Hỷ Trân vỗ tay: - Là giáo viên thì tốt rồi. Xứng với chị lắm đó. Xem ra anh rể tương lai của con là con nhà đàng hoàng, mẹ há. Bà Bích Dung gục gặc: - Lúc nào rảnh đưa cậu ấy về nhà chơi, Hữu Trân nhé. - Dạ. Hỷ Trân dọn cơm ra bàn: - Mẹ và chị hai ăn cơm đi. Con ra coi hàng cho. Hữu Trân với theo: - Biết bán không đó. - Chị đừng khi dễ em nha. Nhỏ này cũng đứng bán được mấy lần rồi chứ bộ. - Giỏi. - Em ra ngồi là có người mua cho xem. Hỷ Trân ngồi vào cái ghế được đặt sau quầy hoa tươi. Buổi trưa như thế này, làm gì có người đi mua hoa chứ. Mà phải nói Hỷ Trân không thích bán hoa tí nào. Thường thường, người ta nói con gái bán hoa là vô duyên. Nhưng không phải hai chị em cô được nuôi khôn lớn nhờ cửa hàng hoa này sao? Ba mất sớm, mẹ phải bám trụ vào cửa hàng hoa này. Dậy sớm thức khuya kiếm từng đồng tiền lời để nuôi hai chị em cô ăn học. Hỷ Trân thương mẹ, cô muốn làm một cái gì đó, để mẹ đỡ cực khổ. Nhưng rất tiếc cô chưa có một công việc làm ổn định thì phải làm sao đây? Ngày cô đi làm, chị hai đi dạy, bỏ mẹ một mình ở cửa hàng... Cô phải tìm một người phụ mẹ thôi. Hỷ Trân đứng dậy, cô đi xem lại từng bình hoa. Cửa hàng hoa tươi "" Trân Trân "" của mẹ cô có đến trên dưới hai mươi loài hoa, có cả loài hoa nhập khẩu từ nước ngoài. Hỷ Trân không yêu hoa như chị cô hay như các cô gái khác, bởi cô thấy nó quá phô trương, nhưng cô có thể đếm tên từng loài hoa. Ở đây có bách hợp, lưu ly, cẩm chướng, hồng, thược dược, huệ, cúc... Mỗi một loài hoa có ý nghĩa khác nhau, và người mua cũng vậy. Tang chế, ngưòi ta thường dùng hoa cúc, huệ hay các loài hoa màu trắng khác. Cẩm chướng dành cho chị em hay những tình bạn đơn thuần. Lưu ly, hoa hồng, lan dành cho những tình bạn đặc biệt khác... Hương thơm của các loài hoa hoà quyện vào nhau. Ở đây, Hỷ Trân thấy có đôi khi thật là ngột ngạt. Bởi vậy cô không thể nhốt mình ở cửa hàng quá hai tiếng đồng hồ, trừ những trường hợp bất đắc dĩ. Hỷ Trân dừng lại ở bình hoa lưu ly, cô định sửa lại, thì có người đẩy cửa bước vào. Giọng đàn ông trầm trầm vang lên: - Cô ơi! Gói giúp giùm tôi hai bó hoa... Dù thật lòng không thích công việc này, nhưng mẹ và chị đang ăn cơm, không thể làm phiền họ. Hỷ Trân sắm sẵn nụ cười chào khách. Cô ngẫng lên, khuôn mặt của người đàn ông làm Hỷ Trân hơi sựng lại, nhưng cô cũng lấy được bình tỉnh ngay. - Ông hãy chọn hoa đi. Người đàn ông nhún vai: - Về việc này, thì tôi chịu. Tôi chưa bao giờ đi mua hoa. Hay cô chọn giúp tôi đi. Hỷ trân chỉ vào mình: - Tôi? Người đàn ông gật đầu: - Ừm. Tôi nghĩ cô làm được, bởi vì cô là chủ của cửa hàng hoa này mà. - Tôi... Trời ơi! - Hỷ Trân kêu thầm - Cô chưa bao giờ làm cái việc này cả. Phải làm sao đây? Chẳng lẽ nói với ông ta, cô không biết. Như thế thì... Người đàn ông lên tiếng giục: - Cô chọn nhanh đi, tôi đang gấp lắm. Liều thôi chứ sao, nhìn một loạt các bình hoa, Hỷ Trân quay sang người đàn ông: - Ông tặng hoa cho ai? Người yêu, chị gái, em gái hay là mẹ? Để tôi biết đường mà chọn chứ. - À! Một bó cho mẹ tôi và một bó cho bạn gái tôi. Hỷ Trân đưa tay rút nhanh năm cành hoa bách hợp. - Tôi chọn cái này cho mẹ Ông nhé. Loài hoa này tượng trưng cho hạnh phúc, chắc chắn mẹ Ông sẽ thích. - Thế à! - Còn hoa hồng này để tặng cho bạn gái của ông. Nó tượng trưng cho tình yêu đó. - Được rồi, cô gói nhanh giùm tôi đi ; - Xin ông chờ chút. Hỷ trân đang loay hoay tìm giấy hoa, bất ngờ có tín hiệu của điện thoại di động. Cô định mở túi xách mình, thì nghe tiếng của người đàn ông. - Alô. Minh Tâm hả? Tuấn Tường đây. "" Tuấn Tường "" cái tên làm Hỷ Trân hơi giật mình. Cô tò mò len lén nhìn người đàn ông trước mặt. Chẳng lẽ ông ta là Văn Tuấn Tường, tổng giám đốc công