Giờ
nghỉ trưa ở ký túc xá mọi người đều ra ngoài, chỉ còn Hứa Tư Tư đang nằm sấp
trên giường xem sách, ngước mắt lên trông thấy bộ dạng ướt như chuột lột của
Lâm Nặc, cô không khỏi ngạc nhiên giương mắt nhìn.
Tóc Lâm
Nặc vẫn còn nhỏ tong tong nước, lúc này cô không màng để tâm, ngồi ngay xuống
ghế rồi úp mặt vào tay, không nói lời nào, chỉ cảm thấy trong lòng ấm ức vô
cùng.
Hứa Tư
Tư vội nhảy sang, bước lại gần lay cô, hỏi: “Làm sao thế? Sao lại nhếch nhác
thế kia?”.
Lâm Nặc
không phản ứng, hồi sau, thấy đầu hơi nặng thì ra người phía sau đã lấy chiếc
khăn khô đến lau đầu cho cô.
“Tớ cãi
nhau với Từ Chỉ An”, cô thấp giọng, vẻ kiệt sức, “Trên đường về, suýt bị đụng
xe”.
Đáp lại
cô là tiếng nín thở: “… Không bị thương chứ?”.
Cô lắc
đầu, chợt ngẩng lên, nắm chặt điện thoại vừa nhìn vừa nói: “Hôm nay là cái ngày
quỷ quái gì thế? Đúng là một ngày xui xẻo”.
Hứa Tư
Tư ngây người, rồi cười ha ha, còn tò mò hỏi: “Anh chàng của cậu thường ngày
cũng điềm tĩnh lắm mà, sao hai người lại cãi nhau chứ?”.
Lâm Nặc
đanh mặt lại, nhớ đến cảnh tượng u ám trong bệnh viện, thật sự cô không tài nào
hiểu nổi, cô có lòng đi thăm người bệnh, rốt cuộc có gì sai cơ chứ?
Sau
cùng, đối diện với gương mặt quan tâm của cô bạn thân, Lâm Nặc đã kể lại cho
bạn nghe đầu đuôi sự tình, Hứa Tư Tư im lặng một hồi, do dự nói: “Anh ấy… có
khi nào là tự ti không?”.
“Hay
là, anh ấy không muốn cậu biết rõ hoàn cảnh gia đình của mình?”, Hứa Tư Tư tiếp
tục phân tích, “Bọn cậu quen nhau lâu thế rồi, chẳng phải là chưa từng gặp bố
mẹ hai bên sao? Con người Từ Chỉ An kiêu căng cao ngạo thế, ở trường cái gì
cũng xuất sắc ưu tú nhất, nói không chừng là thật sự không muốn người khác biết
được gia cảnh của mình…”.
Lâm Nặc
lại chau mày, ngắt lời bạn: “Nhưng tớ không phải người ngoài mà!”. Bạn gái, có
thể so sánh với người ngoài sao? Hơn nữa, bố mẹ anh đều đã về hưu cô cũng biết
từ lâu rồi đấy thôi.
Hứa Tư
Tư lắc đầu: “Thế thì càng nguy to, cậu thử nghĩ mà xem, suy đoán của tớ cũng có
lý đấy. Gia đình cậu có điều kiện tốt thế, bình thường thì không nói làm gì,
đến khi có chuyện xảy ra mới thấy gia cảnh của cậu và anh ấy khác biệt nhau quá
rõ, mà lúc đó cứ theo tính cách của anh ấy thì sẽ không chịu nổi đâu. Nếu là
người khác, có lẽ người ta không để ý nhưng lại thân thiết với cậu như thế
này…”.
Lâm Nặc
đờ đẫn ngẩng đầu lên, lắng nghe lời phân tích rành mạch của cô bạn thân, nhất
thời hơi dao động.
Có đúng
là như Hứa Tư Tư nói không nhỉ?
Tóm lại
là vì cô quá chậm hiểu hay vì anh quá mẫn cảm?
Thế
nhưng, bất luận thế nào, cô đều không thể tưởng tượng được, Từ Chỉ An ngày
thường ưu tú là thế lại mặc cảm tự ti ư? Nhìn gương mặt nghiêm túc của Hứa Tư
Tư, càng nói càng có lý, lòng cô lại càng rối bời, đứng phắt dậy lau khô đầu,
cầm phích nước nóng đi vào phòng tắm.
