Noblesse Chế Tạo Con Rối Thần

Chương 119: Ta dạy cậu đánh cờ



“ Tách trà chứ? Lúc nãy trà kia, bị hai chúng ta làm hỏng rồi. Nay pha trà bạc hà đỡ vậy, ngươi không thấy phiền chứ?” Như làm ra ma thuật, Lucas lại lấy ra một hộp trà mới, hỏi hỏi Naraku ý kiến.

“ Để ta tới đi...coi như là thay cho lúc nãy làm hỏng trà ngon của ngài.”

Naraku làm động tác ngăn cản lại Lucas, rồi đoạt đi hộp trà trên tay cậu.

“ Dù sao...bữa cơm này... rất ngon…..Cảm ơn ~”

Dù đang quay người lại, lấy bộ đạo cụ bắng sứ để pha trà. Naraku cũng hạ giọng nói vài lời này rất nhỏ, nhưng trong căn phòng lúc này là im lặng như vậy. Lucas cũng có thể nghe được câu nói lí nhí hoàn chỉnh của Naraku.

Tên này...thật là…

Cũng có mặt đáng yêu đấy chứ.

Thuần thục tẩy nước nóng các dụng cụ pha trà, Naraku ung dung ngồi pha trà, động tác nối liền tự tại hoàn mỹ.

Bảy ly trà, được bày ra trước mặt Lucas sắc hương vị mỗi ly, đều không đồng nhất giống nhau. 

“ Mời dùng chậm.”

m thanh đạm bạc, nhưng vẫn ẩn ẩn bao hàm lễ độ tốt đẹp lời nói.

Thật khó mà tin được, kẻ trước mắt Lucas được nhóm yêu quái cho đánh giá rất kém chung đụng. Độc ác không từ mọi thủ đoạn, chỉ cần đạt được mục đích...âm ngoan, tàn sát cả người lẫn yêu quái như một con chó điên.

Thiên hạ đồn đại, thật sự không thể tin, không thể tin.

“ Ngươi từng học qua trà đạo?” Rõ ràng là câu hỏi, nhưng lại như câu khẳng định chắc chắn, rằng Naraku đã học qua lễ nghi mà lại cơ sở đánh ra rất vững chắc.

“ Không phải, cái thân thể này...trước khi bị ta chiếm giữ. Đã học qua một khóa về lễ nghi...đây là thân thể thứ hai của ta.” 

Naraku không chắc, sẽ khiến kẻ trước mắt anh có nổi lên lòng hiệp nghĩa, hay trừ gian diệt ác gì đó không? Nên trường cái tâm nhãn, Naraku chậm rãi thâm dò kẻ trước mắt.

Nhưng anh cũng không muốn nói dối cho qua chuyện. Đối với Naraku một chút chuyện nhỏ này, cũng không đáng để dấu diếm gì.

Tay cầm tách trà uống, nhưng Naraku cũng chăm chú quan sát sắc mặt kẻ đối diện anh, sẽ có phản ứng như thế nào khi anh nói ra những lời đó?

Chán ghét?

Nhíu mày không vui?

Hay là…

Lạch cạch ~

“ Trà ngon ~”

Đặt tách trà lên bàn, phát ra tiếng động làm Naraku tâm rung lên cảnh giác. Lucas ánh mắt lóe lóe, nhìn Naraku…

Hứng thú…?

Đói khát…?

“...” °v°??? Naraku?

Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt...như muốn ăn tươi nuốt sống anh như thế!????(°△°|||)

Cả người cứng nhắc, tay cầm tách trà cương cứng ba giây. Một giọt mồ hôi lạnh, chảy xuống cằm Naraku, anh dịch ra xa xa Lucas một tí.

Đừng nhìn ta như thế, đừng nhìn ta như thế. Đừng nhìn ta như thế!!! Thật đáng sợ ánh mắt. Ngươi tính làm cái gì??? Tin ta hay không đánh ngươi người? (╯‵□′)╯︵┻━┻ (lật cái bàn)

Khi nụ cười trên mặt Naraku, sắp sửa giữ không được nữa. Thì mới truyền ra tiếng ho khan ngượng ngùng của Lucas.

“ E hèm, thất thố rồi. Ha ha ha.”

‘ Không, chỉ cần ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, như thế là đủ lắm rồi. Cám ơn!’

Mặc cho trong lòng hò hét, có bao nhiêu không cam. Nhưng Naraku lý trí vẫn còn đó, anh vẫn biết kẻ trước mắt này có bao nhiêu khó chơi...động thủ trước mắt, thực sự là biện pháp tệ nhất.

Cảm giác khí muốn hộc ngụm máu, nhưng vẫn cố nuốt xuống. Naraku oán hận, có yêu quái nào lăn lộn thê thảm như anh bây giờ không? (Hình như là không, anh là nhất đó ≧▽≦.)

Giống như con bọ cạp, bị người nắm cái đuôi treo ngược trên không vậy...hảo muốn phun tên lạ mặt này một thân máu chó. (Ách (°△°|||) bình tĩnh bình tĩnh a.)

