Nơi Ấy, Có Nắng

Chương 4: Minh Tú



- Sao? Đã nhận ra chưa? – Một giọng nữ trầm ấm cất lên, đập tan mọi sự hoài nghi của Nhi.

- Tóc vàng hoe! – Nhi thốt lên.

”Nó! Chính là nó! Cái con tóc vàng hoe dám chắn đường của bổn tiểu thư!” – Nhi gào thét ở trong bụng. Cô nhận ra mái tóc và giọng nói không lẫn vào đâu được ấy.

- Ăn nói cho đàng hoàng! Tui đang giúp cô đó! – Người đó nhấn giọng.

- Ai cần mấy người giúp! – Nhi lớn giọng lại.

- Á rồi ngon... Được thôi! – Nói dứt câu xong thì người đó lập tức quay lưng bỏ đi.

- Ê! Quay lại! Quay lại đi! Đùa tí thôi mà! – Nhi nhìn vào cái chân đang sưng tù vù của mình, hết cách, cô đành phải xuống nước nói chuyện nhẹ nhàng.

- Hừ... – Con người ấy quay lại nhìn Nhi rồi cười nhếch mép một cái. Chắc hẳn đang đắc ý lắm đây. Người đó tiến lại gần rồi từ từ đỡ cô dậy và dìu cô đi tới xe.

Lúc này Nhi mới có dịp ngắm nhìn khuôn mặt của kẻ ra tay nghĩa hiệp giúp cô. Đôi mắt màu nâu thẫm trong veo, đuôi mắt thì bị một vài lọn tóc rũ xuống che mất trông rất lãng tử. Cái mũi cao và gọn, đôi môi thì đậm chất quyến rũ vì không đánh son mà vẫn mang một màu hồng nhạt. Bên trái, trên đôi môi một tí là một nốt ruồi làm tô điểm thêm cho khuôn mặt thanh tao đó. Tính ra khuôn mặt này rất hợp với tính cách của con người ấy. Lạnh lùng, khả ái nhưng lại có một chút kiêu ngạo khiến cho con người ta phải say mê. “Quả thật là đẹp... trai. Tại sao lại có một người con gái đẹp trai đến thế?” – Nhi tự hỏi bản thân mình.

- Nè! Nhìn cái gì? Có chịu lên xe chưa? – Kẻ đó kê sát vào tai Nhi rồi hét to làm cô giật bắn cả người. Thì ra có nhiều người chỉ thật sự đẹp khi họ chưa cất tiếng, Nhi khẳng định. Cô lấy lại bình tĩnh rồi từ từ leo lên xe.

- Yên cao quá... Tôi lên không được... Giúp tôi với...- Nhi nói lí nhí. Đúng thật là yên sau cao thật vì đây là xe môtô mà!

- Đúng là cái đồ bánh bèo! – Người đó bực mình nói, xong còn chặc lưỡi một cái nhưng vẫn bước xuống xe giúp Nhi leo lên. Sau một hồi loay hoay thì cô cũng đã ngồi yên vị được trên xe.

- Đội đi! Kẻo té đập đầu nhập viện lại đổ thừa. – Con người ấy nói rồi dúi cho Nhi cái nón bảo hiểm to tướng. Nếu như bình thường thì Nhi đã bùng cháy chửi cho kẻ đó một trận rồi. Người gì mà ăn nói không có đầu đuôi, đã vậy còn vô duyên hết chịu nổi nữa! Nhưng dù sao cũng mang ơn người ta nên đành tỏ ra lịch sự một xíu, cô kiềm cơn giận của mình xuống và đội nón vào.

- Sao chưa đi thế? – Nhi hỏi.

- Chưa vịn chắc thì sao mà chạy? Bật ngửa ra đằng sau rồi ai chịu?

- Rồi! Chắc rồi! Mấy người đi được rồi đấy! – Nhi vịn vào người kẻ đó một cách miễn cưỡng.

Chiếc xe được nổ máy và phóng vèo tới bệnh viện gần nhất. Nhưng không thể không nhắc tới một câu chuyện dở khóc dở cười trên đường đi.

- Làm cái gì mà bám chặt như mấy con mèo vậy? Buông ra coi! – Giọng nữ trầm kia la toáng lên. Một tay cầm lái, một tay còn lại vòng ra đằng sau đập đập vào tay Nhi mấy cái ý muốn Nhi thả lỏng ra.

- Tôi... tôi... tôi... sợ... - Nhi nói lắp ba lắp bắp.

- À! Lần đầu ngồi môtô nên sợ hả? Để làm cho hết sợ nha! – Nhi cảm thấy có mùi khăm khắm trong câu nói đó. Hình như sắp có gì đó không ổn rồi!

- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! – Nhi la hét trong sự hoảng loạn tột độ và càng bám chặt hơn cái eo ấy. Biết cô sợ nên tên quái xế này đã rồ ga lên và chạy tốc độ còn nhanh hơn lúc đầu nữa. Tim Nhi như đang muốn nhảy vọt ra ngoài. Quýnh quáng quá, cô ôm chầm lấy tên quái xế và siết tay thật chặt lại, không màng tới trời đất gì cả. Nón bảo hiểm thì ướt hết vì cô đang ngập ngụa trong nước mắt.

