Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố

Chương 34



Chiếc taxi lướt qua những con đường ngoại ô vắng vẻ, giữa các dãy nhà giống hệt nhau không có ban công. Một vài cửa sổ hiếm hoi còn sáng đèn. Ngày tháng Ba ngắn dần và quá trình biến thái trong cơ thể dần quen với ban đêm.

"Ở đây các thành phố tối hơn", Nadia nói, như thể đang vừa nghĩ vừa nói.

Họ ngồi sát ra hai bên cánh cửa ghế sau. Mattia nhìn chăm chăm các con số thay đổi trên đồng hồ tính tiền. Các tín hiệu đỏ nhấp nháy bật tắt tạo nên các con số khác nhau.

Nadia nghĩ tới khoảng trống cô đơn kỳ cục ngăn cách hai người và cố tìm đủ dũng cảm để lấp bớt nó đi bằng cơ thể mình. Căn hộ của cô chỉ còn cách đó vài lô nhà nữa thôi và thời gian cũng rút ngắn như con đường vậy. Không chỉ là thời gian của buổi tối ngày hôm nay, mà còn là thời gian của cơ hội, của cái tuổi ba mươi lăm của cô. Năm vừa rồi, kể từ khi cô và Martin chia tay, cô bắt đầu cảm nhận được sự xa lạ của chốn này, chịu đựng cái lạnh cắt da không bao giờ thực sự buông tha kể cả vào mùa hè. Ấy thế mà cô chẳng thể quyết định rời bỏ nó mà đi. Giờ đây cô đã trở nên lệ thuộc vào chốn này, cô bị dính chặt với nó theo cách người ta bám lấy những điều khiến ta đau đớn.

Cô nghĩ nếu có điều gì đó có thể giải quyết được, thì cần phải xử lý ngay trong cái xe này đây. Sau đó cô sẽ không còn sức lực nữa. Cô sẽ bị bỏ rơi chẳng chút thương xót trong đống sách dịch mà cô cặm cụi tỉ mẩn xem xét ngày đêm để kiếm sống, và cũng để vợi đi nỗi trống vắng đong đầy theo thời gian.

Cô thấy anh ta quyến rũ. Anh ta rất lạ, lạ hơn cả đống đồng nghiệp mà Alberto đã giới thiệu cho cô mà không nên cơm cháo gì. Chuyên môn của họ có vẻ chỉ hấp dẫn được những người kỳ dị, hoặc khiến cho họ trở nên kỳ dị như vậy theo thời gian. Cô có thể hỏi Mattia thuộc kiểu nào, để nói điều gì đó vui nhộn một chút, nhưng rồi lại thôi. Dù sao thì anh ta cũng "lạ". Và bất an. Nhưng trong cái nhìn của anh ta cũng có cả một điều gì đó, giống như một phân tử lấp lánh bơi trong cặp mắt đen mà Nadia chắc chắn rằng chưa một người phụ nữ nào có khả năng nắm bắt được.

Cô có thể khiêu khích anh ta, cô muốn làm thế đến chết lên được. Cô đã túm hết tóc sang một bên để hở chiếc cổ trần và các ngón tay cô lướt đi lướt lại đường khâu chiếc túi đặt trên đùi. Nhưng cô chẳng dám làm gì hơn thế và cũng chẳng muốn quay sang. Nếu như anh ta đang nhìn qua chỗ khác thì sao, cô không muốn biết điều ấy.

Mattia ho nhỏ trong lòng bàn tay nắm lại để làm nóng nó lên. Anh hiểu được sự bức thúc của Nadia, nhưng vẫn chưa thể quyết định. Mà ngay cả quyết định được đi chăng nữa, anh nghĩ cũng chẳng biết phải làm thế nào. Một lần khi tự nói về bản thân Denis đã bảo anh mọi cách thức đều giống nhau cả thôi, giống như khai mở một ván cờ. Không cần phải tạo ra điều gì cả, không cần, bởi gì thì gì cũng chỉ là hai người cùng đi tìm một điều duy nhất. Rồi tự trò chơi sẽ tìm được nước đi và chỉ tới lúc đó mới cần dùng tới chiến lược.

Nhưng mình còn không biết phải mở một ván cờ thế nào nữa kia.

Điều mà anh làm chỉ là đặt bàn tay trái lên giữa ghế ngồi, giống ném một đầu sợi dây thừng xuống biển. Anh cứ để nó ở đó, cho dù lớp vải bọc tổng hợp khiến anh thấy run run.

Nadia hiểu được và trong im lặng, cô ngồi dịch vào giữa, nhẹ nhàng không gây tiếng động. Cô cầm cổ tay nâng cánh tay anh lên, vòng nó quanh cổ mình, dựa đầu vào ngực anh và nhắm mắt lại.

Cô dùng một loại nước hoa mùi mạnh, lẫn trong mớ tóc đang dính trên áo Mattia và nó xộc thẳng vào mũi anh.

