ba canh giờ.

Tô Khuynh Ngôn cảm thấy thần trí mình đã nữa tình nửa mê, mệt mỏi không chịu nổi. Cái loại đau đớn đầy nhiệt hỏa kia tựa hồ còn vương vấn trong người, chưa hề biến mất. Vừa định từ từ ngủ, bên tai lại cư nhiên truyền đến tiếng kêu của Phác Ninh Vũ.

“Khuynh Ngôn, chớ ngủ trước.”

“…Ân, có chuyện gì?”

Tô Khuynh Ngôn mở miệng trả lời, liền phát hiện mình ngay cả khí lực để nói cũng đều không có.

“Ngày mai ngươi cho người gọi đại phu đến khám cho Uyển Kỳ, hắn hơn mười ngày này thường thấy không thoải mái, ta vì lo lắng nên không bính hắn, thế nhưng vẫn không thấy có cải thiện, có lẽ tìm người kiểm tra vẫn tốt hơn.”

Tô Khuynh Ngôn nhịn không được lại rùng mình một cái, quả thực đã đâm thủng cơ thể cũng như trái tim cậu.

“Ân.”

Cậu âm thầm lên tiếng. Thật sự không cách nào tiếp tục nói chuyện.

Tựa hồ có gì thuận theo khóe mắt chảy xuống, chính là cậu đã thực sự vô lực nhận thức.

Một câu nói cứ lặp đi lặp lại rõ ràng trong đầu, khiến cậu không muốn cũng hiểu rõ.

Tô Khuynh Ngôn chính là một vật tiêt dục.

Ngày hôm sau, Tô Khuynh Ngôn kêu người tìm đến vị đại phu tốt nhất trong thành, tự mình mang thầy thuốc đến chỗ ở của người mới kia.

Vừa vào phòng liền thấy Phác Ninh Vũ đang bồi hài tử kia ngôig ở trong sân cho cá ăn, thân ảnh hai người ôm nhau ở cùng một chỗ thập phần thân mật, hài hòa. Tô Khuynh Ngôn quay đầu mỉm cười với vị đại phu, mời ông tiến lên phía trước, lại phía trước mới phát hiện sắc mặt của hài tử kia quả thật không tốt lắm, vội kêu đại phu tiến vào khám bệnh. Phác Vũ Ninh vốn định đứng dậy tránh ra chỗ khác, hài tử kia lài làm nũng kéo tay không cho hắn đi, cuối cùng đành phải ngồi xuống lần nữa, kêu người đem một cái ghế dựa lại đây. Đại phu cũng không để ý, chính là ngồi xuống bắt đầu xem bệnh. Một lát sau, thầy thuốc lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, đối với Phác Ninh Vũ nói lời chúc phúc.

Nguyên lai người mới kia đúng là đã có thai khí.

Phác Ninh Vũ tất nhiên là thích màu mè(ý bảo anh Vũ thích làm rầm rộ ý mà), Tô Khuynh Ngôn cũng cười rộ lên, vội kêu hạ nhân tặng thưởng cho đại phu. Rồi mới cười kêu quản gia đem tin vui truyền xuống, kêu hạ nhân sau này phải hảo hảo hầu hạ Uyển Kỳ, cả nhà cũng phải hảo hảo chúc mừng một phen.

Phác Vũ Ninh chẳng quan tâm đến chuyện khác, chỉ gắt gao vuốt ve người mới kia không ngừng.

Chờ đến hai ngày sau, khi Thẩm Hoài đến tới Phác phủ, cũng đúng lúc tổ chức khánh yến.

Phác gia coi như là một danh gia vọng tộc, lúc này tự nhiên đông như trẩy hội. Thẩm Hoài vừa vào cửa đã bị làm cho hoảng sợ, không biết là xảy ra chuyện gì, cũng chẳng muốn đi hỏi, đánh mắt tìm hồi lâu, mới tìm thấy Tô Khuynh Ngôn trong đám người đang khéo cười nói, hàn huyên cùng khách nhân, nhất thời không nhịn được, lôi cậu ra khỏi đám đông, kéo đến hậu viện. Tô Khuynh Ngôn ban đầu cả kinh, sau đó thấy là Thẩm Hoài, liền cười nhạt để mặc y kéo đi.

Hai người vừa dừng lại,Thẩm Hoài liền không kiềm chế được mà ôm lấy Tô Khuynh Ngôn, hắc hắc cười.

Tô Khuynh Ngôn bị y dọa một trận, vừa định lấy tay đẩy ra, lại nghe thấy tiếng cười trẻ con của y, cuối cùng tay liền dừng lại trên lưng Thẩm Hoài, vỗ nhẹ vài cái.

“Được rồi được rồi, mau thả ta ra đi, sắp bị ngươi siết chết rôi.”

Thẩm Hoài lúc này mới lưu luyến buông tay ra. Chỉ là khi thấy rõ bộ dạng của Tô Khuynh Ngôn, sắc mặt liền lập tức đen lại.

“Khuynh Ngôn, sao sắc mặt ngươi lại kém như vậy?!” Cầm tay Tô Khuynh Ngôn trên vai nói, “Còn gấy như thế này!! Còn có hôm này trong phủ có chuyện gì, sao lại náo nhiệt như vậy?”

Tô Khuynh Ngôn mỉm cười, “Hôm nay là ngày quan trọng, là ngày tổ chức khánh yến của quý phủ chúng ta.”

“Khách yến gì?”

“Ngươi sắp làm biểu thúc.”

Thẩm hoài sửng sốt một chút, lập tức phản ứng.

“Ngươi…có?”

Tô Khuynh Ngôn hơi chuyển tầm mắt, “Nói lung tung, diễn viên chính không phải trong đại sảnh sao, ngươi tiến vào cũng không nhìn thử xem.”

“Khuynh Ngôn, ngươi…”

Thẩm Hoài đột nhiên không sao nói tiếp được. Tô Khuynh Ngôn lại lẳng lặng giương mắt nhìn y, thản nhiên nở một nụ cười.

“Đi thôi, đi tới nói với biểu đệ ngươi một câu chúc mừng đi.”

Nhìn thật sâu vào mắt Tô Khuynh Ngôn, Thẩm Hoài gì cũng không nhìn ra. Không có khổ sở, không có vui vẻ.

Chính là giống như ngay cả hồn phách cũng đều đã bị cậu giấu đi.

Thẩm Hoài không nhịn được nắm chặt tay Tô Khuynh Ngôn, kéo cậu đi vào phòng. Thẩm Hoài cảm thấy cánh tay trong tay mình kia tựa hồ cứng lại, nhưng vẫn thủy chung không tránh ra.

Thẩm Hoài trộm quay đầu lại nhìn biểu tình của Tô Khuynh Ngôn, lại thấy Tô Khuynh Ngôn hạ tầm mắt, hơi hơi mỉm cười, nụ cười mềm mại như ngọc, còn mang theo vài phần dung túng.

Như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nụ cười đã lập tức làm y động lòng.

Chính là tại thời khắc này, Thẩm Hoài lại không nhìn ra mắt cậu. Nhìn không ra con ngươi ngăm đen trong suốt giống làn nước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.