Nơi Cuối Con Đường

Chương 30: Tai nạn xe



Trợ lý Từ làm xong các thủ tục nhập viện, mua một số thức ăn bên ngoài, đứng trước cửa phòng anh ngần ngừ trong giây lát, chẳng biết lúc này anh vào liệu có thích hợp không?

Vì là người liên lạc mới đây nhất lưu trong điện thoại nên tin tức Lâm Nặc gặp tai nạn được thông báo cho anh trước tiên.

Hồi tưởng lại, anh chưa bao giờ trông thấy Giang Doãn Chính như vậy.

Thế là điện thoại của một trợ lý như anh thi thoảng lại reo lên vì những chuyện này.

Giờ nghe thấy đối phương hỏi vậy, Trợ lý Từ biết rõ đã nhiều ngày rồi Giang Doãn Chính không liên lạc gì với cô ấy, đành nói: “Giang Tổng gần đây khá bận rộn, nếu có chuyện gì thì tôi có thể nhắn lại”, vừa trả lời, lòng không nhịn được than thở, thế này mà được xem là bạn gái sao?

“…Chẳng có gì quan trọng cả”, giọng trong điện thoại dừng lại rồi thờ ơ nói tiếp, “Chỉ là mấy ngày nay tôi bị bệnh nhập viện không mở máy, sợ anh ấy không liên lạc được với tôi thôi…”.

Trong lòng anh đã rõ mười mươi, hỏi thăm bệnh tình với giọng thân thiện: “Vâng được, tôi sẽ chuyển lời cho Giang Tổng”.

Thế nhưng, đến khi trên đường về nhà báo cáo lại cho Giang Doãn Chính việc này, anh ngồi băng ghế sau xem báo đầu không ngẩng lên, chỉ dặn dò: “Thay tôi mua bó hoa và hoa quả mang đến”.

Hai bên đường những tòa cao ốc chọc trời mọc san sát nhau, quang cảnh khu thương mại sầm uất ngoài cửa sổ, ánh chiều tà chầm chậm hắt xuống giữa tòa kiến trúc cao to xám xịt, lạnh lẽo.

Quả là, mỗi người một số phận, một duyên số chẳng ai giống nhau. Anh không ngờ, hóa ra còn có người có thể khiến Giang Doãn Chính nóng lòng đích thân chạy đến bệnh viện đến vậy.

Mà người con gái này, lúc trước khi ra đi, dáng vẻ rất bình thản, thậm chí còn âm thầm, lặng lẽ.

Rốt cuộc Trợ lý Từ không bước vào, Lâm Nặc càng thấy như bị giày vò.

Cô nằm yên tại đó, ngay cả cổ cũng thấy cứng đờ, cuối cùng cô hỏi: “Em có thể xuất viện bây giờ không?”. Nhưng đợi rất lâu vẫn chẳng thấy trả lời.

Dường như Giang Doãn Chính đang suy nghĩ, chỉ nhìn cô, chẳng nói gì.

Cô nhắm nghiền mắt, trán quấn băng trắng toát, khuôn mặt gầy rộc hẳn đi, đường nét lại càng rõ rệt, da trắng ngà. Ánh chiều tà vàng cam hắt trên gương mặt trông nghiêng của cô nhuộm thành màu đỏ nhạt.

Cô không nghe thấy câu trả lời của anh liền chau mày lại, chữ “xuyên” nho nhỏ hiện lên giữa hai hàng lông mày.

“Cảm ơn anh”, cô thấp giọng nói, tay chầm chậm nắm chặt lại dưới tấm chăn, “Anh đi đi”. Lúc này, cô thực sự bối rối dù rằng trước đó cô đã nhớ anh biết bao nhưng giờ đây lại chẳng dám nhìn thẳng vào anh.

Giang Doãn Chính vẫn không lên tiếng, cô cũng chẳng quan tâm, ngồi dậy ấn chuông trên tường.

Đầu óc choáng váng, trán đau nhức dữ dội như muốn vỡ tung ra. Cô chau mày tựa vào tường, không thể đưa tay ra xoa cho đỡ đau, cũng chẳng biết liệu có phải là máu đang chảy ra.

Lúc này Giang Doãn Chính đứng phắt dậy, bước vài bước đến trước giường, cúi xuống nhìn cô, giọng trầm thấp, dường như mang theo vẻ giận dữ: “Nếu tay lái đã không vững thì sau này đừng lái xe nữa”.

Họ chia tay đã hai năm, đây là câu nói đầu tiên anh nói với cô, giống như đang chỉ trích cô. Lâm Nặc cảm thấy buồn cười, bắt gặp ánh mắt của anh liền nhìn sang một bên, rồi nói: “Biết rồi”.

Anh đi về phía cửa, trước khi rời đi còn hỏi: “Có cần báo cho bố mẹ em biết không?”.

“Không cần”, cô vội nói, “Chỉ là sây sát nhỏ thôi”.

