Nơi Đây Anh Chờ Em

Chương 94: Cũng thật lớn đi



Hạ Minh và Sở Tâm Nhi rời khỏi đại học A không về nhà ngay mà hai người đến trung tâm thương mại nắm tay nhau đi vào mua đồ. Sở Tâm Nhi vẫn còn không tin những gì xảy ra buổi sáng là sự thật cứ một lúc lại hỏi anh

"Tiểu Minh Minh, em không nằm mơ chứ?"

"Là thật đó, đồ ngốc". Anh khẽ búng vào mũi cô đầy yêu chiều nói.

Không biết đây là lần thứ mấy anh trả lời cô nữa nhưng tâm trạng cô vẫn như lần đầu vậy, vừa vui mừng lại có chút hoài nghi đây không phải thật. Hai người đi đến gian hàng túi xách liền dừng lại, Sở Tâm Nhi đi quanh cửa hàng một lượt cuối cùng dừng lại ở chiếc túi Hermes.

Nhân viên tinh mắt nhận ra Sở Tâm Nhi một thân đồ hiệu liền đi tới nhiệt tình giới thiệu

"Chị thật có mắt nhìn đó, chiếc túi Hermes Kelly này là mẫu mới nhất của cửa hàng em đó. Chị có muốn đeo thử không ạ, nhất định sẽ rất hợp với chị"

Sở Tâm Nhi muốn mở miệng từ chối nhưng Hạ Minh ở phía sau đã lên tiếng trước

"Lấy cái túi đó cho cô ấy thử đi".

"Không cần đâu..."

Sở Tâm Nhi chưa nói hết câu nhân viên đã đưa chiếc túi cho cô với vẻ mặt đầy nhiệt tình.

Hết cách cô đành cầm lấy chiếc túi từ tay nhân viên đi về phía gương đeo thử, giây phút nhìn mình trong gương cô như nhìn thấy Sở Tâm Nhi của 7 năm trước yêu thích mua sắm yêu thích tiêu tiền..

"Lấy nó đi".

Hạ Minh nhìn thấy sự yêu thích trong mắt cô liền nhẹ nhàng nói ra ba chữ. Chỉ cần là thứ cô thích, anh sẽ không tiếc mọi thứ mua về cho cô. Hạ Minh của ngày trước không làm được nhưng Hạ Minh của bây giờ thì khác.

Nhân viên nghe thấy anh nói vậy liền vô cùng vui vẻ cầm lấy thẻ của anh đi thanh toán. Khi đưa hóa đơn nhân viên còn rất biết lấy lòng anh

"Hai người thật là xứng đôi, thật ngưỡng mộ".

Quả nhiên Hạ Minh sau khi nghe thấy câu nói này của nhân viên tâm trạng liền trở nên tốt hơn, anh khẽ gật đầu đưa cho nhân viên 2 tờ 500.000

"Cho cô".

Hai người rời khỏi cửa hàng với sự nhiệt tình của nhân viên, Sở Tâm Nhi nhìn chiếc túi được gói cẩn thận mà Hạ Minh xách trên tay không khỏi cảm thấy quá hoang phí. Lúc thanh toán cô có nhìn qua hóa đơn giá của chiếc túi này không hề rẻ lên tới 19.500 USA.

"Anh không cần phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, rất hoang phí".

"Không phí, là thứ em thích mà". Hạ Minh lắc đầu nói.

--------

Lưu Hà kéo vali về đến nhà liền mệt đến thở không ra hơi, tối hôm qua cô bay sang Paris để kịp sáng nay có buổi họp báo. Kết thúc buổi họp báo đã là 10h sáng, cô về đến khách sạn tắm rửa rồi ăn trưa lại tiếp tục bay trở về ngồi hơn 10 tiếng trên máy bay cả người cô liền trở nên nhức mỏi.

Vốn là Tề Hạo đến đón cô nhưng anh lại phải đột xuất đi gặp khách hàng nên đành phải nhờ thư kí đến đón. Lưu Hà nằm trên giường liền cảm thấy khó chịu cô ngồi dậy dứt khoát tháo bỏ áo lót trên người không chút suy nghĩ ném xuống cuối giường rồi nằm xuống chìm vào giấc ngủ.

Đang ngủ cô ngửi thấy mùi thức ăn vì vậy bụng cô liền không chút xấu hổ kêu lên thành tiếng. Cuối cùng Lưu Hà bị cơn đói đánh thức, cô vừa mở mắt ra thì giật mình hét lên

"AAAAAA...."

Tề Hạo đang cúi sát mặt vào mặt cô bị tiếng hét của cô làm cho giật mình, anh lùi lại mấy bước đưa tay lên xoa xoa lỗ tai đáng thương của mình

"Em hét cái gì vậy? Làm anh giật cả mình".

Lưu Hà ngồi bật dậy đưa tay ra nắm lấy mái tóc màu nâu của anh đầy bực bội

"Anh bị bệnh à? Muốn làm em giật mình chết sao? Anh thử mở mắt ra nhìn thấy một cái đùi gà treo lủng lẳng trước mặt xem anh có sợ không?"

"Đau...đau anh...A..."

Tề Hạo đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang túm chặt lấy mái tóc của mình ra.

Lưu Hà nhìn vẻ mặt nhăn nhó của anh liền bực tức hất tay ra lại nhìn thấy tay kia của anh đang cầm đùi gà rán liền đưa tay ra giật lấy không chút khách khí cho lên miệng cắn.

Tề Hạo giải thoát được mái tóc của mình liền đi tới bàn trang điểm của cô chỉnh lại tóc, vừa làm vừa nói

"Anh sợ em đói nên mua gà rán đến cho em, vậy mà em còn đối xử với anh như vậy. Thật thô bạo"

Lưu Hà cắn đùi gà vẫn không quên tặng cho anh một ánh mắt đầy tức giận, Tề Hạo nhìn thấy đành ngậm miệng.

Anh xoay người bước đến chỗ cô thì cảm giác mình vừa dẫm vào một thứ gì liền cúi xuống nhặt lên. Tề Hạo cầm lên là chiếc áo lót mà Lưu Hà ném xuống lúc ngủ, nhìn chiếc áo lót ren màu đen trên tay vẻ mặt anh đờ đẫn đưa đến trước mặt cô

"Của em à?"

"Khụ khụ...." Lưu Hà đang nhai thịt gà nhìn thấy áo lót của mình trên tay anh liền không chút nghĩ ngợi nuốt xuống.

Không biết có phải thịt gà mắc ở cổ làm cô bị nghẹn đến đỏ mặt hay vì xấu hổ nữa cô đứng bật dậy giật lấy chiếc áo lót trước mặt lắp bắp nói

"Không...không phải của em thì...thì của anh à?"

Tề Hạo bị cô mắng cũng không nói gì anh nhìn chiếc áo lót trong tay cô nghĩ thầm

"Trời ạ. Size 36, cũng thật lớn đi"

--------

Các chị em có thấy cặp này cute không? Mà sao dạo này các chị em ít cmt ủng hộ thế, buồn quá à:(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.