Buổi vũ hội kỉ niệm kết hôn của ba mẹ Lưu Phi tổ chức ở một khách sạn xa hoa nhất thành phố, người đi kẻ đến đều thuộc tầng lớp thượng lưu lái xe sang ăn mặc thời thượng. Tô Thố cảm thấy nếu cho cô một mình đến nơi này, căn bản là đến cánh cửa cô cũng không dám bước qua.
Lưu Phi cầm tay Tô Thố dắt cô tiến vào khách sạn, cô bước từng bước lớn, thần thái dáng đi tự nhiên tùy ý, cứ như là đang đi vào nhà của chính mình vậy, thậm chí viên quản lí của khách sạn cũng mau chóng chạy đến tiếp đón chào hỏi cô, nụ cười nịnh nọt lấy lòng. Tô Thố chớp chớp mắt, chưa kịp thắc mắc đã hiểu được nguyên nhân.
Lưu Phi vừa bước đi vừa hỏi: “Ba mẹ tôi đâu?”
Quản lí cúi người nói: “Đổng sự trưởng đang ở tầng thượng, để tôi dẫn đường cho tiểu thư.”
Sắc mặt Tô Thố vẫn như thường, nhưng đôi tay cô lại không ngừng run rẩy; cô đem tay mình nhét vào trong áo khoác. Thang máy từ tốn mở ra, họ cùng nhau bước vào thang máy, một đường lao vút lên tầng thượng của khách sạn.
Thang máy là loại trong suốt có thể nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, bốn mặt tường đều là kính. Cảnh vật càng ngày càng cao, cảnh trí dưới đất hiện ra không sót thứ gì. Đang lúc chạng vạng, mặt trời đã xuống núi, thần sắc của Tô Thố sâu như đáy giếng, cô nhìn thành phố to lớn nằm dưới chân mình càng ngày càng xa, mỗi ngọn đèn gần và xa trong mỗi góc nhỏ của thành phố không ngớt lóe sáng lên, biểu cảm âm trầm của thành phố khi nãy bỗng chốc tiến vào cuộc sống về đêm bận rộn phong phú.
Lưu Phi chờ cô ngắm cảnh xong mới kéo cô lại, quay sang nói với quản lí: “Đúng rồi, tôi đã tìm được người đánh đàn đêm nay, anh không cần lo việc ấy nữa.”
Quản lí vẻ mặt khó tin mà đánh giá Tô Thố: “Cô ấy ư? Cô bé này sao?”
“Không nên xem thường cô ấy.” Lưu Phi lạnh lùng nói, “Chí ít thì cô ấy đánh đàn vẫn hay hơn khối người mà anh tuyển chọn.”
Đã đến nhà ăn trên tầng thượng, xung quanh đều được bao phủ bằng kính trong suốt, bây giờ đã tụ tập không ít khách khứa. Nhìn sơ qua thì chí ít có hơn 400-500 khách, mỗi người đều ăn mặc sang trọng, khí chất bất phàm, ngôn phong thoát tục, đàn ông đa số đều diện tây trang, đàn bà trang nhã cao quí; trên bàn dài bày biện hàng ngàn loại điểm tâm, bánh ngọt chất cao lên như một ngọn núi nhỏ.
Khi Tô Thố thay xong trang phục tiến vào đại sảnh, thì buổi tiệc cũng sắp sửa bắt đầu.
Chiếc dương cầm được đặt trên một cái bục nằm ở một góc của đại sảnh, cao hơn hẳn so với địa hình xung quanh. Là chiếc dương cầm được xem như vật phẩm trân quí được các nhà sưu tầm săn đón, người bình thường đừng nói là mua, ngay cả cơ hội được nhìn thấy cũng hiếm có. Tô Thố lẳng lặng đứng đó, nhìn vào chiếc dương cầm, phảng phất không đoái hoài đến sự việc xung quanh, dường như đang muốn chờ đợi đến biển cạn đá mòn. Qua một lúc lâu, dưới sự hối thúc của MC mới từ từ bước đến, ngón tay thon dài chậm rãi đặt lên phím đàn.
Tô Thố cũng không có ấn tượng chính mình đã dạo lên những khúc nhạc nào, cô chỉ nhớ khi buổi khiêu vũ bắt đầu lúc cô đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, thì không ngờ nhìn thấy hai người bước về phía cô.