“ Hai lần đổi thân thể a ~ thật sự muốn xem xem cấu tạo cơ thể cậu như thế nào quá. Naraku ~! Cậu là yêu quái, thì chắc khó mà chết được...vậy cậu có thể cho ta…”

“ Ta từ chối! Ta cũng không muốn bị kẻ khác mổ xẻ ra nghiên cứu bên trong mình nội tạng có bao nhiêu cái xương tí nào.” 

Không để cho kẻ lạ mặt này nói tiếp nữa, Naraku thật sự sợ anh cầm giữ không nổi mình mà...thật sự trở mặt với tên này mất. (╯‵□′)╯︵┻━┻ (tiếp tục lật bàn khán nghị)

Đừng tưởng Naraku anh không biết, tên này rõ ràng muốn bẻ xương của anh làm áo giáp và mặt nạ nhé!!! 

(Không trách được, ai biểu Lucas hóa trang bên ngoài chủ yếu tài liệu là xương cốt yêu quái cơ chứ. Hiểu lầm nha, các Đạo hữu!!)

Nếu biết Naraku đang nghĩ gì, chắc Lucas sẽ chỉ có thể mộng bức nói.

Ngươi cả nghĩ rồi, ta chỉ muốn đè ngươi lên bàn giải phẫu, rồi mổ xẻ xem cấu tạo yêu quái, chiếm lĩnh cơ thể người hai lần là như thế nào mà thôi. Với lại, ta không có sở thích luyến xương cốt a ~! Ngươi cứ yên tâm đi. ╰( ̄▽ ̄)╮

Cả hai đều ăn ý nhìn nhau cười ‘ha hả ~’ hai tiếng, rồi đều như đánh Thái Cực...lãng sang chuyện khác.

“ Ta hiện tại, đang rất chán. Nên ta muốn kiếm người...cùng ta chơi cờ vây. Cậu có biết đánh cờ vây không?”

- ---

Chuyện sau đó thì không cần phải nói rồi, trong thành trì của Naraku lúc này...lại có thêm thành viên mới, là ai cũng biết rồi.

Hộp bạc mà Shindo Hikaru đưa cho Lucas, lúc trước khi qua thế giới này, cũng có chỗ để dùng.

Là một bộ bàn cờ vây, với chất liệu làm từ gỗ quí Vân Sam đỏ và hai hộp cờ bàn với những quân cờ...cũng không tầm thường tí nào.

“ Tấn công và phòng thủ, là hai yếu tố cơ bản nhất trong cờ vây. Ngay cả khi tính toán, những nước cờ đi hợp lý, thì cũng khó có thể ngăn cản những đợt tấn công xảy ra, khiến đối thủ choáng váng và gây khó khăn khi đáp trả lại. Đó là lý do tính đối kháng trong cờ vây, đem lại cho chúng ta cảm giác giống như tham gia các cuộc chiến trận vậy.”

Hai bóng người ngồi đối diện, ngón tay thon dài với móng tay đã được cắt tỉa gọn gàng, đang đặt từng quân cờ hướng dẫn. 

Lucas đã ở trong tòa thành của Naraku, được hơn ba ngày rồi.

Hỏi ai ở đây vui mừng nhất khi Lucas tá túc trong khoảng thời gian qua. Đáp án không phải là người thường xuyên tiếp xúc với Lucas nhiều nhất Naraku, mà chính là Kagura nàng.

Bởi vì có sự xuất hiện của kẻ lạ mặt, khiến Naraku cũng không có quá nhiều tinh lực mà tập trung để ý Kagura. Làm cho nàng dạo gần đây, được khá nhiều thời gian tự do đi làm giúp Naraku vài việc vặt vãnh. Đã thế, ngày ba bữa cơm...tất cả đều ngon đến Kagura chỉ hận không nuốt luôn cả đầu lưỡi mình, vì quá ngon.

Thậm chí, Kagura còn ác thú vị. Mong cho cái tên kẻ lạ mặt này, ở trong thành lâu lâu một tí...tốt nhất là đừng đi thì quả là điều tuyệt vời đối với nàng.

Cạch ~ cạch ~

Tiếng đặt cờ trầm thấp đan xen, trong đình viện. Lucas chuyên tâm dạy Naraku các hướng đi, chuyên về đánh giá cân bằng lãnh thổ. Chiếm đất và cách xâm nhập lãnh thổ phen đối phương. 

Hai người đều có qua có lại, người thông minh như Naraku tuy chỉ qua có ba ngày. Nhưng khi đánh cờ vây, ít nhiều cũng có một tí phong phạm cao thủ lão làng...trang bức đặt cờ.

Hiện tại, có thể Naraku sức cờ thật không bằng Lucas. Nhưng, sự tập trung và khả năng một suy ra ba của Naraku, khiến Lucas được một phen hung hăng ngược Naraku hộc máu trên bàn cờ…vì ghét.

