Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé

Chương 23



Hoắc Thu Thu cực kỳ vui vẻ ôm chặt lấy Hoắc Linh Quân, cậu bế bé lên, hôn hôn mặt thịt của bé sau đó bị bé con hôn lại trây đầy nước miếng lên mặt cậu.

Hoắc Thu Thu hôn Hoắc Linh Quân xong thì quay qua hôn "ma ma" của bé, Liễu Giới Nguyên cũng bị trây đầy nước miếng trên mặt.

Trong phòng ngủ nho nhỏ đều là tiếng cười của Hoắc Thu Thu, bé con vui vẻ vô cùng, bé đang nằm mơ thấy Hoắc Linh Quân dẫn bé đi ăn kem, không ngờ mới vừa mở mắt liền thấy papi bé ở trước mặt rồi, thì ra nằm mơ linh tới vậy nha, lần sau nhất định bé phải mơ thấy bánh kem mới được, lớn ――――― như vậy luôn nè!

Đồng hồ trên tường chỉ 12h đêm, Hoắc Thu Thu một hai đòi nói chuyện với papi bé nhưng dù sao cũng là trẻ con nên kết quả nói chưa được hai câu đã ngáp rồi. Hoắc Linh Quân mới vừa ôm bé con xoay quanh trong phòng khách hai vòng thì cánh tay nhỏ của bé đang nắm lấy áo của Hoắc Linh Quân đã buông xuống, ngủ mất tiêu.

"Nhớ con lắm đấy, mỗi ngày đều hỏi papi khi nào mới về được đấy." Mạnh Quyên đóng cửa phòng lại, "Lần này có thể ở lại hai ngày không?"

Trong lòng Hoắc Linh Quân hụt hẫng nhưng cũng không còn cách nào, đành xin lỗi nói: "Trời chưa sáng con đã phải đi rồi, cũng chỉ có thể ngủ được 2-3 tiếng đồng hồ thôi."

"Gấp vậy sao?" Mạnh Quyên thở dài: "Vậy con tội gì phải lăn lộn qua lại như vậy chứ, sáng dậy Thu Thu lại khóc cho xem."

Liễu Giới Nguyên nói: "Không sao đâu ạ, sáng ăn cơm sáng xong chúng con đi cũng được."

Hoắc Linh Quân nhìn anh: "Ngày mai 6h30 phải có mặt ở đoàn phim rồi, ăn sáng xong mới đi làm sao mà kịp."

"Tôi đảm bảo đến kịp." Liễu Giới Nguyên nói: "ĐI ngủ trước đi, nếu đã về thì thế nào cũng phải ăn bữa cơm với bé con rồi hẵng đi chứ."

Hoắc Linh Quân thấy anh thề son sắt, không tin nổi liền hỏi lại lần nữa, "Thật sự đến kịp à?"

Liễu Giới Nguyên gật đầu: "Tôi bảo đảm sẽ không đến trễ, 6h30 khẳng định đến được đoàn phim."

Từ trước đến nay Liễu Giới Nguyên nói được thì làm được, anh cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy, khiến người ta luôn sẽ tin tưởng anh, Hoắc Linh Quân còn có chút không yên tâm liền bị Liễu Giới Nguyên đẩy mạnh vào phòng: "Tôi thật sự mệt lắm, cậu không buồn ngủ sao?"

Hoắc Linh Quân cũng rất mệt, hai người tắm xong xuôi, cậu lại đứng ở mép giường sầu não, cuối cùng cậu tự ôm chăn muốn ra ngủ ở phòng khách lại bị Liễu Giới Nguyên đang vừa đi vào vừa xoa tóc ngăn lại.

Cửa phòng bị đóng lại, Liễu Giới Nguyên bảo: "Ngủ sô pha rất khó chịu, chỉ có mấy tiếng thôi mà, ngủ chung đi."

Đây là nhà tôi có được không hả, người này cũng tự nhiên quá đi, Hoắc Linh Quân rất không tình nguyện, cậu không muốn ngủ chung một giường với Liễu Giới Nguyên, "Giường nhỏ quá, anh ngủ một mình đi."