Tại sao đi đến đâu cũng gặp bọn họ? Tô Thố đã chơi đàn gần một giờ đồng hồ, cơ vai đau nhức, vừa mệt vừa mỏi, cô muốn xem sự tồn tại của họ như không khí, nhưng không làm thế được. Cô quay lại nhìn xuống sàn nhà một hồi, sau đó ngẩng lên lộ ra nụ cười tinh nghịch hướng đến họ: “Sao hai người lại ở đây?”
Nói xong mới phát hiện mình nói thừa. Có thể xuất hiện ở buổi tiệc này thì có thể là những người như thế nào, ai cũng hiểu rõ như ban ngày. Hứa Nhất Hạo và Trần Tử Gia có thân phận gia cảnh thế nào, có thể xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.
Hôm nay bọn họ đều khoác lên bộ vest cực kì tôn dáng, thật sự là phong độ đĩnh đạc vạn người có một. Tô Thố chưa bao giờ mệt như hôm nay, nhưng cũng không nhịn được mà nhìn họ thêm vài lần. Trong cái không gian hoa lệ mà sang trọng này, cùng với người đàn ông anh tuấn hào hoa như thế , có phải rất giống một tình tiết nào đó trong các bộ phim điện ảnh? Hoàng tử gặp gỡ công chúa, sau đó bắt đầu một đoạn tình cảm oanh liệt? Tô Thố tự giễu mà nghĩ, trong cái bầu không khí này, cô không đem theo máy ảnh thật đáng tiếc.
“Đàn hay lắm.” Hứa Nhất Hạo hướng Tô Thố gật đầu. Hôm nay nhìn hắn có vẻ rất có tinh thần.
Trần Tử Gia đứng đó không nói lời nào, chỉ nhìn cô. Tô Thố cũng không muốn nói gì với anh, từ cái lần xung đột ấy, hai người cũng không có cơ hội gặp mặt thêm lần nào.
“Hứa sư huynh, anh chạy từ bệnh viện đến đây sao?” Tô Thố cười cười. Ước tính trong tất cả khách khứa có mặt ở đây thì khí sắc cô là tệ nhất, chẳng lẽ không ai phát hiện ra sao.
“Chiều hôm qua anh đã được bác sĩ cho xuất viện rồi.” Sắc mặt Hứa Nhất Hạo đột nhiên có chút ngại ngùng: “Cám ơn em.”
“Không cần khách sáo, anh nhớ gửi lại viện phí cho em là được.” Tô Thố cong môi, mỉm cười nói.
Hứa Nhất Hạo nhất thời không nghĩ đến Tô Thố trong cái thời khắc này nhắc đến vấn đề tiền với anh, đang đờ đẫn người ra, Trần Tử Gia đứng bên cười tủm tỉm: “Tô Thố em…..”
“Sư huynh, bên kia có người đang gọi anh.” Tô Thố ngắt lời của hắn, dang tay chỉ về phía trung tâm của đám người trong phòng.
Một thiếu nữ đẹp đến nỗi không giống người phàm đang tiến đến. Tóc thiếu nữ đen óng dài mượt như dòng suối đổ về phía sau lưng, dưới đôi chân là một đôi giày cao gót chót vót, phối cùng bộ lễ phục màu trắng thuần thiết, nhìn vừa ưu nhã vừa thoải mái. Tô Thố chưa bao giờ gặp qua một người mà trang phục với khí chất tương xứng đến như vậy.
Cô tiến đến thân mật khoác tay Trần Tử Gia, ôm chặt lấy anh, sau đó nói với Tô Thố: “Hồi nãy mình có để ý bạn lúc đang chơi dương cầm, khúc nhạc “A Dĩ Lệ Na bên dòng sông” bạn chơi thật xuất sắc mê người, mình thật hy vọng có thể khiêu vũ trong tiếng đàn tuyệt diệu như thế.”
Trần Tử Gia quay đầu nhìn vào cô gái, trong mắt anh thoáng lóe lên một tia sáng, sau đó mỉm cười bắt đầu giới thiệu: “Tô Thố, đây là Mễ Thi, cũng giống như em là sinh viên năm nhất của trường chúng ta.”
Mễ Thi cười lên, lộ ra hàm răng trắng sáng như ngọc, Tô Thố gần như xông lên phía trước, sờ sờ lên khuôn mặt trắng hồng của cô ấy. Mễ Thị lên tiếng: “Bạn chính là em gái Tô Trí, Tô Thố trong truyền thuyết sao, tôi cuối cùng cũng có thể diện kiến người thật rồi.”