ty kiến trúc Sao Bắc Cực. Tướng tá này vẻ bề ngoài đẹp trai phong độ, rất lịch lãm... cũng có thể lắm chứ. Chỉ hơi tiếc Hỷ Trân chưa bao giờ biết được khuôn mặt thật của Tuấn Tường cả. Ông ta nổi tiếng, nhưng ông ta luôn giấu mình. Ông ta vô cùng cẩn trọng. Từ trước tới giờ, chưa một nhà báo nào viết về chuyện bên lề của ông ta. Văn Tuấn Tường là một con người luôn gợi cho người ta óc tò mò, trong đó có cả Hỷ Trân. Nghe xong cuộc điện thoại, người đàn ông quay lại: - Xong chưa cô? - À! Xong rồi. Hỷ Trân giơ bó hoa lên. Người đàn ông gật gù: - Tôi không biết thưởng thức hoa, nhưng tôi có thể nhận xét: Hoa ở tiệm cô rất đẹp và cô gói cũng đẹp. - Tôi có thể coi đây là mộ lời khen tặng không? - Cái đó tùy cô. - Vậy thì xin cám ơn ông, nhưng mẹ tôi, bà chị tôi gói còn đẹp hơn nữa. - Ồ! - Ông cho tôi xin tiền hoa và tiền công gói đi. - Bao nhiêu vậy? - Tất cả là ba trăm bảy mươi lăm ngàn. Người đàn ông không nói gì, lẳng lặng lấy ra bảy tờ năm mươi ngàn đưa cho Hỷ Trân. - Tiền đây. Nhưng tôi nhờ cô một việc, được không? - Ông nói đi. - Bây giờ tôi rất gấp, không thể mang bó hoa về nhà cho mẹ tôi được. Cô mang giúp tôi về cho mẹ tôi nhé. Không kịp để cho Hỷ Trân phản ứng gì, người đàn ông đặt tấm danh thiếp vào tay cô: - Đây là danh thiếp và địa chỉ nhà của tôi. Cô hãy giúp tôi nhé! Người đàn ông cầm lấy bó hồng, hấp tấp bước ra ngoài. Hỷ Trân nói với theo: - Nè! Ông đã đưa dư tiền. Người đàn ông không quay lại nói: - Đó là tiền hoa hồng dành cho cô. - Hừ! Xem người yêu quan trọng hơn cả mẹ mình. Thật là... Vừa lúc Hữu Trân ra tới: - Em đang lầm bầm gì đó? - Có một người khách mua hoa, nhưng ông ta lại nhờ em mang đến nhà. - Chiều lòng khách đi, tại người ta có công việc mà. Hỷ Trân tức tối: - Công việc gì chứ? Ông ta sợ trễ giờ hẹn với bạn gái thôi. - Sao em biết? - Ông ta mua hai bó hoa. Một tặng mẹ, một tặng bạn gái. Cuối cùng, ông ta cầm bó hoa tặng cho bạn gái đi, không hẹn là còn gì nữa? - Cho dù là ông ta hẹn đi nữa, cũng đâu liên quan gì đến chúng ta, tại sao em phải bực mình? - Nếu người đàn ông em yêu mà như vậy, thì em chia tay anh ta ngay. Hữu Trân nướng mày: - Em có người yêu rồi à? - Không, không... Em chỉ thí dụ thôi. - Thời đại ngày nay, với đàn ông, người phụ nữ mình yêu là quan trọng đó em. - Em không chấp nhận cách nghĩ đó. Quan trọng thì quan trọng, nhưng người sinh thnhph ra mình thì quan trọng hơn. - Thôi được, mỗi người có một cách nghĩ khác nhau. Chị không tranh cãi với em nữa. Em có địa chỉ không? Hãy mang hoa tới cho người ta đi. - Đây nè! Hỷ Trân đưa tấm danh thiếp cho chị. - Văn Tuấn Tường... Nghe đến đây, Hỷ Trân liền giât lấy. hữu Trân ngạc nhiên: - Em làm gì vậy? - Văn Tuấn Tường, chị có nghe cái tên này chứ? - Có thì sao, còn không có thì sao? - Ông ta là tổng giám đốc công ty Sao Bắc Cực và cũng là một nhà kiến trúc tài ba. Em rất ngưỡng mộ Ông ta. Hữu Trân vỗ tay: - Chết em rồi! Em đã yêu thầm Tuấn Tường. - Chị điên quá đi. Yêu và ngưỡng mộ là hai chuyện khác nhau. Tuấn Tường luôn tài giỏi trong việc tạo ra một mô hình kiến trúc tuyệt vời. Em chỉ muốn được làm việc chung và học hỏi ở ông ta thôi. - Thế ư? - Chứ chị nghĩ chuyện gì? - Em thật sự ngưỡng mộ Ông ta như vạy, thì bây giờ có cơ hội rồi đó. Hỷ Trân nhăn mặt. - Chị muốn sao nữa đây? - Hãy mang bó hoa này đến nhà cho mẹ Ông ta, thì... Hỷ trân ngăn lại: - Em biết chị muốn nói gì rồi. Nhưng chị nên nhớ, em không phải là loại người tìm những cơ hội như thế đâu. Cô giật lấy tấm thiệp trên tay Hữu Trân, rồi quảy giỏ cầm theo bó hoa ra ngoài. Thật ra cô cũng muốn đi để biết gia thế của Văn Tuấn Tường như thế nào. Hôm nay, biết thêm được một điều, cô cũng có hơi thất vọng đấy. |