Liễu Giới Nguyên không cho: "Cậu biết không, tôi cảm thấy ba năm trước đây chúng ta thật sự có xảy ra chuyện gì đó, cho nên cậu mới để ý chuyện cùng giường với tôi như vậy, sợ châm lại tình xưa, tự cậu nhịn không được lại muốn cùng tôi làm cái gì đó đó." Hoắc Linh Quân tức chết rồi muốn phản bác lại, Liễu Giới Nguyên đánh gãy cậu, "Nhưng tôi hoàn toàn không phải loại người trong tưởng tượng của cậu biết không, cậu có thể hỏi người khác thử xem, tôi Liễu Giới Nguyên có tiếng giữ mình trong sạch, mới sẽ không xảy ra quan hệ nam nam lung tung đâu nhé."

"Cậu đừng nói nữa tôi biết cậu muốn nói cái gì, bây giờ đã trễ lắm rồi, có muốn nói gì thì đợi ngày mai hẵng nói tiếp được không? Đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của dì và Thu Thu."

Hoắc Linh Quân tức lắm, "Nói gì thì anh cũng nói được hết, còn nữa, cái gì mà tôi nhịn không được hả? Rõ ràng là anh không chú ý, là anh không khống chế được bản thân anh thì có!"

Liễu Giới Nguyên sửng sốt: "Thì ra chúng ta thật sự ―"

Hoắc Linh Quân ném một cái gối đầu qua, cậu mở cửa ném luôn Liễu Giới Nguyên ra ngoài rồi "rầm" một tiếng đóng cửa lại, liền mạch lưu loát.

Liễu Giới Nguyên đứng ở ngoài cửa, trong lòng tê tê dại dại, ngạc nhiên rồi lại cảm thấy không ngoài dự kiến, giống như anh đã sớm biết nhưng nội tâm lại xúc động vạn phần. Đúng là anh đã xảy ra quan hệ với Hoắc Linh Quân, chính là một đêm đó, anh đã lăn giường với cậu, đến bây giờ đã là ba năm.

Nhưng rõ là anh không nhớ nổi mà!

Chưa kể, hôm nay anh mới vừa biết được.

Anh đã không còn là trai trinh nữa rồi.

............

Bà mẹ nó.

Trong lúc ngủ mơ, Liễu Giới Nguyên nghe được một chuỗi âm thanh "Tít tít tít tít tít", rất nhỏ thôi, cứ xoay quanh ở bên tai anh, như là đang đưa ra ám hiệu với anh, chờ mong anh đáp lại.

Anh cũng không biết tại sao anh có thể hiểu được chuỗi tin đó nữa, gian nan lật người lại, đôi mắt anh mới vừa mở ra một khe nhỏ liền thấy được khuôn mặt mũm mĩm ở trước mặt anh, đang trông mong nhìn anh, chưa kể miệng còn đang bập bẹ "Tít tắc tít tắc tít tắc" phóng ra sóng điện não tầng số cao mà anh không thể phân biệt được.

"Nhú Liễu~" Thấy Liễu Giới Nguyên tỉnh lại, Hoắc Thu Thu cao hứng mà bò lên sô pha, tay chân lập cập suýt chút nữa là trượt xuống, may mà Liễu Giới Nguyên bắt được rồi đặt bé lên bụng mình.

Hoắc Thu Thu cười vui vẻ, bé con ghé vào người Liễu Giới Nguyên, "Nhú Liễu~ nhú còn chưa dậy sao?"

Liễu Giới Nguyên nhéo nhéo mặt bé, nhéo xong rồi bỏ vào miệng "Ăn", Hoắc Thu Thu ha ha cười rộ lên đi móc miệng Liễu Giới Nguyên, miệng thì nói: "Má nhú hông còn gòi~ Ha ha ha ha ha."

Hoắc Linh Quân bế bé con lên, "Không phải ở trên mặt con sao, đi đánh răng với papi nào."

Tình trạng xấu hổ từ tối hôm qua vẫn còn kéo dài đến giờ, Hoắc Linh Quân xem như không nhìn thấy Liễu Giới Nguyên, anh cũng có chút bần thần, khi đánh răng còn nhìn gương hồi ức lại việc đó, nhưng cái tật xấu uống rượu xong là quên hết của anh quả thực khó chữa nổi, nên nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra được cái gì. Liễu Giới Nguyên rất buồn bực, giống như anh đang bị tổn thất mất cả trăm triệu vậy.