Anh kéo cửa đi ra, vài phút sau Trợ lý Từ bước vào, cười nói với cô: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà”. Ngoài cửa đã không thấy bóng dáng Giang Doãn Chính nữa.

Về đến nhà, bộ dạng của cô khiến Hứa Diệu Thanh giật mình kinh hãi. Trợ lý Từ tiễn cô đến tận cửa, Lâm Nặc do bị chấn động, lại mất máu nên vội vàng về phòng nằm nghỉ.

Nghỉ ngơi đúng hai ngày, mãi đến chạng vạng tối ngày thứ ba từ hôm xảy ra chuyện, tinh thần Lâm Nặc mới hồi phục lại bảy tám phần. Hứa Diệu Thanh nói thẳng: “Ngày thường cậu cứ ngồi lì trong văn phòng, thiếu vận động. Cậu xem thể lực của cậu yếu thế đấy!”.

Lâm Nặc nhìn dáng vẻ của mình trong gương, bĩu môi: “Cậu cũng thử khâu tám, chín mũi đi!”.

Lát sau, chuông điện thoại reo lên, Lâm Nặc tưởng bà Lâm gọi điện thoại bảo về nhà ăn cơm, may mà không phải nhưng cũng lại là người cô chẳng muốn gặp cho lắm.

Xe đã đỗ dưới khu chung cư, cô ngần ngừ một hồi, đành nói: “Đợi tôi xuống nhà”.

Trợ lý Từ đưa cô đến trước cửa câu lạc bộ, cô ngước mắt nhìn cửa hiệu quen thuộc, lúc này mới cảm thấy không bình thường: “Anh mời tôi đến nơi này ăn cơm sao?”.

“Còn cả Giang Tổng nữa”.

Cô nắm chặt cửa xe, hoài nghi phải chăng đầu óc mình có vấn đề, trước đó sao lại tin tưởng vào lời nói dối đầy sơ hở này chứ.

Trợ lý Từ mời cô dùng cơm sao lại lái xe của Giang Doãn Chính chứ?

“Em muốn về”, cô nói. Quản lý câu lạc bộ đích thân ra đón, ông vẫn còn nhớ cô, khẽ mĩm cười nói: “Cô Lâm, lâu rồi không gặp. Để tôi dẫn cô vào. Giang Tổng đang chờ cô”.

Thật ra từ sau khi rời xa Giang Doãn Chính, Lâm Nặc chẳng còn tham gia những buổi tiệc tùng thế này, chỉ như bao nhân viên bình thường sống cuộc sống đơn giản ngày làm tám tiếng.

Miếng gạc trên trán vẫn chưa tháo bỏ, để không ảnh hưởng đến vết thương, mái của cô không thể không chải sang một bên, vì thế nên cô cúi đầu đi thật nhanh, vậy mà phục vụ vẫn nhận ra cô.

Giang Doãn Chính đang ngồi ở phòng cuối dãy hành lang, khi cửa được đẩy ra, anh quay người lại. Cơn gió mát lành thổi từ cửa sổ vào mang theo hương hoa cỏ thơm ngát.

Anh dập tắt thuốc bước lại, thân hình cao ráo mảnh khảnh bao trùm xuống, ánh sáng lấp lánh trong mắt anh.

Lâm Nặc thấy lòng xao xuyến, vờ như kinh ngạc, vội vàng quay đầu đi vừa kịp né tránh bàn tay anh chìa ra. Ngón tay anh ấm áp lướt nhẹ trên trán cô. Kỳ thực anh không chạm vào vết thương nhưng dường như lại chạm vào nỗi đau xuyên suốt cả cơ thể cô.

Cô hỏi: “Vì sao lại tìm em?”.

Giang Doãn Chính nheo mắt, khẽ nhíu mày. Trước đây rất hiếm khi cô trông thấy dáng vẻ này của anh, chỉ khi thực sự gặp phải vấn đề nan giải anh mới trở nên như vậy, lặng lẽ trầm ngâm, cả ánh mắt cũng sâu thẳm hệt như đầm nước sâu không đáy.

Anh nói, “Anh hối hận rồi”, giọng châm biếm, “Anh rất ít khi hối hận, nhưng giờ thì anh thực sự cảm thấy lúc đầu vốn dĩ anh không nên để em ra đi”.

Giọng anh trong trẻo, cô chợt thấy mình như đang trong giấc mộng, cơ thể đã phản ứng lại, con tim bỗng nhiên đập mạnh, chạm vào lồng ngực đau âm ỉ.

Hồi sau, cô nghe thấy giọng mình thốt lên, kèm theo nụ cười: “Anh đang đùa à?”.

Giang Doãn Chính trầm giọng: “Anh nói nghiêm túc”.

Cô cụp mắt xuống không nhìn anh, vẫn cười: “Chẳng giống phong cách của anh chút nào”.

Thực sự không giống, bởi lẽ cô chưa từng thấy anh nói như thế với bất kỳ ai hay sự việc nào.

“Em chóng mặt, ăn không vào, đi trước nhé”, nói xong cô xoay người bỏ đi, chỉ sợ chậm thêm một bước nữa thì cả bức rào cản yếu ớt này cũng sụp đổ luôn.