Tô Thố hướng cô gật đầu, lại dùng tay chỉ chỉ vào khuôn mặt mình, nói một cách nghiêm túc: “Mễ Thi, bạn nhìn mình, có cái dáng nào giống trong truyền thuyết chứ? Đại danh của bạn mới thật sự là như sấm bên tai, mình không biết đã ngưỡng mộ bao lâu rồi.”
Mọi người nghe thế đều cười rộ lên
Lời của Tô Thố thật sự không phải giả dối. Mễ Thi từ lúc bước chân vào trường đã được công nhận là hoa khôi của khoa của viện, lúc năm hai được thăng cấp trở thành hoa khôi của trường, ngoài cái dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn ra, còn nghe lời đồn phong thanh là gia cảnh nhà cô ấy vô cùng bề thế, nhưng bề thế đến trình độ như thế nào thì không ai biết được. Mà lời đồn trên thế gian này một nửa là sự thật, nhìn phục sức trên người cô, Tố Thố trong lòng cũng tự hiểu một phần.
Ánh mắt cô rơi vào người của sư tỷ Lưu Phi đang đứng cách đó. Mễ Thi và sư tỷ rất giống nhau, hoàn cảnh gia thế không cần bàn, người lại vô cùng thiện lương ôn nhu, khí chất yêu kiều tuy không thể không có, nhưng trên dưới cũng tìm không ra nửa chút kiêu kì, khí chất ôn hòa, đối nhân xử thế vô cùng lễ nghĩa, không có điểm nào chê được, toát ra phong cách khuê danh thục nữ của các gia đình danh tiếng. Người con gái như thế này, thật khiến người ta không thể không yêu thích.
“Nhưng mà, tại sao bạn đang tham gia cuộc thi phong cách lại đột ngột rút lui?” Mễ thì thẳng thắn hỏi “ Tôi chưa kip so tài với bạn, thật đáng tiếc.”
“Không cần đáng tiếc.”
“Bạn có muốn biết nguyên nhân không, để tớ nói cho bạn biết.” Tô Thố chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường đại sảnh, sau đó ánh mắt di chuyển từ Hứa Nhất Hạo đến Trần Tử Gia sau đó đến Mễ Thi. Cô nhìn bọn họ cười và nói, “Tỉ như bây giờ, trong vòng 3 phút nữa tớ phải rời khỏi nơi này, nửa tiếng nữa phải có mặt ở phòng thí nghiệm của trường, tuy nhiên bây giờ đã gần 9 giờ tối, nhưng tớ vẫn còn một đống công việc cần giải quyết ở đó. Đây chính là nguyên nhân.”
Vừa nói xong cô cũng cúi đầu, quay đầu bước đi. Cô bước ra bên ngoài đại sảnh, vừa đặt chân vào thang máy đã nghe tiếng Hứa Nhất Hạo vội vã đuổi đến nói: “Tô Thố, để anh tiễn em.”
Hắn không đuổi kịp thang máy, nên chỉ chăm chăm nhìn vào cửa thang máy từ từ đóng lại, chỉ nghe tiếng Tô Thố nói vọng ra: “Hứa sư huynh, làm phiền anh chuyển lời cáo từ đến sư tỷ hộ em.”
Cô bắt xe trở lại trường, người vừa mệt vừa đói, nên vừa leo lên xe dường như ngủ thiếp đi, cuối cùng là do tài xe lay tỉnh cô, báo rằng đã đến nơi. Tài xế taxi nhìn dáng bộ ngả nghiêng khi cô bước xuống xe, trong lòng cảm khái: Cô gái xinh đẹp dường này, không sợ rằng sẽ bị người ta lợi dụng bán đi sao.
Trong lúc trở lại kí túc xá, Tô Thố nhận ra có người đang đứng trong hốc tối kế bên bức tường kí túc xá. Những địa điểm như thế thường hay mai phục những đôi tình nhân yêu nhau, Tô Thố vốn dĩ đã khá quen với những điều như thế. Nhưng lần này lại không như vậy, nam nhân vật chính cư nhiên lại là hội trưởng hội học sinh Tây Đại Vương Thẩm, còn nữ nhân vật chính là một cô gái dáng người nhỏ nhắn, nhìn vô cùng khả ái đáng yêu.
