Lan Khiết Phỉ xuống xe trước, Nhiếp Vũ Tranh dừng xe trước cổng tòa nhà Nhã Mai gần công viên Hương Hồ, từ trong gương chiếu hậu kiểm tra thử xem đằng sau có xe taxi hay xe tư nhân nào luôn đi theo không, sau khi xác nhận Chương Tĩnh Minh không theo kịp, anh tắt máy, ấn vài cái trên màn hình di động rồi đưa ra đằng sau cho Chúc Cẩn Niên.
Cô nhận lấy, nhìn thấy giao diện là danh bạ, phía dưới tên của "Chúc Cẩn Niên" là vị trí của tiền tố "công việc" biểu thị số điện thoại văn phòng của cô, ở dưới mới thêm một mục "cá nhân" để cô điền vào.
Chúc Cẩn Niên ngoan ngoãn gõ số di động của mình vào, nhân cơ hội này lén mở WeChat của anh ra, lại phát hiện trong danh bạ vẫn chỉ có mình cô.
Cô hơi hốt hoảng, vội vàng đóng app rồi trả lại di động.
Có lẽ anh cho rằng cô quen dùng WeChat liên hệ nên mới giữ lại app này, còn với người khác thì gọi điện để giải quyết nhỉ?
Nghĩ như vậy, cô lại yên tâm hơn.
Giọng nói đầy trào phúng xen lẫn lạnh lùng của Nhiếp Vũ Tranh chợt vang lên: "Chân còn có thể đi không đấy? Muốn tôi dìu cô lên không?"
"Lá gan của tôi không nhỏ như vậy đâu!" Chúc Cẩn Niên lườm anh một cái, mở cửa xuống xe, để chứng tỏ mình đi nhanh, cô còn cố ý nhảy hai cái tại chỗ, trông vô cùng buồn cười. Đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn, xe vẫn dừng ở đó, cô tò mò quay lại và gõ vào cửa sổ xe.
"Tại sao anh còn chưa đi?"
"Tôi cần xác định Chương Tĩnh Minh không đứng trước cửa nhà đón cô." Cửa sổ xe hạ xuống, Nhiếp Vũ Tranh để lộ nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
Chúc Cẩn Niên bị anh nói như vậy thì sau lưng lạnh toát. Cắn môi dưới, cô nói một cách gượng gạo: "Tổ trưởng Nhiếp, có thể phiền anh..."
Còn chưa nói xong anh đã kéo cửa sổ xe lên.
Chúc Cẩn Niên nhếch miệng, xoay người muốn đi thì chợt nghe thấy tiếng chốt mở của cửa xe.
Anh chậm rãi đi tới đứng bên cạnh cô, hất cằm về phía cửa vào của tòa nhà Nhã Mai một cái, anh muốn làm chuyện giống với nội dung nhờ cậy sự giúp đỡ từ anh của cô.
Nhìn bóng dáng cao lớn cách mình một bước, cô thầm nghĩ, có Nhiếp Vũ Tranh ở bên thì khi lên tầng sẽ an tâm hơn, cho dù có một phần tử phạm pháp nào đột nhiên lao đến, tốt xấu gì anh cũng có thể làm lá chắn.
"Sau này đừng gọi tôi là tổ trưởng Nhiếp."
"Thế phải gọi anh là gì?" Chúc Cẩn Niên hỏi lại rồi bước lên trước.
"Tùy cô." Anh cùng đứng chờ thang máy với cô, giọng nói hơi trầm.
"Được rồi..." Chúc Cẩn Niên suy nghĩ một chút mới lên tiếng: "… Lão Nhiếp."
"Tạm biệt." Nhiếp Vũ Tranh xoay người bỏ đi.
Trong lòng Chúc Cẩn Niên vừa bực mình vừa buồn cười, thấy anh thật sự càng đi càng xa, cô nóng nảy, giậm chân kêu to: "Này! Nhiếp Vũ Tranh, tên khốn kiếp này! Không được đi!"
"Nhiếp Vũ Tranh, tên khốn kiếp này..." Anh lặp lại, dừng bước rồi xoay người: "Thì ra tên của tôi dài như vậy cơ à?"
Mấy câu qua lại này tràn ngập hàm ý tán tỉnh ve vãn.
