Nỗi Đau Của Đom Đóm

Chương 15



Bà trào nước mắt.

Ngày trước hễ cậu ta xuất hiện trước mặt bà, thì luôn có cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh cậu. Đó là đứa con gái đã gắn bó với bà hai chục năm và đem lại cho bà bao niềm dịu ngọt. Bà còn nhớ rất rõ những tháng mang bầu, mỗi khi con bé cựa quậy trong bụng đều khiến bà tim đập rộn ràng, và đã bao lần bố nó – ông Hoàng Quán Hùng – cũng áp tai vào bụng cảm nhận con bé Thi Di đang đạp.

Nhưng vào một đêm cách đây năm năm, ông Hùng bỗng ra đi. Và còn đeo cái tiếng chẳng vẻ vang gì.

Thi Di vừa trưởng thành, đang tuổi xuân phơi phới cũng bất chợt ra đi.

Những ngày này bà đã nhiều lần tự hỏi, liệu trên đời này có ai phải chịu nỗi đau ghê gớm hơn mình không?

- Thưa bác, sau ngày vĩnh biệt Thi Di, lẽ ra cháu nên đến sớm thăm bác... – Quan Kiện gặp bà lần gần đây nhất là hôm đám tang Thi Di

- Cháu khỏi cần giải thích nữa, bác biết lâu nay cháu cũng khổ tâm. Nào, lên gác ngồi chơi. Bà Ân Lan nhìn Quan Kiện một lượt.

Vẫn là một thư sinh điển trai nhưng mái tóc thì dài chưa cắt, sắc mặt hơi xanh xao, mắt hơi có quầng thâm, hình như kém ngủ.

Liệu cậu ta có thể là một kẻ điên dại sát nhân?

Không nhận ra điều ấy.

Đầu óc bà nghĩ rất lung, tay cầm chùm chìa khoá đắn đo hồi lâu mới mở cửa nhà

Những ngày gần đây bà thấy sợ mỗi khi trở về nhà vì nơi này có quá nhiều hồi ức và có quá nhiều thứ gợi lại bao tình cảm.

Quan Kiện hơi do dự, rồi bước theo bà Ân Lan vào căn hộ mà anh đã từng đến đấy rất nhiều lần

- Anh đến đây, chắc không phải chỉ vì đến thăm tôi chứ? – Bà Ân Lan cho thêm nước lạnh vào cái phích đun, để chuẩn bị pha nước uống cho Quan Kiện

Kiện nhìn thấy tay bà hơi run run.

- Dạ... cháu định....

Bà Lan bỗng ngồi thụp xuống khóc rưng rức.

Bà không chịu đựng nổi nữa. Quan Kiện đến, khiến bà bị sốc quá lớn.

Bà đã khóc biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay là lần đầu có người nghe bà khóc.

- Anh nói xem, tại sao lúc Thi Di đi, anh lại không ở bên nó? Thi Di đáng thương của mẹ, nó đâu có trêu ghẹo gì ai? Liệu có phải tại tôi, tôi là hung tinh đã bắt chồng và con phải ra đi mãi mãi không... – Bà vừa khóc vừa kể lể. Bà đang rất cần được an ủi

Quan Kiện rất hoang mang lúng túng, đỡ bà lên. Anh cũng nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi bác, cháu rất hối hận vì hôm đó đã không ở bên Thi Di. Nếu cháu ở bên có lẽ đã không xảy ra chuyện.... Cháu xin lỗi... Mong bác đừng tự trách mình mãi thế này. Trên đời làm gì có hung tinh"

- Sao anh lại đến đây? Lẽ nào anh không biết rằng trông thấy anh tôi lại nhớ ngay đến nó? Tôi nghĩ đến hàng nghìn chữ "nếu", nếu anh và nó luôn luôn như hình với bóng, nếu nó vẫn chưa đi, nếu cha nó vẫn còn, nếu có thể quay lại năm năm về trước....

- Bác cứ mắng cháu... mắng cho cháu thật đau đớn. Cháu hầu như ngày nào cũng oán trách mình....Cháu oán trách số phận, cháu oán trách cả thượng đế nắm vận mệnh con người; nhưng sau khóc than căm tức, cháu nghĩ rằng điều mà cháu cần làm để an ủi Thi Di là phải tìm cho ra hung thủ. Bác trai và Thi Di bị hại một cách không rõ ràng, hai vụ này chắc phải có liên quan... – Quan Kiện nói ra giả thiết của mình một cách rất khó khăn.

Bà Ân Lan lại khóc một hồi, rồi bình tĩnh trở lại, chìm trong suy nghĩ miên man.

Chẳng rõ sau đó bao lâu, bà chợt nói: "Bác cho rằng có một số chuyện Thi Di còn chưa nói với cháu".

Kiện gật đầu: "Vâng, cháu biết. Thi Di chưa bao giờ kể với cháu về cái chết của bác trai. Gần đây cháu mới nghe người ta nói, bác trai qua đời có liên quan đến một vụ án lớn cách đây năm năm. Bác trai cũng như cháu hiện giờ – đều bị cảnh sát tình nghi".

Quan Kiện đỡ bà Ân Lan ngồi xuống đivăng, mắt bà nhắm nghiền, hình như bà đang trở lại những ngày đau đớn xé ruột xé gan ấy.

- Thi Di và bác đều không tin rằng ông Quán Hùng làm bảo vệ mà tham dự cái chuyện trộm cắp... Bác nhớ lại, Thi Di từng nói rằng sẽ có ngày nó làm rõ sự thật để minh oan cho cha.