Trước
khi đóng cửa, câu nói cuối của Hứa Tư Tư lọt vào tai cô: “… Yêu người như thế,
có phải rất mệt không?”.
Câu trả
lời khẳng định là có.
Sao cô
lại không mệt cơ chứ? Việc ngày hôm nay, cô thật sự đã phải kìm nén lắm rồi!
Thế nhưng, dù sao đi nữa, Lâm Nặc hiện giờ cũng không rỗi rãi vì chuyện đó mà
bận lòng quá lâu.
Buổi
diễn thuyết tuyển dụng của Tập đoàn Dung Giang sắp bắt đầu – cô đã đợi cơ hội
này từ rất lâu. Gạt bỏ Từ Chỉ An sang một bên, công việc này vốn cũng đã là ước
mơ của biết bao người.
Lẽ dĩ
nhiên, cô cũng không phải ngoại lệ.
Người
đầu tiên lên diễn thuyết là Giám đốc nhân sự. Đó là một người đàn ông trung
niên thân hình hơi đẫy đà dẫn theo ba người trợ lý. Bọn họ hai nam, hai nữ, tất
cả đều rất có khí thế, ăn mặc cũng rất chuyên nghiệp. Dù là giới thiệu về công
ty hay là trả lời những thắc mắc của sinh viên, đều luôn mỉm cười. Lâm Nặc ngồi
dưới khán đài, rất thích phong cách tự tin và chuyên nghiệp của họ, cảm thấy
nhân viên công sở, dáng vẻ đều phải như thế.
Buổi
diễn thuyết kết thúc, lại có người lên nộp hồ sơ xin việc, hội trường vốn dĩ
đông nghẹt người dần thưa thớt. Lâm Nặc bước ra ngoài, quay đầu vội vã liếc
nhìn, trông thấy trên chiếc bàn dài sơ yếu lý lịch, hồ sơ xin việc cùng bằng
cấp chất cao như núi. Bốn người đó đang bận rộn thu dọn giấy tờ.
Chẳng
biết là trong số đó, có bao người cạnh tranh cùng một vị trí với mình.
Hứa Tư
Tư ngồi cạnh thì thầm: “Hai ngày sau công bố danh sách thi viết, chẳng biết có
bọn mình không?”.
Bên
ngoài, cơn mưa đầu thu đã ngớt, gió đêm thổi hiu hiu.
Tâm
trạng Lâm Nặc dần tốt lên, quét sạch nỗi phiền muộn buổi trưa, vỗ vai Hứa Tư Tư
nói giọng dứt khoát, “Đương nhiên là được rồi! Đừng lo!”, khiến người bên cạnh
liếc nhìn.
Nhưng
sự thật là Lâm Nặc đoán trúng phóc. Hai ngày sau, bọn họ được tham gia kỳ kiểm
tra viết.
Những
kiến thức chuyên môn về quản lý kinh doanh kiểm tra không sâu lắm, hai cô gái
có thể dễ dàng trả lời, lại càng tràn đầy tự tin. Quả nhiên, họ nhanh chóng
nhận được điện thoại thông báo, tham gia cuộc phỏng vấn vòng hai, thời gian ấn
định là một tuần sau.
Tin tức
này khiến mọi người đều vui mừng, sau khi gác máy Lâm Nặc ngồi bên bàn ngẫm
nghĩ hồi lâu, có nên thông báo việc này với “ai đó” chăng?
Từ sau
cái ngày không vui vẻ ấy, cả tuần nay cô và Từ Chỉ An không gặp mặt nhau. Vì
chuyện tuyển dụng nên đầu óc quay cuồng, vốn chẳng có thời gian nhàn rỗi để
nghĩ đến, thế nhưng Từ Chỉ An thì sao? Công việc của anh đã định sẵn, bài vở
năm cuối lại thoải mái nhẹ nhàng. Vậy mà, anh vẫn chẳng chủ động gọi điện thoại
hỏi thăm cô.
Chiến
tranh lạnh lâu như vậy trước giờ chưa từng có, đến cả những chị em trong ký túc
xá cũng đoán ra hai người họ đang hục hặc nhau. Lúc này thấy Lâm Nặc thẫn thờ
nhìn chiếc điện thoại, Lý Mộng không nhịn được, cười nói: “Cơ hội tốt đó, hâm
nóng tình cảm lại đi”.
