Nỗi Buồn Đẹp Nhất

Chương 23



Trong ánh sáng mờ mịt ở căn phòng ngủ tầng hai, Kiến Minh đẩy mạnh cánh cửa bước vào.

Phù Dung biết anh đã về từ khi nghe thấy tiếng xe gầm lớn bên ngoài cổng, nhưng lúc này đây cô lại án binh bất động, vờ như đã ngủ say.

Chồng cô, người cô yêu nhất, bất cứ lúc nào sau mười hai giờ tối anh chưa về nhà cô đều không thể ngủ yên. Đặc biệt như hôm nay, anh ở trên đất nước của mình và tự lái xe, chỉ ngần ấy thôi đã khiến cô lo sợ và mường tượng đủ thứ điều.

Kiến Minh đứng ở cửa một hồi lâu, nhìn vào bóng lưng người vợ của mình, nhếch môi cười lạnh lẽo. Anh chậm chạp cới bỏ từng y phục trên cơ thể, đem vứt xuống sàn rồi bước vào phòng tắm. Tiếng nước xả dữ dội khiến vợ chồng họ không nhận biết được hành động và cảm xúc của nhau.

Một lúc sau anh bước ra, trên người chỉ quàng độc nhất một chiếc áo bông lớn.

Kiến Minh nhìn đống quần áo trên sàn không cánh mà bay, tự thỏa mãn với tiên đoán của mình. Từ lúc bước vào căn phòng này, dù không một tiếng động phát ra, anh thừa biết vợ mình vẫn còn thức. Cô bao giờ cũng vậy, chỉ cần thiếu anh bên cạnh, luôn không ngủ được vì cảm thấy bất an. Thực tế mà nói chính anh cũng cảm thấy mình không dễ để tin tưởng, bởi anh cũng không chắc bao giờ thì buông tay, nhưng nhất định vẫn không phải là lúc này.

Phù Dung cảm thấy có vật gì ẩm ướt mơn trớn vùng da thịt trên cổ mình, liền quay đầu lại và bị ghì chặt bởi nụ hôn dục vọng của anh. Nó bao giờ cũng ngọt ngào khiến cô không thể cưỡng nổi, khiến cô lơ lửng nơi chín tầng mấy, thực thực hư hư khó phân biệt rõ, trong giây phút đó, anh đang nghĩ tới cô hay khắc khoải những năm thánh bồng bột đã qua rồi.

Tay anh từ từ đi sâu vào những vùng da nhạy cảm trên người cô, đôi môi trượt dần xuống cổ, rồi dừng ngay trước ngực. Phù Dung hơi ngả đầu ra sau, cố gắng cong người lên để tiếp lấy cơ thể anh. Còn anh, bất cứ một lần nào truyền cảm hứng cho cô, hành động luôn dứt khoát và đạt độ chính xác đến hoàn hảo. Trong những khoảnh khắc ấy, mỗi người trong cuộc đều tự hiểu rõ, họ hoàn toàn sung sướng vì được đáp ứng đầy đủ ham muốn mang tính bản năng, nhưng thực tế nơi trái tim mỗi người, luôn tự lừa gạt đối phương và chính mình.

“Anh uống bao nhiêu rồi?” Phù Dung gối đầu trên tay Kiến Minh, bàn tay vuốt ve gương mặt trong bóng đen đầy u uất và lạnh lẽo.

“Không uống nhiều, chúng ta lấy đâu ra cơ hội được thỏa mãn như hôm nay?” Anh cầm chặt cổ tay cô, hỏi vặn lại.

Phù Dung im lặng, kéo bàn tay xuống đặt ngang ngực mình. Anh lạnh nhạt rút tay ra khỏi đầu cô, lại đứng dậy bước vào nhà tắm, cứ ở mãi trong ấy không ra.

Chuyện này với Phù Dung quá đỗi bình thường, bình thường tới mức cô phải cười nhạt nhẽo.

Hai năm nay từ khi anh chính thức là chồng cô, nếu không phải tự cho phép mình dùng quá lượng men say, lấy đâu ra cơ hội cho vợ chồng họ có những cuộc tình ân ái?

Hạnh phúc của người đàn bà chính là được lên giường với người đàn ông mình yêu, được anh ta vuốt ve, được anh ta nâng niu như một cô công chúa. Nhưng chồng cô, mỗi lần anh muốn đáp ứng những đòi hỏi tế nhị này, đều là khi cơ thể sung sức nhất, không phải vì ham muốn, chỉ vì trong cơn say. Bởi vì say anh ta mới không điều khiển được hành động của mình, mới tưởng tượng ra người nằm phía dưới cơ thể anh ta là một người phụ nữ khác, người khiến anh ta điên đảo và dày vò bản thân suốt mấy năm trời.

Còn cô, hà cớ gì phải làm vật thế thân, phải làm chiếc đòn bẩy cho anh thực hiện lí tưởng của mình?

Tất cả chỉ vì thứ ảo mộng người ta gọi nó là tình yêu. Thứ vô hình duy nhất khiến anh trở nên mụ mẫn, ngu xuẩn và lạnh lùng. Nhưng cô yêu anh, cô can tâm tình nguyện cho anh lợi dụng mình, chỉ cần anh vĩnh viễn ở bên cô.

Bên trong phòng tắm, một tiếng động khủng khiếp phát ra. Phù Dung đang bất động trên giường, vừa nghe thấy không ngăn nổi mình mà lao xộcx xuống giường, lo lắng gõ vào cánh cửa.

“Có việc gì thế? Anh làm sao rồi?”

Bên trong vẫn không có tiếng động, cô vừa quay đi tìm lấy chìa khóa thì cánh cửa liền mở ra, bàn tay Kiến Minh nhỏ xuống sàn từng giọt máu, lẫn cùng những vệt nước trên cơ thể anh. Phù Dung sững người nhìn vào trong, chết lặng một hồi với sàn nhà toàn máu và miếng vỡ của tấm gương được gắn trên tường.

“Anh điên rồi, anh phát điên rồi phải không?” Cô giữ lấy tay anh, một sự tuyệt vọng đến tột cùng trá hình trong thái độ giận dữ. “Anh đau khổ tới mức phải hành hạ bản thân như thế à? Tôi là vợ anh, máu này, tay này, người này,…những thứ này đều thuộc quyền sở hữu của tôi, anh lấy tư cách gì để làm như thế?”

Tay anh bóp chặt lấy miệng cô, hét lên.

“Tôi hối hận, cô hiểu không? Tôi hối hận vì đã cùng cô đi đến ngày hôm nay.”

“Anh say rồi…anh say nên mới nói vậy. Ngày mai tỉnh lại, anh nhất định còn hối hận vì câu nói ngày hôm nay hơn thế nhiều.” Cô yếu ớt đáp lại anh, từ từ khịu xuống, nhìn bóng anh đi xa dần.

Đúng là anh ta say, hai năm nay mỗi lần say anh ta đều phát điên như thế. Nhưng, hôm nay cô sợ, bởi chưa bao giờ anh ta tự làm hại máu thịt mình, chưa bao giờ anh ta mất bình tĩnh như hôm nay. Và, chưa bao giờ anh ta nói với cô bản thân hối hận như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.