Chúc Cẩn Niên ở tầng 22, mỗi buổi sáng đi làm vào giờ cao điểm thì đi thang máy xuống phải mất năm phút. Ở nơi này hơn hai năm, ấn tượng sâu nhất của cô là lần sét đánh vào nửa đêm nào đó, tiếng nổ vô cùng lớn như thể lao thẳng từ đỉnh đầu xuống khiến cô tỉnh giấc. Cô cũng không quen thân gì với hàng xóm, chỉ biết một gia đình năm người ở dãy đối diện, gồm một cặp người già, cặp vợ chồng làm thuê và một đứa bé chen chúc ở trong căn nhà 20 - 30 mét vuông, họ đặt hai chiếc giường tầng, quanh năm trong nhà rất u ám. Ở thành phố Bằng, cặp vợ chồng nhỏ làm thuê có thể mua được một căn nhà như vậy đã không dễ, Chúc Cẩn Niên không biết mình phải phấn đấu mấy năm nữa mới có thể mua được một căn nhà như vậy.
Có thể là trong thang máy hơi bí nên Nhiếp Vũ Tranh kéo caravat ra, cởi bỏ khuy áo thứ nhất trên cổ áo.
"Mùa hè sẽ mở điều hòa." Chúc Cẩn Niên chỉ về phía trước, nói một câu không đầu không đuôi.
Cô không biết rốt cuộc bản thân muốn nói gì… Chỗ tôi ở cũng khá tốt ư?
"Chỗ cửa ra vào chỉ có một bảo vệ." Trong không gian nhỏ hẹp và khép kín, giọng nói của Nhiếp Vũ Tranh dễ nghe như trong radio vậy: "Lúc chúng ta đi vào, anh ta đang ngủ gà ngủ gật."
Ý của những lời này là yếu tố an ninh của nơi cô ở rất thấp.
Chúc Cẩn Niên lại cảm thấy mình bị theo dõi chỉ là tạm thời, người ta không đến mức giờ giờ phút phút đều ẩn náu xung quanh cô.
"Tôi hiểu ý của anh, sau này khi đi làm và cuối tuần ra ngoài tôi sẽ chú ý, cố gắng không đi một mình, cũng không đến những góc hẻo lánh không có camera." Cô dùng lý do thoái thác để trả lời.
Nhiếp Vũ Tranh nghiêng đầu nhìn sườn mặt của cô, không nói gì.
Hôm nay đi ra ngoài cô gần như để mặt mộc, không kẻ mắt cũng không trang điểm giống ngày thường, trang phục và màu môi thay đổi, trái lại xinh đẹp hơn một chút, qua vẻ ngoài của cô, Nhiếp Vũ Tranh cũng có thể mơ hồ nhớ lại Hòa Thi Nhụy oai phong ở trường học năm đó.
Cô nữ sinh xinh đẹp, sắc bén và thẳng thắn kia luôn có tác phong kiêu ngạo, mạnh mẽ, đi đến đâu cũng hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của người khác.
Đối với sự mất tích của Hòa Thi Nhụy, nhiều năm như vậy anh rất ít quan tâm, rốt cuộc Chương Tĩnh Minh và vụ án mất tích có liên quan đến đâu, anh chỉ biết được một phần từ trong cơn oán giận của Thẩm Tử Bình. Nếu Chương Tĩnh Minh không có tình cảm đặc biệt với Hòa Thi Nhụy thì vì sao hắn lại bắt đầu chú ý đến Chúc Cẩn Niên? Nếu Chương Tĩnh Minh và vụ án mất tích có liên quan rất lớn, liệu Chúc Cẩn Niên có thể trở thành một Hòa Thi Nhụy thứ hai không?
Lúc trước, khi Vương Khiêm về nước tham gia họp lớp từng nói ngày tìm được Hòa Thi Nhụy, Chương Tĩnh Minh ở khá gần nhà giam.
Loại giả định tội lỗi này không phù hợp với tinh thần điều tra hình sự.
"Đến rồi." Cửa thang máy mở ra, Chúc Cẩn Niên thò người nhìn một cái, trong hành lang trống không, không có ai cả.
Nhiếp Vũ Tranh bước một bước ra khỏi thang máy rồi dừng lại, không có ý đi tiếp về phía trước để tiễn cô.
"Cảm ơn anh, lúc về nhớ lái xe chậm một chút nhé." Chúc Cẩn Niên giống một con nai nhỏ nhanh nhẹn, sau khi ra thang máy thì giúp anh ấn nút xuống tầng.
"Chúng ta đánh cược lần nữa chứ?" Anh bỗng nhiên lên tiếng.
Chúc Cẩn Niên chớp mắt: "Đánh cược gì?"
"Chứng mất trí nhớ."
Điều Nhiếp Vũ Tranh ám chỉ chính là người phụ nữ đã xin giúp đỡ trong radio, người bị cô nghi ngờ là Hân Tuyết.
