Nơi Cuối Con Đường - Môn Cấm Tạp

Chương 16



Sau khi quyết định muốn ở lại, Chu Vân gọi điện thoại báo cho bạn cùng lớp với cô ở Bắc Kinh, bạn học rất mừng cho cô. Cô ấy nói rằng kinh nghiệm làm việc trong một công ty có trụ sở chính ở nước ngoài là một chuyện tốt mạ vàng, có nhiều lựa chọn hơn khi trở về.

Cuối cùng bảo cô làm việc thật tốt, cuối cùng phấn khích mà dặn dò cô tiếp tục hỗ trợ mua sắm nước hoa và túi xách mà trong nước không mua được.

Chu Vân báo tin cho Chu Sơn, giải thích tình huống. Chu Sơn hơi đắc ý, em gái vậy mà đi nước ngoài, hơn nữa ở lại đó làm việc, quả là một điều hy hữu, đồng thời cũng rất lo lắng và nhớ mong.

Chu Vân sống thanh thản tươi mới tại Pháp. Đối với tình cảm, cô muốn tùy duyên, không bằng thay đổi kế hoạch. Nước Pháp có không ít anh đẹp trai, ngũ quan kèm theo phong tình nước khác, quả thực rất có lực hấp dẫn.

Trước khi ra nước ngoài, cô có đọc một số sách về các nước phương Tây. Sau khi sang đây, cô thấy một số có hơi khác nhưng có một điều đúng: một số người đàn ông cũng đam mê yêu thích châu Á, nói trắng ra chính là thích phụ nữ phương Đông.

Ở trong ấn tượng của bọn họ thì phụ nữ phương đông phục tùng, dịu dàng và là người vợ tốt. Ở trên đường cô và các đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm tán gẫu sẽ thường xuyên bắt gặp những ánh mắt ma mị xung quanh.

Ánh mắt đối phương không ngừng đánh giá giống như đang nói: “Mau đến xem, người phụ nữ phương Đông kia thế mà có thể nói ngoại ngữ, đây là một sự kiện thần kỳ cỡ nào.”

Bọn họ có một loại tâm lý tìm kiếm lạ, ban đầu họ sẽ chỉ coi bạn như một trò chơi và thứ muốn chiếm hữu, sẽ không bởi vì thưởng thức cá tính và phẩm chất của bạn mà muốn ở bên bạn.

Vì tình cảm và chút thành kiến này, Chu Vân đã xua tan ý định tìm bạn trai ngoại quốc. Trước đây cô đã xem một số bộ phim hành động ở Trung Quốc và cuối cùng cô thấy rằng họ không tài năng như những nữ đồng nghiệp đã kết hôn của cô thầm bàn luận.

Bởi vì đã tận hưởng tình dục một cách sâu sắc, dục vọng một khi bung ra sẽ không có đường rút lui, có đôi khi ham muốn đến bất ngờ, ban đêm thật sự khá mệt mỏi. Ở đây có cửa hàng bán đồ người lớn, dân địa phương cũng không lấy làm lạ. Cuối tuần cô tò mò đi dạo một vòng, thật là mở rộng tầm mắt.

Vì tránh cho việc đi ở trên đường bị người khác tiến đến gần, cô mua một chiếc nhẫn trơn rồi mang trên ngón áp út bên tay trái.

Lúc mua có hơi rộng, nhân viên cửa hàng nói có thể điều chỉnh lớn nhỏ, cô không cẩn thận kéo đến cùng mới phát hiện mang tận gốc ngón tay còn khá xinh đẹp. Hơn nữa cũng không phải thật sự kết hôn, đơn giản không thay đổi mà trực tiếp thanh toán.

Đeo nhẫn có một ít hiệu quả nhưng cô đã quá xem nhẹ sự lãng mạn của người nước Pháp. Có một lần một người đàn ông cao lớn nhìn cô cả buổi, đi lên trực tiếp nói chuyện với cô. Đại khái ý tứ là tôi cũng kết hôn, vừa lúc chúng ta có thể làm tình nhân, như vậy không có gánh vác, theo như nhu cầu thì đẹp cả đôi đường.

Cô nghe xong muốn dựng ngón giữa với đối phương, sau đó bởi vì sợ hãi mà chỉ có thể bỏ đi.


Cô chọn một số món đồ yêu thích từ cửa hàng đồ người lớn và mua chúng về nhà. Cô hơi e ngại về ham muốn trong những năm đầu, hiện tại cô rất thản nhiên với nhu cầu của bản thân.

Buổi tối vệ sinh xong thì dùng thử, hơi mới lạ, cảm giác rất khác biệt nhưng luôn cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó. Cuối cùng cô cũng đạt tới cao trào, cả buổi cũng chưa bình thường lại. Nhưng nói tóm lại không có sảng khoái trực tiếp như có người, hơi giống kiểu gãi không đúng chỗ ngứa. Cuối cùng cô đưa ra kết luận, tình thế bức bách nên chỉ có thể có chút ít còn hơn không.

Cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, lúc gần ngủ trong đầu đột nhiên nhớ tới không biết ở chỗ nào nghe được hoặc là nhìn thấy một câu, một cây hàng tốt mắc mớ gì phải mọc dài trên người đàn ông. Mặc kệ là ai nói, cô cũng sẽ có cảm giác trân quý.

Trước đó Điền Đông biết Chu Vân muốn ở nước Pháp nửa năm, hắn nhịn xuống, chờ cô trở lại rồi hai người nói chuyện cho xong.