Kiện sửng sốt. Có lẽ điều "bí mật" của Thi Di chính là điều tra sự thật về nguyên nhân cái chết của cha

Có lẽ cái chết thê thảm của nàng có liên quan đến việc điều tra này. Hoặc có thể nói là, nàng đã tiếp cận sự thật

Nếu đúng là như thế, thì hung thủ sát hại nàng chính là hung thủ đã cướp các tác phẩm gốm sứ mỹ nghệ.

Hung thủ vẫn đang ở quanh chúng ta.

Thi Thi! Nếu em đang điều tra vụ cứơp của giết người ấy, sao em không cho anh biết?

Nhưng tại sao Chử Văn Quang lại bị cuốn vào đó?

Thấy Kiện ngồi ngây ra không nói một lời, bà Ân Lan cảm thấy áy náy vì thái độ không đúng mực của mình vừa rồi, bèn khe khẽ gọi anh: "Cháu Kiện.... cháu làm sao thế?"

Kiện tỉnh táo trở lại, anh nói: "Liệu bác có thể cho cháu xem một vài thứ Thi Di còn để lại, ví dụ nhật ký chẳng hạn...."

- Tất nhiên là được. Nhưng xưa nay nó không có thói quen ghi nhật ký. Mọi thứ sổ sách của nó, bác đã giao cả cho công an, họ cũng đang lần tìm các manh mối. Mấy hôm trước có một anh công an trẻ đến đây bưng cả máy tính của Thi Di đi.

Kiện đứng lên, đi đến cửa phòng của Thi Di, anh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ bước vào.

Hình ảnh Thi Di nằm trong vũng máu thoáng hiện lên trong óc, anh nhắm mắt lại như một bản năng.

Đã lâu không vào gian phòng này, nhưng dù nhắm mắt anh cũng biết có một cái bàn viết, một giá sách, một cái tủ không lớn. Trên tường có vài bức vẽ phác hoạ và tranh vui do Thi Di vẽ, ngoài ra không có quá nhiều bài trí sặc sỡ gì. Thi Di là cô gái có óc thẩm mỹ và cũng cần kiệm nữa.

Lúc này nàng đang lặng lẽ ngồi trước bàn, mái tóc dài đổ xuống như thác nước.

Xung quanh, tất cả vẫn hài hoà tĩnh mịch...

Nàng đang đọc thứ gì mà chăm chú thế kia?

Anh bước đến, trên bàn sạch bóng, không nhìn thấy gì hết.

Anh đứng lặng ở đó rất lâu. Ngoài kia trời đã hơi sầm lại, trong nhà chưa bật đèn. Lúc này anh nhận ra có 2 đốm sáng nhàn nhạt.

Hai bên tóc mai của Thi Di có 2 con đom đóm đang đậu, lập loè.

Anh thò tay định bắt một con thì cả hai con bỗng biến mất. Nhưng anh đã khiến Thi Di nhận biết.

Nàng bỗng quay đầu lại. "Ôi...", Kiện kêu lên một tiếng kinh hãi rồi tắc nghẹn.

Toàn bộ khuôn mặt nàng đã không còn gì nữa.

Chỉ toàn máu tươi đang trào ra.

"Cháu Kiện sao thế?". Tiếng bà Ân Lan vang lên ở phía sau. "Tối om thế này sao vẫn chưa bật đèn lên?"

Đèn đã được bật sáng.

Kiện dụi mắt, quay người lại: "Cháu muốn hỏi bác, mọi ngày Thi Di thường cất các đồ trang sức ở đâu?"

Bà Ân Lan chỉ vào chiếc tủ áo ở góc phòng: "Nó cũng chẳng có mấy thứ... Tất cả đều ở cái ngăn kéo trên cùng trong tủ kia

Kiện lôi cái ngăn kéo xuống, lật giở một hồi, nhấc ra một chiếc hộp nhỏ.

Trong hộp có một đôi hoa tai

Một đôi hoa tai kiểu chữ T có gắn hình một đôi đom đóm. Tắt đèn, hai con đom đóm ấy lấp loáng ánh lân tinh nhàn nhạt.

Quan Kiện lờ mờ nhớ ra rằng Thi Di đã có lần nói cô mua được ở một cửa hiệu nhỏ trên đường Mạn Viên tại Giang Kinh một đôi hoa tai có thể phát sáng trong bóng tối. Anh vốn chẳng bao giờ quan tâm đến đồ trang sức của các cô gái, nên câu nói ấy chỉ như gió thoảng ngoài tai. Nay mới biết, đôi hoa tai có thể phát sáng lại có hình đom đóm.

Con đom đóm tất nhiên chẳng có tội lỗi gì, nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở nơi Thi Di và Chử Văn Quang bị hại, tại sao lại xuất hiện trong những cơn ác mộng của anh?

Chẳng lẽ cũng chỉ là ngẫu nhiên? Tại sao Thi Di bỗng nhiên thích "đom đóm"?

Anh cầm đôi hoa tai lên, nhận ra bên dưới hộp có mảnh bìa rất nhỏ ghi dấu hiệu của nhà sản xuất. Thi Di thật là tỉ mỉ, ngay mảnh bìa này mà cũng giữ lại. Trên đó có mấy chữ số, chắc là ký hiệu sản phẩm.

Anh lại nhìn khắp gian phòng, ánh mắt dừng lại ở giá sách. Trên đó có một bức tranh biếm hoạ Thi Di do anh vẽ, lồng trong khung kính màu đỏ sẫm. Thi Di trong bức vẽ đang đằm thắm nhìn anh. Nàng đã đi rất xa rồi. Sống mũi anh cay cay. Anh ra khỏi gian phòng.

- Bác ơi, bác có thể cho cháu đôi hoa tai này làm kỷ niệm không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.