Thẩm Hoài từ nhỏ đã thấy biểu đệ mình Phác Ninh Vũ là một gia khỏa bốc đồng. Hiện nay Thẩm Hoài đã gần trung biên, vẫn cái ý nghĩ này, cuối cùng cả đời, chỉ sợ sẽ không thay đổi.
Thẩm Hoài vốn theo nương năm mới tiến vào Phác gia, chỉ là nương của Thẩm Hoài ở Phác gia không đến hai năm liền qua đời.
Hơn Thẩm Hoài lúc ấy, Phác Ninh Vũ quả thực là một thiên chi kiêu tử (một người may mắn). Vừa có phụ mẫu thương yêu, lại có gia cảnh vô cùng tốt. Hơn nữa tướng mạo cùng tài trí của Phác Ninh Vũ từ nhỏ đã hiện rõ không thể nghi ngờ, cơ hồ những người từng gặp hắn đều muốn sủng ái hắn hơn. Nếu so sánh như thế, Thẩm Hoài lặng im ít nói tự nhiên sẽ không tạo ra niềm vui cho người khác.
Năm đó tiểu Thẩm Hoải thậm chí đã từng âm thầm thế, sau này trưởng thành, nhất định sẽ quang minh chính đại hạ thấp Phác Ninh Vũ, đem những tức giận ứ nghẹn của bản thân thuở nhỏ giải tỏa hết.
Nhưng trong lòng Phác Ninh Vũ lại không có quá nhiều ý niệm, ngược lại thật sự đem Thẩm Hoài trở thành thân sinh ca ca của chính mình. Có cái gì ăn ngon chơi vui, không quên chia ra một nửa nhở người đưa cho Thẩm Hoài. Ban đầu Thẩm Hoài còn nghi ngờ có phải Phác Ninh Vũ có ý châm chọc mình, nhưng rồi lâu dài, Thẩm Hoải cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi tháo bỏ những mối thắt trong tim.
Phác Ninh Vũ là thật tâm coi y là ca ca.
Khi ý nghĩ này xâm nhập vào trong đầu, Thẩm Hoài vô pháp duy trì địch ý trước đây đối với Phác Ninh Vũ.
Bất quá lúc quan hệ hai người chân chính hòa hảo, lại đến lúc Phác gia xảy ra đại sự.
Phác lão gia thân thể nguyên bản kiện khang lại nhiễm phong hàn, không biết tại sao liền như thế mà tạ thế. Mà Phác phu nhân vì phí sức quá độ, ốm đau liên miên, cũng vì vậy mà nằm rồi không dậy nữa.
Lúc ấy Thẩm Hoài mười bảy tuổi nhìn Phác Ninh Vũ mưới bốn tuổi trong vòng một đêm mất hết song thân, thiếu niên vốn sáng sủa hoạt bát đột nhiên trở nên âm thầm, tâm không khỏi nhói đau.
Y bắt đầu giống như huynh trưởng chân chính chiếu cố Phác Ninh Vũ. Trong mắt Phác Ninh Vũ, khi đối mặt Thẩm Hoài cũng bắt đầu mất dần nụ cười, chỉ là đến khi Thẩm Hoài phát hiện nụ cười của Phác Ninh Vũ từ nay đã mang thêm rất nhiều sắc thái, là biểu tình có thể làm đóng băng tâm hồn người cô đơn.
Thẩm Hoài tự thấy không thể chửa khỏi cái âm lãnh trong đáy lòng Phác Ninh Vũ, liền để cho Phác Ninh Vũ ra ngoài du ngoạn, thay hắn gánh vác toàn bộ gia nghiệp trọng trách. Vào khoảng thời gian đó, Phác Ninh Vũ thường biến mất khoảng nửa năm, tùy hứng đến mức ngay cả một lá thư cũng không gửi về nhà.
Thẩm Hoài lúc nào cũng lo lắng cho tình hình Phác Ninh Vũ ở bên ngoài, nhưng lại cứ không có được tung tích của hắn, chỉ có thể mong hắn sớm trở về nhà.
Nhưng ngày Phác Ninh Vũ trở về, còn mang theo một người khác.
Ngày đó Thẩm Hoài vốn đang bận rộn trong thương điếm, vừa nhận được tin Phác Ninh Vũ trở về, liền vội vã trở về phủ. Cách cửa phủ một đoạn khá xa, y liền nhìn thân một thân ảnh thon dài đứng ở cửa, đang vô cùng thân thiết vuốt ve bờm của một con ngựa toàn thân trắng xóa. Người nọ mặc một bộ áo tơ trăng, dưới ánh mặt trời, người cùng ngựa tựa hồ tỏa ra một vầng hào quang ấm áp, phi thượng động lòng người.
Thẩm Hoài thoáng ngẩn người, tiến lại gần hơn, đột nhiên muốn cùng người nọ trò chuyện, nhưng không biết vì sao lại có chút không dám.
Nhưng lúc người nọ xoay người lại, nhìn thấy Thẩm Hoài còn đang hơi sửng sốt, liền ấp ám cười rộ lên.
Đó là nụ cười ấm áp nhất Thẩm Hoài từng thấy. Người nọ có một đôi mắt xếch đen láy, tuy rằng không mang quang, cũng đã giống như tụ hội ánh lấp lánh của ngọc; mũi thẳng, đôi môi hơi dày nhưng không kém đẹp, hợp lại tạo thành gương mặt tuấn mỹ tinh xảo dị thường. Cười rộ lên để lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, đôi mắt hơi cong lên, làm cho đáy lòng người khác thấy ngọt ngào, nhịn không được muốn tìm cách làm cho cậu cười.
Nhưng ngay sau đấy, người nọ chậm rãi thu hồi nụ cười, đối với y cúi người, “Nếu như không lầm, ngươi hẳn là Thẩm Hoài biểu ca phải không?” Thẩm Hoài không ngừng nhìn nụ cười của cậu dần dần biến mất, nghe thấy cậu ngoài ý muốn dùng thanh âm giọng mũi nhu hòa gọi tên mình, theo quán tính mà gật dầu, rồi mới giật mình không biết tại sao đối phương biết tên mình, nghi hoặc định mở miệng hỏi, liền bị một đạo thanh âm đánh gãy.
“Khuynh Ngôn, biểu ca?” Phác Ninh Vũ cười từ trong bước ra, một phen kéo tay người kia bước đi, “Biểu ca các ngươi ở cửa tán gẫu cái gì, mau vào phòng rồi nói tiếp!”
Thẩm Hoài lẳng lặng nhìn tay Phác Ninh Vũ cùng người nọ ở cùng một chỗ, nhấc chân theo sau.
Phác Ninh Vũ ở phía trước cằn nhằn liên miên nhưng không một lời nói nào lọt vào tai Thẩm Hoài, y đanh nhìn ý cười thản nhiên đang lộ ra trên mặt của người đang bị Phác Ninh Vũ kéo đi.
Nụ cười kia không giống như nụ cười sáng lạn lúc mãy cậu cười, nhưng không biết vì sao lại có thêm vẻ mềm mại, bên trong còn ẩn ẩn một tia sủng nịnh.
Thẩm Hoài đột nhiên có một cảm giác, lời thề ngốc nghếch ngày xưa, có thể sẽ có một ngày không thể thực hiện được.
Bởi vì cho dù y có lớn mạnh hơn Phác Ninh Vũ trăm lần nghìn lần, cũng thực sự không muốn cướp đi đồ của hắn.