- Tới nơi rồi, buông tay ra đi.

Chiếc Kawasaki đã nằm gọn trong khuôn viên bệnh viện. Nhi vẫn không buông tay. Cô cứ ngồi đừ trên xe như vậy mãi. Thấy thế tên nhây kia mới quay người lại mở nón giúp cô. “Trời! Có cần khóc tới vậy không hả?” – Người đó giật mình khi thấy mắt Nhi đỏ ngâu, mặt mũi thì phờ phạc. Nhi im lặng, cứ mặc kệ để người ấy bế mình vô. Sau một hồi lâu thì cô mới lấy lại bình tĩnh được.

Chân cô đã được y tá băng bó. Tuy không nghiêm trọng nhưng trong hai tuần tới cô phải xài nạng để đi lại. Thấy bóng dáng người mặc áo khoác jeans kia ở quầy tiếp tân, cô liền dùng nạng di chuyển tới đó. “Trả rồi!“. Cũng không tới nỗi tệ, biết mình có lỗi nên đã trả tiền viện phí, Nhi nghĩ thầm chứ không đáp lại lời nói kia. Nhi ngó qua cái hoá đơn viện phí, dưới góc phải ghi: Ký tên – Lê Minh Tú. L-Ê M-I-N-H T-Ú. Cô hứa rằng sẽ không bao giờ quên cái tên Lê Minh Tú này.

- Tú!

- Biết tên luôn à? – Tú trả lời cô.

- Mình cũng mới biết thôi. Nhìn ở đây này! – Nhi vừa nói vừa chỉ tay vào tờ hoá đơn. Cô thay đổi cách nói chuyện của mình tới mức ôn hoà nhất có thể. Nhi đang muốn moi ra điểm yếu của Tú rồi chơi lại một vố cho ra trò.

- Mình tên Nhi. – Nhi lại tiếp tục. Tú không trả lời, chỉ lẳng lặng bước đi.

Hai người di chuyển ra cổng bệnh viện. Thấy Nhi khó khăn trong việc đi lại, Tú đỡ Nhi xong cầm lấy cái nạng rồi cho cánh tay Nhi quàng qua cổ mình, từ từ dìu cô đi.

- Tú dìu mình đến đây là được rồi. Mình tự đón taxi về. Cảm ơn Tú nhé! – Nhìn chiếc môtô, Nhi vẫn chưa khỏi hoảng sợ. Thôi kệ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà. Cô xin số Tú rồi leo lên taxi đi về.

Cũng là một ngày dài mệt mỏi rồi. Nhi mở giỏ xách ra tìm chùm chìa khoá rồi đưa vào ổ để mở cửa. “Tự nhiên hôm nay ổ khoá cứ kỳ kỳ sao ấy nhỉ?” – Cô nghĩ nhưng tay vẫn tiếp tục vặn chìa. “Bặc!” – Nhi nghe tiếng động lạ phát ra. Cô đưa cái tay đang cầm chìa khoá lên và trừng mắt chữ A mồm chữ O nhìn. Nó đã gãy một nửa. Và rõ ràng nửa còn lại đang kẹt trong ổ khoá kia. Tối rồi làm gì còn thợ sửa khoá. Nhi hoang mang. Nhưng hình như cô chợt nhớ ra điều gì. Cô lấy điện thoại ra và tìm số của chị Tâm. “Thuê bao quý khách vừa gọi...”, chưa nghe hết câu thì Nhi đã vội cúp máy xuống. Cô cố gắng gọi lại thêm mấy lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy. “Trời ơi! Trời ơi! Làm sao bây giờ...” – Nhi vừa đi qua đi lại vừa nói thầm. Chân thì đau, hàng xóm thì không ai ưa, chị Tâm thì không liên lạc được. Chẳng lẽ tối nay Nhi phải ngủ ngoài đường sao?

Trong lúc đó ở một nơi khác.

Tú đang phóng con xe của mình đến một quán bar ở quận 7. Nơi đó có một buổi party lớn đang chờ Tú. Bình thường Tú rất đúng hẹn nhưng vì hôm nay đưa Nhi tới bệnh viện nên Tú đã trễ hơn 30 phút. Điện thoại trong túi quần Tú cứ reo lên mãi, chắc là mấy đứa bạn gọi hối Tú. Một hồi sau thì Tú tấp vào lề để nghe máy. Dù sao cũng bắt người ta đợi nãy giờ. Thôi thì bắt máy lên nói một tiếng cho người ta yên tâm, Tú nghĩ. Ai ngờ khi lấy điện thoại ra thì lại là một số lạ. Không biết ai gọi mình vào giờ này, Tú tò mò bấm vào nút trả lời.

- Alo? – Tú lên tiếng trước.

- Alo! Xin hỏi có phải Minh Tú đấy không ạ? – Một giọng nữ Thủ đô bên đầu dây kia nói.

- Đúng rồi bạn. Bạn tìm mình có gì không bạn? – Tú hỏi một cách lịch sự.