Lâm Nặc
nghe vậy lườm cô ấy, thấy gương mặt khích lệ của đối phương, thế là, cô hít sâu
một hơi, bấm số gọi đi.
Giọng
Từ Chỉ An dửng dưng, khi nghe cô được tham gia phỏng vấn, cũng chỉ đáp: “Ồ, vậy
thì tốt rồi!”.
Lâm Nặc
thoáng cụt hứng nhưng rồi vẫn hỏi: “Tối nay, mình cùng đi ăn cơm nhé!”.
Đầu dây
bên kia im lặng một hồi, dường như bên cạnh còn có tiếng động khác, sau đó Từ
Chỉ An nói: “Anh bận việc rồi, khi khác đi!”.
Lâm Nặc
không nói gì nữa, không chút biểu cảm gác máy điện thoại, nhưng ai cũng có thể
nhận ra bầu không khí với áp suất cực thấp đang lơ lửng trên đầu cô nàng. Mọi
người trong ký túc xá tuy tò mò nhưng tất cả đều thông minh lựa chọn im lặng.
Thoáng
chốc, không gian im ắng đến lạ thường.
Không
lâu sau, có người gõ cửa bước vào, là nữ sinh phòng bên cạnh, nhiệt tình mời:
“Tối nay sinh nhật mình, mọi người cùng đi ăn uống hát hò, thế nào?”.
Lý Mộng
chỉ kịp “A” lên một tiếng liền nghe thấy tiếng reo giòn tan từ bàn điện thoại:
“Hay quá!”.
Tối hôm
đó, cả nhóm tập trung tại khu vui chơi giải trí sầm uất “Ca nhạc Hoàng Đình” mở
party tổ chức sinh nhật.
Đã
chẳng còn là những cô cậu học trò mới chân ướt chân ráo bước vào cổng trường mà
sắp sửa tốt nghiệp rồi, tất cả mọi người đều nô đùa tự do thoải mái, chẳng chút
gò bó, bia và rượu không bỏ cái nào, khi ngà ngà say thì cầm mic lên hò hét một
trận, để dã rượu.
Trong
đó, nam sinh chiếm số đông, đều nhất loạt chuốc rượu chủ nhân của bữa tiệc sinh
nhật, lại cũng chẳng chịu buông tha cho năm, sáu nữ sinh đang ngồi ở đó. Lâm
Nặc thường ngày tính tình phóng khoáng, giao thiệp vui chơi cùng bạn bè rất
thoải mái hòa đồng, thêm vào đó lại đúng lúc tâm tình đang chút phiền muộn. Thế
là, suốt cuộc vui chơi cô cũng chẳng khước từ gì cả, uống nhiệt tình hết mình.
Khoảng
một tiếng đồng hồ sau, có người nghĩ ra trò chơi, Lâm Nặc hơi ngà ngà say, đứng
dậy đi vệ sinh, bạn học ngay cạnh thuận tay đỡ cô, hỏi: “Không sao đấy chứ?”.
Cô lắc
đầu, vẫn tỉnh táo: “Không sao”.
Thật ra
trong phòng có nhà vệ sinh riêng biệt, nhưng cô vẫn đi ra ngoài, chủ yếu muốn
hít thở không khí trong lành.
Phía
ngoài là hành lang dài hun hút, nền trải thảm đỏ dày, cô vừa giẫm lên đã có cảm
giác nhẹ nhàng bay bổng.
Phục vụ
chạy lại nghênh đón, thái độ vô cùng khách sáo lễ phép, hỏi thăm cô có cần giúp
đỡ gì không?
Cô xua
tay, đến hôm nay mới biết, hóa ra khu giải trí dành cho người có thu nhập cao
nhất thành phố này là sản nghiệp của gia đình cô bạn. Ngày thường trông cô nữ
sinh này mộc mạc giản dị là thế, cũng chẳng trách vừa rồi bọn Lý Mộng không
khỏi giật mình kinh ngạc.
Nhà vệ
sinh nằm ở một góc khuất, trang trí sang trọng vô cùng.