Tháng 7 hắn hẹn Khương Khai, còn có mấy người bạn tốt đến tiệc nướng ở vùng ngoại ô. Những người khác đều mang theo bạn gái, Khương Khai cũng mang theo một người, nhìn bóng dáng Điền Đông tưởng Chu Vân đã trở lại nên trong lòng rung động. Vừa định tiến lên nói chuyện thì cô gái kia xoay người lại, cười cười với hắn.

Bây giờ tâm trạng của hắn xấu đi, người trước mặt không phải cô nhưng lại nói không rõ chỗ nào hơi giống Chu Vân.

Khương Khai giới thiệu bạn gái xong thì lén trêu chọc hắn: “Cậu nói chia tay với Nghiêm Nguyệt, làm sao vậy? Còn không quên được cô ấy à, cậu nhìn xem cậu một thân một mình, thủ thân như ngọc, Vương Bảo Xuyến thời đại mới, không đúng, là Liễu Hạ Huệ thời đại mới.”


Sau đó lại dang tay nhìn về phía nơi xa: “Buông bỏ tâm trí, từ bỏ một thân cây nghênh đón khắp rừng rậm, có rất nhiều cá lớn cá bé ở đại dương.”

Điền Đông hỏi: “Trước đây không phải cậu nói không quên được Chu Vân, hiện tại thì thế nào?”

Khương Khai ra vẻ ưu thương: “Chằng phải trên thế giới này luôn tràn những ngập nghịch lý hay sao. Có đôi khi, người hoa tâm thường là người chung tình nhất. Sở dĩ hoa tâm là bởi vì trái tim hắn, linh hồn của hắn đã sớm trao cho người cảnh đẹp ý vui trong cuộc đời hắn. Trả giá, rốt cuộc cũng không thể thu hồi. Khi linh hồn không thể có được nơi nương tựa thì cho phép cơ thể của mình lang thang trong thế giới hỗn loạn này.”

Điền Đông im lặng hút thuốc nghe anh ta nói xong, kìm xuống ý nghĩ mãnh liệt dùng tàn thuốc đốt cậu ta. Cuối cùng trước vẻ mặt cầu đồng tình của cậu ta thì hắn khinh thường nhìn cậu ta một cái, vén tay áo lên nướng đồ ăn.

Lấy xong que nướng, hai người ngồi đối diện bên bàn ăn. Khương Khai nhìn bạn gái mình trò chuyện vui vẻ với người khác ở nơi xa, vừa nhìn vừa nói: “Tớ vừa nhìn thấy cô ấy đã muốn quen biết cô ấy, hẹn cô ấy đi ra ngoài, tớ thật là một hạt giống vô tình lại si tình.”

Tiếp theo anh ta dựa vào lưng ghế: “Hôm qua tớ mới biết cô nàng Chu Vân kia quá lợi hại, thế mà sau khi khóa thực tập kết thúc thì ở lại nước Pháp, nghe nói cấp trên của cổ rất thưởng thức cổ, tớ càng hối hận hơn.”

Nước Pháp có rất nhiều ngày hội và ngày lễ khác nhau. Trong các ngày lễ Chu Vân thích nhất là lễ Giáng Sinh. Lễ Giáng Sinh long trọng nhất, cũng giống như là Tết Âm Lịch ở trong nước, trên đường nơi nơi đều là không khí lễ hội.

Trên quảng trường ở trung tâm thành phố đã sớm dựng lên chợ Giáng Sinh, bán nhiều loại thực phẩm và đặc sản theo mùa. Lòng hiếu kỳ của Chu Vân tăng vọt, bởi vì công ty nghỉ Tết hai tuần, mỗi ngày dậy sớm cơm nước xong xuôi thì cô sẽ đi lang thang ở các quầy hàng nhỏ.

Cô nhập gia tùy tục, ăn tết cô tặng sản phẩm có logo công ty cho chủ siêu thị người Hoa, rất cao cấp. Đối phương rất vui, vừa nghĩ lấy về làm vừa lòng vợ, vừa chủ động dạy cho cô đủ loại bí quyết nhỏ mua sắm và địa phương có đồ ăn đặc sắc lại không khó ăn.

Cô liên tiếp mua các nguyên liệu cho lễ hội và cô thích thú với quá trình từ khám phá đến thực hiện này. Đêm Bình An hôm nay, buổi chiều cô lại đi ra ngoài dạo một hồi, khi trở về, một tay ôm một bó hoa diên vĩ, một tay xách theo một ít hạt dẻ và con hào.

Trên đường xe hơi nhiều vào ngày lễ, cô đứng ở ven đường chờ qua đường. Lúc đối diện chung cư, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đứng dưới ngọn đèn đường vàng ấm áp ở đối diện.

Tay đút ở trong túi áo khoác, đang nhìn cô.

Người đối diện nhìn thấy cô, cảm giác cảm giác như đang đi qua ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà, nơi tiếp thêm sức mạnh vững vàng cho hắn. Người phụ nữ đối diện quấn khăn quàng cổ rất có không khí Giáng Sinh, trong tay ôm một bó hoa tươi lớn. Người còn yêu kiều hơn hoa, xinh đẹp còn hơn trước đây.

Tuy rằng cô vẫn luôn giống một con rắn nhỏ xinh đẹp chiếm cứ trong lòng hắn, làm hắn không ngừng buồn rầu và đau đớn nhưng bây giờ hắn xác định, cô là một con nai con, là nai con của mình hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.