- A! Tú hả? Là Nhi đây này! Lúc nãy mình mới gặp nhau ý! – Nhi đáp trong sự mừng rỡ. Bí quá nên cô đành gọi cho Tú mong nhận được sự giúp đỡ.

- Có chuyện gì? – Nghe Nhi xưng danh tánh thì Tú đổi ngay cách nói chuyện.

- Chuyện là Nhi về đến nhà rồi, nhưng... - Cô ấp úng.

- Sao?

-... Chìa khoá bị gãy rồi. Nhi không vào nhà được. Tú giúp Nhi với! Nhà Nhi ở gần chổ bán bánh tráng nướng lúc nãy ý! – Cô cầu xin.

- Ủa liên quan? Chuyện của cô mà! – Tú nói rồi cúp máy cái rụp, mặc cho Nhi đang gào thét ở đầu dây bên kia.

Lần này thì cô tiêu thật rồi. Nhi ngồi phịch xuống đất, duỗi cái chân đau ra rồi tựa lưng vào cửa. Cô vứt cái nạng sang một bên, tay ôm giỏ xách rồi nhắm mắt lại. Đang mơ màng ngủ thì cô nhận được một cuộc điện thoại. Màn hình hiện lên hai chữ: Minh Tú. Nhi thật sự không biết con người này muốn gì.

- Tú trêu chọc tôi chưa đủ hả? Tú còn muốn gì nữa? – Nhi hét lên, giọng có vẻ rất ấm ức.

- Đang ở chổ bà bánh tráng. – Tú đáp ngắn gọn.

- Ơ... Thật á? Tú không đùa đấy chứ? – Nhi ngạc nhiên. Cô hỏi lại để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.

- Không tin thì thôi. Cúp máy đây.

- Ơ! Khoan! Khoan đã Tú! – Nhi níu kéo. Cô vội chỉ Tú đường đi vào nhà mình. Khoảng hai phút sau thì Nhi đã nghe tiếng máy xe.

- Mau lên đi! Trời sắp mưa rồi. - Tú đang đậu xe trước mặt cô. Nhi lòm khòm bò dậy nhưng lại bị trượt chân té ngã. Tú chặc lưỡi rồi thầm rủa “Bánh bèo!“. Dựng xe để đó, Tú bước tới cầm nạng và giỏ rồi dìu Nhi lên. Tú chu đáo tới mức đội luôn cả nón bảo hiểm dùm Nhi.

Nhìn bề ngoài lạnh lùng, ít nói vậy thôi chứ thật ra Tú là người sống rất tình cảm. Trong lòng Tú là cả một khu vườn yêu thương. Chỉ có ai tiếp xúc lâu thì mới có thể thấy được bản chất này. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay Tú lại làm lộ nó ra quá thế này?

- Mặc vào đi! Lát mưa bệnh đó. – Tú cởi cái áo khoác của mình ra, quay lại đằng sau rồi đưa cho Nhi.

- Cảm... Cảm ơn! – Nhi thấy có chút cảm động. Cô mặc áo rồi vịn chắc vào eo Tú.

- Nhà hơi xa, đừng có ngủ gật đó. – Tú dặn dò.

Trời bắt đầu đổ mưa.

Tú rồ ga và chạy. Lần này Tú lại chạy rất chậm. Gió thổi nhè nhẹ làm Nhi có thể ngửi được thoang thoảng mùi nước hoa đang phảng phất từ áo khoác của Tú. Cô hít một hơi thật sâu như đang tìm kiếm điều gì từ mùi hương đó.

Thật ra Tú cũng đâu có tệ. Rất tốt bụng là đằng khác ấy chứ. Chỉ qua là tỏ ra hống hách để che dậy mà thôi. Bỗng nhiên cô lại muốn tìm hiểu con người “khẩu xà tâm phật” kia. Nhi muốn làm bạn với Tú, một cách chân thành. Khuôn mặt ấy, hành động ấy, mùi hương ấy. Tất cả những gì thuộc về Tú đều khiến cô muốn xoáy sâu vào.

Môtô dừng lại làm ngắt mạch suy nghĩ của Nhi. Hai người đang ở hầm xe của một khu chung cư cao cấp tại quận 2. Tú cởi nón bảo hiểm rồi quay qua giúp Nhi xuống xe. Từng bước, từng bước một Tú đưa cô tới gần thang máy. Lúc này, dưới ánh đèn, Nhi mới nhận ra Tú còn đẹp hơn ban nãy. Nhưng cô lại thương cho Tú hơn vì bây giờ Tú như một con chuột dưới cống vậy. Khắp người Tú ướt tèm nhem vì lúc nãy đã nhường áo khoác cho cô.

Ở mảnh đất Sài thành xa lạ này, có thể tìm đâu ra một người như Tú nữa chứ?

~

Note: Tadaaaa! Sau hơn 3 chap thì cuối cùng 2 bạn trẻ đã làm quen với nhau:)) sớm hơn dự định của bạn Au một tí:3 Do hôm qua ngủ không được nên mình đã thức viết nốt luôn =)) Hãy động viên cho bạn Au siêng năng bằng cách bình chọn truyện nha =)) Cảm ơn các bạn:*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.