Bốn người xem phim xong, Phương Mạc Hoài với Mục Căng về trước, Thi Lâm nhìn đồng hồ hỏi Loan Hi, có thể đi chơi tiếp một lát rồi về được không.
Đêm mùa hè đông người, cho dù đã khá khuya vẫn có không ít người, Thi Lâm đưa Loan Hi tới bờ sông đi dạo.
"Cô học ngành gì ở nước ngoài?" Thi Lâm hỏi.
"Pháp y." Loan Hi trầm mặc một lát, nói ra ngành mình học.
Cũng hiểu vì sao tới tuổi này mà không có bạn trai, cũng tại vì cô là nhân viên nghiệm thi, ngày nào cũng giao tiếp với người chết.
Mẹ của cô trước khi cô đi xem mắt với Thi Lâm đã dặn đi dặn lại cô là đừng nói nghề của mình ra.
Trước đây cô chọn học ngành đấy bà đã không đồng ý rồi, nhưng mà Loan Hi thích, thế nên cứ thế mà theo đuổi.
Để lại hậu quả chính là bây giờ Loan Hi cứ nhắc tới ngành của cô là người ta không dám đùa nữa luôn.
Nói thật Loan Hi cũng rất có hảo cảm với Thi Lâm, nhưng cô cảm thấy Thi Lâm có quyền được biết rõ mọi thứ, ít nhất thì trước khi có bất kì tình cảm lưu luyến gì xảy ra thì phải để anh suy xét kĩ càng đã. Chứ nhỡ đâu lỡ ở bên nhau rồi mới biết thì đấy là cô lừa gạt anh rồi.
"Thật á?" Thi Lâm vừa kinh ngạc, lại có chút kinh hỉ nữa.
"Tôi rất thích học pháp y nhưng bố mẹ tôi không cho tôi học, không ngờ một cô gái như cô lại học đấy, chắc là gặp không ít khó khăn nhỉ?"
"Cũng tạm." Loan Hi gật đầu, "Nhưng mà...anh không thấy, ừm, ghê à?"
"Sao lại thế?"
"Rất nhiều người vừa nghe thấy việc của tôi đã..." Loan Hi rũ tay.
"Tại vì ngày nào tôi cũng phải tiếp xúc với người chết cả, đủ các trạng thái, thế nên họ vừa nghĩ tới là không chịu nổi rồi, chưa kể đến..."
"Không sao, cô nghĩ nhiều rồi." Thi Lâm nói.
"Cô định về nước làm pháp y sao?"
"Ừ."
"Thật ra tuổi tôi cũng không nhỏ nữa, tôi cảm thấy..." Anh nhìn Loan Hi, hơi căng thẳng.
Anh chẳng sợ pháp y gì cả, ngược lại còn hâm mộ Loan Hi được sinh ra trong một gia đình như thế, lại có quyền tự do lựa chọn nghề nghiệp tương lai của bản thân.
Đây là lần đầu tiên anh tỏ tình, căng thẳng tới mức lòng bàn tay đầy mồ hôi.
"Tôi cảm thấy tính cách của tôi với cô tương đối hợp nhau, tôi nghĩ chúng ta thử tiến tới xem sao?"
Loan Hi nhìn Thi Lâm, nửa ngày không nói gì.
Thi Lâm thấy hơi xấu hổ, "À, nếu cô cảm thấy nhanh quá hoặc là..."
"Do tôi đường đột quá rồi." Anh vội vàng xin lỗi.
"Không có, tôi cũng rất có hảo cảm với anh. Thật ra tôi cũng không nhất thiết chỉ làm pháp y không, tôi có thể đổi công việc khác." Cô nói với anh.
"Không cần thiết mà, cô thích làm pháp y thì cứ làm thôi!" Thi Lâm nói.
"Cảm ơn anh." Loan Hi cười.
Thi Lâm không nói, hai người lại chuyển chủ đề khác nói thêm vài câu, anh đưa cô về nhà.
Hai người coi như chính thức xác định mối quan hệ người yêu, cuộc sống cũng dần đi vào quỹ đạo.
Nháy mắt Mục Căng với Phương Mạc Hoài đăng kí rồi, người nhà hai bên đều tới, thậm chí Loan Hi mới quen được hơn 1 tháng cũng bị Thi Lâm lôi qua luôn.
Bố mẹ Thi rất thích Loan Hi, càng tiếp xúc lại càng thích hơn, trưởng thành ổn trọng, mấu chốt là khí chất tốt, tính cách tốt, biết tiến biết lùi.
Hôm nay là ngày đẹp, nhiều người đi đăng kí.
Đợi hơn hai tiếng cuối cùng cũng tới lượt họ rồi.
Phương Mạc Hoài đứng dậy kéo tay cô, hít sâu một hơi, "Chuẩn bị xong chưa?"
Mục Căng có đôi chút căng thẳng, nhưng được anh nắm lấy cũng hết khẩn trương luôn, thậm chí còn cười nhạo ngược lại anh, "Sao anh trông có vẻ còn căng thẳng hơn cả em thế?"
Phương Mạc Hoài không thèm để ý tới cô, kéo cô vào trong.
Viết giấy kí tên, chụp ảnh lĩnh chứng.
Giấy kết hôn vừa ra lò, hai người đều đẹp cả, đã thế còn ăn ảnh nên ảnh chụp ra xinh vô cùng.
Họ nắm tay xuống lầu, ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ, bây giờ vẫn đang là sáng sớm, "Buổi sáng tốt lành, bà xã!"
Mục Căng cũng cười, "Buổi sáng tốt lành, ông xã."
"Giấy kết hôn đưa anh nào." Anh chìa tay ra với cô.
"Sao lại thế?" Mục Căng thắc mắc đưa cho anh.
Phương Mạc Hoài hài lòng cầm lấy, "Sau này anh giữ." Không có giấy kết hôn thì không li hôn được rồi.
Mục Căng, "..." Anh là ma quỷ đấy à.
Cả nhà cùng đi ăn cơm sau đấy bàn bạc về lễ cưới hai tháng sau.
Lần trướ ăn cơm bàn chuyện đăng kí thì hai nhà cũng tiện thể tính luôn lễ cưới rồi, cũng đã bắt đầu chuẩn bị được kha khá rồi.
Thế nên từ một bữa cơm bàn chuyện đám cưới của Mục Căng và Phương Mạc Hoài bắt đầu chuyển thành đại hộc dục cưới của Thi Lâm.
Thúc đến mức Loan Hi đỏ bừng mặt, Thi Lâm cũng bị trêu tới ngượng luôn, vươn tay ôm lấy Loan Hi, "Được rồi, để thuận theo tự nhiên đi ạ! Nói đến mức Loan Hi ngại rồi này."
Thật sự luôn, làm gì có nhà ai mới quen một tháng đã cưới rồi!
Phụ huynh hai nhà không có thúc giục nữa.
Thế nhưng mầm mống kết hôn bắt đầu gieo trông trong lòng Thi Lâm rồi, càng ngày càng cao dần lên, thẳng đến một ngày nọ, tròn hai tháng hai người quen nhau, anh hỏi.