Chiếc taxi đậu lại bên trái đường, trước nhà Nadia, động cơ vẫn chạy.

"Số nhà 1730", người lái xe thông báo.

Cô nhỏm dậy và cả hai đều nghĩ sẽ cực nhọc thế nào mới có thể lại gặp lại nhau một lần nữa như thế này, phá vỡ rồi xây dựng lại một thế cân bằng khác. Họ cũng tự hỏi liệu họ còn có khả năng làm thế nữa hay khng.

Mattia lục túi lôi ví tiền ra. Anh đưa tờ hai mươi và nói cảm ơn, không cần trả lại. Cô mở cửa xe.

Giờ mình sẽ bước theo cô ấy, Mattia nghĩ, nhưng anh chẳng hề nhúc nhích.

Nadia đã bước lên bậc thềm. Người lái xe nhìn Mattia qua gương chiếu hậu, chờ đợi câu lệnh tiếp theo. Bảng điện tử đồng hồ tính tiền bật sáng và nhấp nháy 00.00.

"Lên đây nào", Nadia nói và anh nghe theo.

Chiếc taxi đi mất và họ trèo lên một cái cầu thang dốc với các bậc thang trải thảm xanh và hẹp tới mức Mattia phải nép người mà đi.

Căn hộ của Nadia sạch sẽ, gọn gàng và chỉn chu, đúng như nhà của một phụ nữ độc thân. Giữa cái bàn tròn có một giỏ đan bằng cây liễu gai đựng đầy cánh hoa khô đã hết mùi từ lâu. Các bức tường sơn màu xam, xanh và vàng trứng, toàn những màu lạ lẫm với vùng đất phương Bắc này nên trông có vẻ như khá bất kính.

Mattia nói xin phép vào và nhìn Nadia cởi áo khoác để lên ghế với vẻ thoải mái của người đang ở trong không gian của mình.

"Em đi lấy cái gì đó uống", cô nói.

Anh đứng lại giữa nhà, bàn tay bị hủy hoại giấu trong túi. Nadia sớm quay lại, tay cầm hai ly đầy nửa rượu đỏ. Cô cười vì một ý nghĩ nào đó.

"Em chẳng quen nữa. Đã lâu lắm không có chuyện như thế này rồi", cô thú nhận.

"Được rồi mà", Mattia nói, thay vì bảo cô anh còn chưa từng thế này bao giờ.

Cả hai uống rượu trong im lặng, nhìn xung quanh một cách thận trọng và đôi lúc cái nhìn của họ lại giao nhau. Cứ mỗi lần như thế họ lại mỉm cười như hai thiếu niên mới lớn.

Nadia ngồi gập chân trên đi văng để hướng sát gần hơn về phía Mattia. Khung cảnh đã bày ra sẵn sàng. Chỉ còn thiếu hành động nữa thôi, hung bạo và mau lẹ như bao khởi đầu khác.

Cô nghĩ ngợi thêm một lát rồi đặt ly ra phía sau đi văng để tránh đạp phải nó và dứt khoát trườn về phía Mattia. Cô hôn anh. Cô lấy chân hất đôi giày cao gót, chúng rơi xuống sàn nhà lốc cốc. Cô trèo lên người anh, không để Mattia lấy hơi mà phản đối.

Cô bỏ cái ly anh đang cầm ra, đặt tay anh lên bên eo mình. Lưỡi Mattia cứng đờ ra. Cô bền bỉ lấy lưỡi mình xoay quanh lưỡi anh để tạo nhịp cho tới khi anh cũng bắt đầu làm như vậy theo hướng ngược lại.

Hơi lúng túng ngại ngùng một chút họ đổ xuống đi văng. Mattia nằm dưới. Một chân anh buông thõng dưới đi văng, một chân thẳng đuỗn bị đè dưới sức nặng của cô. Anh nghĩ tới nhịp chuyển động vòng quanh của lưỡi mình, tới cử động đều đặn của nó, nhưng rồi anh mất tập trung, như thể khuôn mặt của Nadia sát mặt anh cuối cùng đã có thể cản hết mọi vòng suy nghĩ phức tạp của anh, giống như cái lần anh và Alice, xưa kia.

Tay anh luồn dưới lớp áo Nadia và sự tiếp xúc với làn da cô không khiến anh cảm thấy khó chịu. Họ cởi đồ chầm chậm, không rời nhau ra mà cũng chẳng mở mắt, bởi trong phòng có nhiều ánh sáng quá và bất kỳ một sự gián đoạn nào thôi cũng khiến họ dừng hẳn.

Trong lúc đang đối phó với việc tháo nút áo ngực Nadia, Mattia nghĩ xảy ra rồi đó. Cuối cùng thì cũng xảy ra, theo cái cách mà trước đó bạn không hề biết tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.