Tô Thố biết hắn thay bạn gái như thay áo, nhưng không ngờ lần này lại cư nhiên chọn nhân vật trong kí túc xá của cô. Thật là hài kịch a, cô giả vờ như không thấy, chuyên chú đi vào trong tòa lầu, nhưng không ngờ bạn học Vương Thẩm không có một chút xấu hổ mà còn gọi cô lại.
“Tô Thố cô đợi chút.”
Tô Thố dừng lại, phối hợp cười hai tiếng, “ Hội trưởng đại nhân, bạn gái anh vẫn còn ở đó a.”
“Cô ấy sẽ không để ý, đúng không” Vương Thẩm vừa nói vừa mỉm cười nhìn bạn gái hắn : “Em vào trước đi, anh còn có chút sự việc cần giải quyết.” Nụ cười và ánh mắt của hắn cứ như phóng điện, cô gái ấy nghe xong mỉm cười ngọt ngào chạy thẳng vào kí túc xá, không thèm liếc Tô Thố dù là một cái.
Tô Tố cười “xùy” một tiếng giễu cợt, đúng là được mở mang tầm mắt a.
“Được rồi, ăn cơm chưa?” Vương Thẩm cười xảo quyệt “Anh mời em đi ăn khuya.”
“Làm sao anh biết được tôi chưa ăn tối?”
“Mắt thấy được.” thấy ánh mắt Tô Thố hiện lên tia không tin được, hắn cười bổ sung: “Thật ra anh cũng vừa mới trở về từ buổi tiệc. Lúc anh rời đi là lúc em đang chơi đàn, chỉ cần đối chiếu thời gian một chút là có thể đoán ra em chưa kịp ăn cái gì.”
Tô Thố khách sáo cự tuyệt: “Trong kí túc xá em có đồ ăn rồi.”
“Mì gói và bánh qui đúng chứ gì, toàn là đồ ăn vô bổ,” Vương Thẩm giễu cợt “Anh biết gần đây có quán lẩu vô cùng vô cùng ngon, anh đưa em đi ăn thử.”
Từ lúc nhập học đến giờ, quan hệ của Tô Thố và Vương Thẩm cũng chỉ là chào hỏi qua loa vài lần, không tính là thân thiết. Nhưng thấy ánh mắt anh ta kiên quyết muốn mời cô như thế, Tô Thố cũng không từ chối nữa.
“Nếu quán đó thật sự ngon như anh giới thiệu, thì em sẽ đãi anh.” Cô cười cười.
Hôm qua có trận tuyết rơi, nên khiến nhiệt độ tối hôm nay càng lạnh hơn. Do trời lạnh nên tiệm lẩu kế bên Tây Đại đông nghẹt người, sinh viên kéo đến ăn lẩu ngùn ngụt, bên trong quán vừa nóng vừa ồn ào. Vương Thẩm quen biết rộng rãi nên trên đường vào tiệm không ngừng có người chào hỏi anh, ai ai cũng nhận xét “ Lại đổi bạn gái rồi, so với người trước càng đẹp hơn a”, hai người vừa đi vừa bị chào hỏi cuối cùng cũng đến được cái bàn trống nằm trong cùng của quán.
Hai người bọn họ gọi gần mười đĩa thức ăn, người phục vụ bưng nồi lẩu lên, đặt lên ngọn lửa đang cháy hừng hực. Màu đỏ tươi của dầu ớt, trên đó còn nổi dập dềnh thêm một tầng ơt nữa khiến cho Tô Thố cảm thấy cơ thể nóng lên, bèn cởi bỏ áo khoác vắt lên trên ghế.
“Bây giờ đã là mấy giờ rồi mà những người ở đây không thấy mệt sao?” Tô Thố có chút cảm khái
“Không phải ai cũng như em, ngày ngày chỉ biết sống theo qui luật lên lớp rồi lại đến phòng học tự ôn cả,” Vương Thẩm nói “Cũng sẽ phải có những người sống như thế này thế kia, chắc là trong mơ em cũng không thể hình dung nổi, chỉ là không biết được thôi.”
Tô Thố ôm lấy cốc trà nóng trong tay, thật ấm áp, cô bây giờ đã không muốn nhúc nhích nữa.
Vương Thẩm lay tỉnh cô: “ Thức ăn lên rồi, em thích ăn cái gì?”
“Cái gì cũng bỏ vào chút đi.” Tô Thố hoàn hồn lại, e dè cười cười với Vương Thẩm, chấn định lại mà năng nổ đem một đĩa củ sen đổ vào trong nồi lẩu.