Tựa
mình vào bồn rửa mặt đá hoa cương trong giây lát, Lâm Nặc cảm thấy được tim cô
đột nhiên đập rất nhanh do tác dụng của men rượu. Gương mặt cô trong gương đỏ
ửng, đôi mắt long lanh, trên thực tế đầu óc cô đã bắt đầu không còn linh hoạt
nữa.
Ưu điểm
duy nhất của việc này đó là ba chữ “Từ Chỉ An” cùng với tất cả chuyện không vui
khác lúc này đều đã nhạt nhòa trong đầu.
Không
lâu sau, lai thêm hai người phụ nữ trẻ nữa tiến vào, quần là áo lượt, sực nức
nước hoa, Lâm Nặc choáng váng đầu óc, miễn cưỡng rời khỏi khu vực yên tĩnh đó.
Nào ngờ
vừa đi ra được hai ba bước, cô liền bị một lực va đập mạnh đâm từ phía sau, cô
choạng vạng nhao người về phía trước. Đúng lúc cô quay đầu lại, hơi rượu nồng
nặc đã xộc lên.
Người
thanh niên đó đã say mèm, trên ngực áo sơ mi trắng lấm tấm vài vệt rượu đỏ
loang lổ, dưới cằm nhễu xuống vài giọt nước, mắt đỏ vằn những tia máu, vươn tay
ra muốn ôm chầm lấy cô.
Lâm Nặc
kinh ngạc, vội vàng đẩy ra, thế nhưng sau lưng là góc tường, vô ý đập ngay vào
vai, đau đến muốn thét lên.
Tên đó
ăn nói lè nhè, cử chỉ thô lỗ, Lâm Nặc cố sức giơ tay chặn lại, thế nhưng làm
sao chống lại được sức mạnh của đàn ông đang say rượu chứ?
Những
người phục vụ có mặt khắp mọi nơi giờ biến đi đằng nào rồi nhỉ? Cô nghiến răng
nổi cáu, gần như lấy hết sức bình sinh, khó khăn lắm mới vùng thoát khỏi vòng
tay của tên đó, quay ngoắt người như chú thỏ bỏ chạy như bay.
Thế
nhưng, mới chạy được hai bước thì thình lình “Binh” một tiếng liền đâm sầm ngã
vào một lồng ngực khác.
Lần này
một lúc sau, cô mới hoàn hồn lại.
Cũng vẫn
là một người đàn ông, hơn nữa, trên cơ thể còn vương mùi hương nước hoa thanh
mát, tựa như hương cỏ hoa sau cơn mưa mùa hạ.
Kỳ thực
Lâm Nặc cũng không hiểu bản thân mình thế nào, duy chỉ có một điều lúc này đây,
cô không còn thấy sợ hãi gì nữa, thậm chí nỗi hoảng loạn trước đó đã bị quét
sạch.
Đến khi
ngẩng mặt lên nhìn, cô lại sững sờ lần nữa.
Trong
ánh sáng mờ mờ ảo ảo đó là một đôi mắt đen sâu thẳm.
Trước
đây, Lâm Nặc chưa hề biết, lại có người mang đôi mắt thăm thẳm và sáng như vậy.
“Á… Xin
lỗi anh…”, trong tích tắc, nhận mình đang thất thố, cô vội lùi về sau một bước.
“Không
sao”, ánh mắt Giang Doãn Chính đảo một lượt trên mặt cô, trong mắt ánh lên sự
kinh ngạc, lướt về phía người đàn ông xiêu vẹo sau lưng cô.
Rõ ràng
người đó đầu óc không tỉnh táo, không ý thức được đã có thêm người thứ ba, cứ
bổ nhào về trước, quấn chặt không rời.
Lâm Nặc
vô cùng ác cảm di chuyển sang một bên, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã trông
thấy người đàn ông mảnh khảnh cao ráo, cô khẽ cắn môi.
Nửa
người Giang Doãn Chính khuất trong bóng tối, hai tay đút vào túi quần, cúi đầu
nhìn cô, khẽ nhướn mày.
Năm
phút sau, Lâm Nặc khẽ ngẩng đầu lên nói, “Cảm ơn anh”, nụ cười phản chiếu trong
đôi mắt đen sâu thẳm đối diện, dịu dàng ấm áp như mùa xuân.