"Tôi không đánh cược với anh." Cô từ chối một cách gian trá: "Thứ nhất, người xin giúp đỡ trong radio tự phán đoán, không phải phán đoán của tôi, dùng cái này để đánh cược, tôi sợ mình sẽ thua không dậy nổi. Thứ hai, lần trước anh đã nhắc nhở tôi sau này đừng đánh cược với người khác nữa. Anh đã quên rồi sao?"
Anh nhíu mày: "Thua một lần quả nhiên thông minh hơn rồi."
"Lần trước tôi đâu có thua." Chúc Cẩn Niên nhấn mạnh.
"Được, coi như cô không thua." Lời này Nhiếp Vũ Tranh nói ra giống như chiều theo lòng tự ái của cô, vô hình gậy chọc mèo lại bắt đầu chuyển động, ngọn lửa nhỏ trong lòng Chúc Cẩn Niên bùng lên.
"Anh đang giở phép khích tướng với tôi sao?"
"Đối tượng khích tướng là quân vua, không phải là quân tốt khúm núm."
"Trong cờ vua, quân tốt chỉ có thể tiến tới không thể lùi, mà quân vua lại lẩn trốn."
"Cho nên cô là quân vua hay quân tốt?" Giả dụ đây là một trò chơi cờ vua, anh bắt đầu chiếu tướng.
"Tôi là quân vua."
Lại chiếu tướng… "Cho nên cô cũng lẩn trốn."
"Không phải." Chúc Cẩn Niên ngụy biện: "Quân vua luôn là một trong những quân cờ chết cuối cùng, nếu may mắn, quân vua của bên thắng lợi còn có thể miễn chết đấy."
"Đối với cô mà nói, đánh cược với tôi còn đáng sợ hơn chết cơ à?" Lời nói này đã chiếu tướng lòng tự ái nhỏ của Chúc Cẩn Niên.
"Muốn đánh cược cũng có thể, vậy anh đứng ở bên "chứng mất trí nhớ", hễ là tất cả kết quả không phù hợp với chứng mất trí nhớ đều coi như tôi thắng, thế nào?" Chúc Cẩn Niên cố ý đưa ra yêu cầu quá đáng, bất luận Nhiếp Vũ Tranh có đồng ý hay không thì đều không có tổn thất gì với cô.
"Được."
Nhiếp Vũ Tranh đồng ý rất dứt khoát.
Dù sao, anh tham gia vụ cá cược này không phải để thắng được tiền đặt cược gì đó, trước khi bắt được Chương Tĩnh Minh, anh không thể để Chúc Cẩn Niên liên tục bị theo dõi và quấy rầy. Dựa vào tính cách của cô, e rằng sau đó sẽ tự mình điều tra những câu đố tâm lý khó khăn của người trong cuộc, tất cả những điều này đều cho Chương Tĩnh Minh cơ hội lợi dụng.
"Trong điều kiện tiên quyết là tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc bảo mật và sự đồng ý của người trong cuộc, tôi sẽ tham gia vào việc chẩn đoán tâm lý của cô ấy, trong giai đoạn sau, tôi đều phải biết tất cả các lần kiểm tra, khơi thông của người trong cuộc và đích thân tham dự. Đừng quên, bất luận đối ngoại hay đối nội thì cô đều là trợ lý tư vấn tâm lý của tôi."
Chúc Cẩn Niên khá giật mình: "Ý của anh là muốn cùng tôi tạo thành một nhóm và khơi thông tâm lý cho Hân Tuyết?"
Anh im lặng xem như ngầm thừa nhận.
"Giá tư vấn của anh rất cao! Cũng không chắc Hân Tuyết sẽ sẵn lòng trả cái giá này đâu. Anh hơi ép mua ép bán (1) rồi đấy."
(1) Ép mua ép bán: là hành vi mua bán hàng hoá bằng vũ lực hoặc đe dọa buộc người khác cung cấp dịch vụ hoặc buộc người khác chấp nhận dịch vụ trong giao dịch hàng hóa.
"Vụ này trong bộ phận của tôi là miễn phí."
Chúc Cẩn Niên nghi ngờ nhìn anh, tiếp đó giống như phát hiện lục địa mới, hai mắt sáng lên: "Anh chuẩn bị dùng ví dụ này làm đề thi cuối kỳ năm nay sao?"
Loại tư duy logic này của cô khiến Nhiếp Vũ Tranh không khỏi tự hỏi, dựa vào thái độ ra đề thi nghiêm túc và cẩn thận của bản thân, rốt cuộc đã mang đến bao nhiêu bóng ma tâm lý cho các sinh viên khóa trước? Anh tiến lên một bước, đặt tay trái lên vách tường bên cạnh Chúc Cẩn Niên, hơi nghiêng người, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc năm đó cô thi được bao nhiêu điểm mà hận tôi đến vậy hả?"