“Em vốn dĩ nên tham gia cuộc thi tài nghệ phong cách, thật đáng tiếc. Tuần sau là thi chung kết rồi.”
“Anh đánh giá em cao quá rồi,” Tô Thố đảo vài cái thức ăn trong nồi, “với lại, em vẫn còn công việc ở phòng thí nghiệm.”
“Những lí do như em bận công việc ở phòng thí nghiệm chỉ có hiệu quả đối với những người khác, anh chỉ thắc mắc là em làm sao có thể thuyết phục được viện trưởng, con người của viện trưởng Bạch luôn nghiêm túc lạnh lùng, không nể tình ai bao giờ.”
“Sao anh lại hiểu rõ những thầy giáo bên trường em thế?” Tô Thố hỏi
“ Hai trường này còn phân trường anh trường em sao? Giáo sư Bạch cũng có lên lớp bên này.” Vương Thẩm nhìn Tô Thố một cái, “Em vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Lúc này rau trong nồi đã chín, Tô Thố dùng vá múc ra gắp vào trong chén, bắt đầu thưởng thức.
“Nếu lí do là vì không muốn chơi đàn mà rút khỏi cuộc thi này, thì anh thật không thể lí giải tại sao hôm nay em lại xuất hiện trong buổi tiệc, vì kỉ niệm ngày cưới của cha mẹ người khác mà chơi đàn?”
“Vì em đã lỡ đáp ứng sư tỷ.”
Xunh quanh ấm ấp náo nhiệt, thật khiến tâm trạng con người lắng đọng, một Tô Thố mệt mỏi cuối cùng cũng nới lỏng cảnh giác, mở miệng giãi bày. Ngữ khí của cô rất nhanh, Vương Thẩm cơ hồ nghe không rõ. Hắn ngồi đó đánh giá Tô Thố, môi cô bây giờ đỏ chót vì ớt cay, đôi má nhợt nhạt lâu nay bây giờ cũng vì nóng mà nổi lên sắc đo đỏ, vẻ mệt mỏi trong mắt cô muốn dấu cũng không còn dấu được nữa, nhưng trong một nơi nào đó trong mắt cô lại ánh lên tia sáng lấp lánh, mỹ lệ đến độ khiến hắn mê mẩn.
Vương Thẩm nghe thấy cô vui vẻ nói: “Lẩu ở đây quả thật không tệ.”
“Thật ra anh cũng có tính toán riêng của mình, thật sự hy vọng có thể nghe em đàn lần nữa.” Vương Thẩm nói, “Anh cũng học qua dương cầm, nhưng hoàn toàn không thể đạt đến trình độ như em.”
Tô Thố dùng đũa gõ gõ lên chén của hắn, nghiêm túc nói: “Hội trưởng đại nhân, mời người ăn mau lên. Anh có phải họp nhiều nên nghiện, bây giờ nói chuyện với em cũng với giọng điệu chỉ đạo ra lệnh như thế. Với lại, chúng ta cũng không tính là thân thiết lắm, hôm nay do em móc tiền ra mời, anh phải cho em mặt mũi chứ.”
“Em nói đúng lắm.” Vương Thẩm cười cười.
Mùa giáng sinh đã đến và cũng là thời điểm kết thúc của học kì một. Những bạn học cùng khoa của Tô Thố bây giờ đã từ từ nhớ lại được những điểm tốt của cô, tỉ như là cuốn vở ghi chép đầy đủ chỉnh tề nắm bắt được trọng điểm môn học, cùng với mối quan hệ giao hảo với các vị thầy giáo, tinh thần học tập chịu khó trong các giờ thảo luận đề tài… vân vân. Cũng rất nhanh mà mọi người đã quên đi việc Tô Thố rút lui khỏi cuộc thi phong cách, đơn phương đưa cuộc chiến tranh lạnh đến hồi kết.
Tuy rằng Tô Thố không có hứng thú về nó, nhưng từ những kênh thông tin khác nhau mà biết được kết quả chung cuộc của cuộc thi tài nghệ phong cách, ba hạng đầu của nhóm thí sinh nữ đã bị Tây Đại chiếm trọn, thứ hạng cao nhất mà Hoa Đại đạt được là Lâm Tranh với hạng tư toàn cuộc. Ngôi vị quán quân thuộc về người đã có một lần gặp gỡ với Tô Thố, Mễ Thi, nhưng nghe đồn là ưu thế áp đảo để dành được ngôi vị đầu và kết quả này cũng đang được làm sáng tỏ.