Cho ta ngưu bức, thổi mạnh vào!! Xem ta ngược có chết ngươi không nè!! Há há há!! o(≥◇≤)o

“...” Naraku 囧.

Ấu trĩ a.

Không những thế, các món ăn mà Lucas làm cũng khiến Naraku, Kagura và Kanna bị vị giác chinh phục...nằm thi một đám.

Mà lại, dù cho qua các thế giới khác, Lucas vẫn giữ nguyên truyền thống tốt đẹp. Mỗi buổi sáng sớm, tập thể dục theo đài. 

Khiến cho tòa thành chết của Naraku, mỗi sáng sớm...đều tràn đầy tinh lực.

Kéo luôn ba người Naraku, Kagura và Kanna. Cả đám cùng luyện tập...bài thể dục buổi sáng. (Ách ⊙△⊙?? Are you sure??) 

“ Ta thật sự, không nghĩ rằng. Chỉ hoa chân múa tay như thế này, sẽ giúp ích được gì cho cơ thể ta đâu. Nếu ngươi thích luyện tập như thế, ta có thể sắp xếp cho ngươi đến khu vực khác, có sân rộng hơn và yên tĩnh hơn...để ngươi có thể một mình rèn luyện.”

Có thể, đã bắt đầu quen thuộc với tính cách quái đản của Lucas. Naraku từ kính ngữ ‘ngài’ cũng hoàn toàn bỏ qua, không kiên nể gì xưng hô tùy ý hơn. 

Để tránh cho lỗ tai chịu tội bài nhạc thể dục buổi sáng của Lucas. Naraku mặt không đổi sắc, tiếp tục khuyên nhũ Lucas, chuyển sang sân viện khác rộng hơn đi...cho trời nó trong lành.

Tuy có một chút xíu tò mò về cái thứ, không có người mà có thể phát ra âm thanh (radio). Nhưng từ tôn trọng bí mật của đối phương, cả nhóm Naraku đều chỉ tò mò nhìn hai lần, rồi mất đi hứng thú.

Bữa tiệc nào, cũng sẽ có lúc tàn. 

Lucas ở chỗ của Naraku, cũng đã sắp gần hai tuần lễ. Không biết có phải Naraku đã nghĩ nhiều, khi Lucas quyết định tiếp tục cuộc hành trình của mình hay không.

Chỉ còn khoảng một ngày nữa, là đến kì trăng tròn. Cũng là thời điểm mà Naraku suy yếu nhất, thì Lucas lại quyết định rời đi, khiến Naraku tâm bỗng dưng lạnh đi một nữa.

Tên này...không phải đã biết được bí mật bán yêu của ta đấy chứ?

Bằng không, sao lại sớm không đi muộn không đi, mà lại đi vào lúc này?

Lo lắng, nghi kị...thậm chí có cả một chút…cảm giác bị phản bội. 

Làm Naraku, xoay quanh không biết phải làm sao?

“ Naraku, có trong phòng không? Ta vào được chứ?”

Tiếng nói non nớt của Lucas, làm Naraku trong một lúc hốt hoảng không che giấu.

Chỉ gần hơn hai tuần lễ ngắn ngủi thôi, Naraku dù cho thật sự không muốn, thì cũng phải thừa nhận một điều rằng.

Kẻ lạ mặt này, khiến Naraku anh...thật sự luyến tiếc trở mặt thành thù a.

“ Ta ở trong này, vào đi.”

“ Mai sáng ta sẽ lên đường, nên tối nay ta muốn cùng cậu chơi một ván cờ cuối. Hy vọng cậu không phiền chứ?” 

“ Ván cuối sao? Ta rất vui lòng...cùng ngài chơi một ván cờ cuối cùng này.”

“ Cảm ơn Naraku, nhưng trước đó. Có thể cho ta biết, cậu có ấn tượng gì với vật này không?” Khi nói xong câu này, Lucas mắt một ám quang lấy ra một thứ.

Là một cái hộp gỗ, bị dán giấy niêm phong cẩn thận, Lucas bắt đầu hủy đi giấy niêm phong phía trên hộp gỗ.

Lộ ra, trong đó là một hạch quả bồ đào màu nâu. To cỡ nắm tay trẻ con, ở giữa hạt bồ đào có đường rẽ như chỗ tách hạt.

Như một tù nhân, được phóng thích ra khỏi ngục tù. Hạch tâm quả bồ đào bỗng dưng mở bừng mắt ra, những xúc tu nho nhỏ lay động liên tục. Thứ này, đồng tử nhắm ngay Naraku...nhìn chằm chằm rùng rợn.

Lạch cạch ~

Tách trà trên bàn bị Naraku, tay một run động mất đi khống chế, rơi vỡ nát trên đất.

Mặt một trắng bệch, Naraku lùi lại một bước, tay bụm miệng lại, mắt sắc bén nhìn trên tay Lucas thứ đó.

Đúng vậy, trên tay Lucas chính là…

Quả kí sinh.

Thứ đã kí sinh trên người của Shin!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.