Chỉ một giây sau, cổ tay cô bị nắm chặt lấy.

Cô quay đầu lại thấy mắt anh thoáng hiện lên vẻ giận dữ nhưng giọng điệu vẫn rất kiềm chế, trầm thấp dịu dàng lặp lại lần nữa: “Anh nghiêm túc mà!”.

Cô nhìn khóe môi anh, trong phút chốc thấy mình như bị mê hoặc, rồi cô lắc đầu nói, “Anh đừng như vậy”, vẫn là giọng điệu điềm tĩnh đến mức như thể cô coi anh là kẻ kiếm chuyện vô cớ.

Lúc này, Giang Doãn Chính thực sự nổi giận, thấy cô bình tĩnh đến mức hờ hững, tay càng nắm chặt hơn, khẽ dùng sức, kéo cả người cô về phía trước rồi vươn bàn tay kia ra vuốt ve gò má cô.

Cô bị anh giữ chặt, chẳng thể né tránh được, đành để mặc tay anh chậm rãi di chuyển lên trên cuối cùng phủ lên miếng gạc băng vết thương.

Anh khẽ nheo mắt, nhếch mép cười lạnh, hỏi cô: “Còn đau không? Lẽ nào em thực sự không nhớ trong bệnh viện đã xảy ra chuyện gì ư?”.

Cô hỏi lại: “Gì cơ?”. Cô chỉ cảm thấy anh hỏi kỳ quặc nhưng thực sự có đoạn trí nhớ mơ hồ lướt qua đầu cô, chỉ trong thoáng chốc, chẳng thể nắm bắt được.

Có lẽ, thực sự cô chẳng nhớ gì, đến cả chuyện bị khâu chín mũi cũng là do Trợ lý Từ nói lại.

Giang Doãn Chính nhìn cô, dáng vẻ ngây ngô hoàn toàn không giống đang giả vờ, sắc mặt anh sa sầm, lạnh băng.

Cơ thể anh áp sát cô, anh nói: “Em đã gọi tên anh. Lúc điều trị vết thương, em nắm lấy tay anh và gọi tên anh”.

Trên chiếc giường bệnh trắng toát, khi ấy cô nằm đó, mái tóc đen rối bời xõa trên gối, trán đầy máu, chảy xuống cả mặt, mọi thứ đều hỗn loạn. Anh chạy vội vào bệnh viện vừa lúc bác sĩ đang cầm máu. Có lẽ động tác ấy đã kích thích Lâm Nặc, cô ngồi bật dậy nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh bởi lẽ đôi mắt chỉ khẽ hé mở, hàng mi dày không khỏi run rẩy, ánh mắt đờ đẫn.

Cô khẽ rên, anh cúi người xuống mới nghe rõ tiếng kêu trong đau đớn của cô.

Vốn dĩ chưa hỏi bác sĩ anh đã nắm chặt lấy tay cô, đúng lúc đó, dường như cô có linh cảm khẽ mở mắt nhìn anh, chỉ trong tích tắc, liền nhắm ngay mắt lại.

Anh hoài nghi có lẽ cô vốn dĩ chẳng biết người ở cạnh mình là ai.

Rồi khi sát trùng vết thương, cô chụp lấy bàn tay anh theo bản năng, mạnh đến kinh người đủ hiểu rằng cô đau đớn đến mức nào. Anh nhíu mày thấy khóe môi cô khẽ hé mở, giọng rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe rõ.

Thật ra, giống như cô đang lẩm bẩm trong vô thức: “Doãn Chính…đau quá…”.

Kỳ lạ là khoảnh khắc ấy, anh như nếm trải nỗi đau giằng xé, cảm giác như chính anh đang chịu đau.

Vậy mà giờ đây, cô lại chẳng nhớ gì!

Dường như tất cả đều xóa sạch, hệt như họ thực sự trở thành người xa lạ từ giây phút ấy.

Đáy mắt Giang Doãn Chính lấp lánh, Lâm Nặc lặng lẽ vẫy vùng trong tay anh. Có lẽ không ai hiểu được việc từ chối anh khó đến thế nào, cũng chẳng ai biết được rằng cô thực sự động lòng. Hai năm rồi trái tim cô lại lần nữa xao xuyến.

Cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi nhưng vai lại bị Giang Doãn Chính ra sức nắm chặt, bên tai đầy hơi thở của anh, “Anh không tin em đã quên anh”.

Anh nói một cách đầy tự tin, tự tin đến đáng ghét, cô sững sờ gật đầu. Cô quen với kiểu cách này của anh, cũng hiếm khi che giấu mình trước anh, gần như đã trở thành một thói quen.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng đượm vẻ bất đắc dĩ cùng sự mờ mịt: “Thế thì sao nào? Em luôn mong chờ hôn nhân nhưng đó lại là điều anh chưa bao giờ tin tưởng. Giờ thì quan niệm của em vẫn chẳng đổi, vậy còn anh?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.