Cho nên, con người là loài rất hay quên, chỉ cần cho họ thời gian.
Nhưng vấn đề bên Tô Trí thì lại khó giải quyết hơn. Từ sau cuộc thi đó, hai anh em bất luận nói về chủ đề nào cũng kết thúc bằng phương thức cãi nhau, cuối cùng đưa tới quyết định không ai liên lạc với ai. Ngay cả trên mạng tình cờ gặp nhau, cũng không ai nói với nhau lời nào, hoàn toàn xem đối phương là không khí mà lờ đi.
Đợi đến lúc các bạn cùng lớp bắt đầu hoảng loạn gấp rút thảo luận vấn đề đặt vé xe lửa thì Tô Thố mới chợt nhớ với bất cứ giá nào cũng phải liên lạc Tô Trí để thảo luận một phen vấn đề về quê nghỉ tết.
“Chuyện gì.” Tô Trí nói với ngữ khí bình bình, không mang bất kì cảm xúc nào.
“Bây giờ đã là lúc bắt đầu đặt vé xe lửa cho kì nghỉ tết rồi.” Tô Thố hỏi mà canh cánh trong lòng, “Anh chuẩn bị về bằng xe lửa hay máy bay?”
“Máy bay.”
“Uh,” Tô Thố nói, “Em muốn thông báo với anh một chút, năm nay em có thể về trễ mấy ngày, anh cứ về trước, cho dù là mua vé máy bay hay vé xe lửa cũng không cần lo phần của em.”
Tô Trí đau khổ kêu lên một tiếng: “Tô Thố em vẫn chưa giận dỗi đủ sao? Không chiến tranh lạnh nữa, xem như anh nhận thua rồi được không? Anh bây giờ rất là bận rồi, không muốn lại cãi nhau với em nữa.”
“Thế ý của anh là em ăn nhiều nên não quá nóng mà kiếm anh cãi nhau sao? Anh cảm thấy em rảnh rỗi không việc gì làm đến vậy sao?” Tô Thố tức tối lên tiếng.
“Thế thì, em phải nói rõ lí do của em đi, nếu không em muốn anh bị bố mẹ mắng chết sao.”
Tô Thố thử nói đạo lí với anh, “Em thật sự là phải về trễ chút, công việc trong phòng thí nghiệm quả thật rất nhiều, em không thể vừa được nghỉ đã về được.”
“Thế sư huynh sư tỉ trong phòng thí nghiệm của bọn em thì sao? Họ khi nào thì nghỉ tết?”
Tô Thố lầm bầm trong miệng: “Họ không có bận rộn như em, đại khái là vừa được nghỉ tết sẽ về quê.”
“Thế tại sao em lại trễ như thế?” Tô Trí bất lực mà lên tiếng, “A Thố, Em được việc trong cái phòng thí nghiệm cấp quốc gia đó lắm sao? Em cuối cùng cũng chỉ là một sinh viên năm nhất mà thôi, những nghiên cứu sinh trong đó có ai là không biết nhiều hơn em, chẳng lẽ không có em thì phòng thí nghiệm không hoạt động được nữa?”
Tô Thố trợ giúp trong phòng thí nghiệm của Bạch Tế Lâm là việc ai ai cũng biết, nhưng vì tính bảo mật của hạng mục nghiên cứu nên bên ngoài không ai biết được công việc cụ thể của cô. Tô Thố chỉ nói với họ là mình phụ trách chỉnh đốn thông tin tra cứu của hạng mục, hiển nhiên người quản lí thông tin sẽ không cần thiết phải ở lại trường quá lâu.
Cô hắng hắng giọng mình, lãnh đạm nói: “Anh không tin tưởng em.”
Nhận ra cuộc trò chuyện này đang phát triển theo xu hướng càng ngày càng xấu đi, Tô Trí thử vớt vát lại: “Anh không có không tin tưởng em, anh chỉ cảm thấy em có thể nói với giáo sư xin nghỉ sớm.”
“Không việc gì, không tin thì là không tin.” Tô Thố cười lên, âm thanh rõ ràng rành rọt, “Thật ra em không muốn đi về cùng với anh, nhưng lại bị anh bóc mẽ, thế cũng không còn cách nào.”
Hai người cùng lúc máu nóng nổi lên mà cúp điện thoại, lại một lần nữa rơi vào vòng luẩn quẩn chiến tranh lạnh ác liệt.