Ánh sáng lờ mờ của hành lang làm dịu đi ngũ quan đầy hào khí của Nhiếp Vũ Tranh, anh nhìn cô, rõ ràng không hề chạm vào bất kỳ chỗ nào của cô, ngay cả một góc áo cũng chưa đụng đến nhưng tư thế này lại khiến Chúc Cẩn Niên cảm giác máu toàn thân xông thẳng lên não, mặt nóng đến nỗi dường như có thể rán trứng.
Sự mập mờ thoáng chuyển động, cô giả vờ bình tĩnh: "59!"
"Cô nên hận người sửa đề thi." Anh mỉm cười.
Chúc Cẩn Niên xoa chóp mũi, màu đỏ trên mặt đã lan tới tai, cô chẳng hận ai cả, chỉ hận mình bây giờ mặt đỏ tai hồng, cô không dám ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, sợ vẻ mặt ửng đỏ này để lộ trái tim bối rối.
"Đều đã qua lâu như vậy, ai rảnh rỗi mà nhớ kỹ những việc nhỏ này chứ." Cô đáp, cố gắng ổn định giọng nói của mình.
"Đây không phải việc nhỏ, nếu cô có thể nhớ cả đời thì chính là vinh hạnh của tôi."
"Ai muốn nhớ cả đời? Ngày mai ngủ dậy tôi sẽ quên toàn bộ."
"Tôi có thể làm gì để cô nhớ lâu một chút không?" Anh hỏi, Chúc cẩn Niên đang cúi đầu có thể cảm giác được cơ thể của anh đang ép xuống thấp hơn, môi chỉ cách đỉnh đầu cô 1 centimet.
Chúc Cẩn Niên im lặng, ngước mắt đón nhận ánh mắt của Nhiếp Vũ Tranh, lại nhanh chóng cụp mắt xuống, đầu óc hoàn toàn không thể suy nghĩ được.
Mập mờ giằng co vài giây, anh nhìn đồng hồ, dừng lại đúng lúc rồi lùi ra một bước: "Không còn sớm nữa, chúc ngủ ngon."
"Tạm biệt!" Như được đại xá, cô lấy chìa khóa ra vội vàng mở cửa, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, tựa vào cánh cửa đằng sau, nhất thời rơi vào hoảng hốt, ngẩn người nhìn về khoảng trống trước mặt.
Di động rung lên khiến cô hoàn hồn, thoáng nhìn qua, là Lan Khiết Phỉ gọi đến.
"Cậu về nhà rồi à?"
"Vừa về." Chúc Cẩn Niên đổi dép lê, ngồi đần người trên sofa, vừa rồi quả thực dùng hết sức lực mới chống đỡ được động tác và vẻ mặt chọc người của Nhiếp Vũ Tranh. Cho nên vừa rồi cô vẫn suy nghĩ, là anh cố ý trêu chọc cô hay bản thân tự mình đa tình?
"Nhanh vậy à?" Giọng nói của Lan Khiết Phỉ nghe có phần tiếc nuối: "Tớ tưởng là sau khi bóng đèn là tớ đây xuống xe trước, hai người sẽ đi đến bờ sông hóng gió, trò chuyện, ăn một bữa ăn khuya rồi uống ít rượu gì đó chứ."
"Cậu nhìn xem đã mấy giờ rồi? Hơn nữa, tớ nói chuyện với Nhiếp Vũ Tranh chưa đến mười câu đã muốn ra tay đánh anh ta, sao có thể uống rượu với nhau, cậu không sợ sau khi tớ say rượu sẽ mất trí…. Hừ hừ, thật sự mượn rượu để tăng thêm can đảm đánh nhau với anh ta một trận sao?" Nét ửng đỏ trên mặt Chúc Cẩn Niên chưa tan hết, nóng lòng giả vờ vô tội, rất kích động mà nói.
"Tớ cũng không biết cậu bạo lực như vậy..." Lan Khiết Phỉ bị khí thế của cô dọa, dặn dò cô nhanh nghỉ ngơi rồi cúp máy.
Chúc Cẩn Niên đặt điện thoại xuống, đang định đi tắm thì di động rung lên lần nữa, là một dãy số lạ.
"Alo... xin chào?"
"Cẩn Niên thân ái, xung quanh yên tĩnh như vậy, có thể thấy cô đã về nhà rồi nhỉ?" Giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên.
Chúc Cẩn Niên hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì trực tiếp cúp máy rồi lập tức chặn số. Tim cô đập cực nhanh, có loại cảm giác bất an quét tới. Cô đột nhiên hơi sợ hãi, sau khi tắt máy lại vội vàng tắt đèn đi.