"Anh nói là kịp chạy trở về mà? Bây giờ đã sắp 6h, nếu không đi thì sẽ không đến kịp đấy."

Vào giây thứ 326 sau khi anh tỉnh dậy, Hoắc Linh Quân rốt cuộc lên tiếng, Liễu Giới Nguyên nói: "Tôi nói đến kịp là đến kịp, cậu tin tôi đi."

Hoắc Thu Thu làm sao bỏ được papi cứ thế mà đi chứ, bé con cứ lôi kéo tay cậu: "Papi, bé cũng mún đi với papi!"

Hoắc Linh Quân dỗ bé, "Papi rất nhanh là có thể trở về chơi với con rồi, con chờ thêm được không nè?"

Hoắc Thu Thu dẫu miệng, "Không."

"Sao con lại không nghe lời thế hở?" Hoắc Linh Quân đổi thành ôm bé, một bên uống cháo một bên gặm dầu cháo quẩy, rất là bận bịu.

Hoắc Thu Thu vùi mặt vào cổ cậu, tay thịt nho nhỏ bắt lấy áo papi bé, làm nũng: "Bé nhớ papi mà~ papi hông nhớ Thu Thu sao?"

Hoắc Linh Quân lừa bé: "Không nhớ."

"Oa oa oa oa oa dốt cụt bé có phải là con duột của papi hông!" (Rốt cuộc bé có phải là con ruột của papi không!)

Hoắc Linh Quân bị chọc cười, cậu hôn hôn tay thịt của bé, kiên nhẫn nói với bé: "Papi phải đi làm, làm sao có thể đem con theo được? Con có đi chung thì cũng không có bạn nhỏ nào ở đó chơi với con cả, đến lúc đó con lại ồn ào muốn về nhà thì sao."

Hoắc Thu Thu mở to mắt bảo đảm: "Bé sẽ hông!"

Lúc này Liễu Giới Nguyên mới nói: "Nếu không thì cứ mang theo Thu Thu đi luôn đi, dù sao cậu cũng phải chiều nó một chút, nếu không trong lòng cậu cũng khó chịu mà."

Thật là tên tiểu nhân vô cớ gây rối, lớn đầu rồi mà cũng đi theo xem náo nhiệt, cậu nói: "Làm sao đi đây, hai chúng ta đến đúng giờ hay không còn chưa biết được đâu."

Liễu Giới Nguyên lau lau miệng rồi đứng lên, làm màu nói, "Tôi nói đến kịp là đến kịp, cậu không tin đúng không, tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt."

"Ngoài ra." Anh quay đầu lại: "Mang theo cục cưng nhà ta đi chung nữa."

Hoắc Thu Thu vui sướng vặn mông, "Tít tắc tít tắc tít tắc tít tắc~"

Liễu Giới Nguyên đáp lại bé: "Tắc tít tắc tít tắc tít tắc tít~"

Hoắc Linh Quân: "..."

Mạnh Quyên đưa ba người ra cửa, bà cho bé mặc vào mũ và bao tay xong, không yên tâm hỏi: "Hay là mẹ cũng đi cùng luôn?"

Hoắc Linh Quân: "Đừng, chúng con rất vội, mới sáng sớm mẹ bị huyết áp thấp cũng sẽ chịu không nổi đâu, chờ đến khi tới nơi rồi con gọi cho mẹ cho."

"Vậy cũng được. "Mạnh Quyên cũng yên lòng, "Đi đường cẩn thận."

Ba người lên xe nhưng hướng đi cũng không phải đường trở về, Hoắc Linh Quân chịu đựng không nói gì, cậu ngược lại muốn xem Liễu Giới Nguyên tung ra chiêu thức gì mà chỉ cần nửa tiếng là có thể trở về đoàn phim, nếu chạy xe thì phải mất đến cả tiếng đó.

Mười phút sau, xe dừng lại trước cửa một căn biệt thự, Hoắc Linh Quân ôm con trai xuống xe, đi theo phía sau Liễu Giới Nguyên vào cửa.

Hoắc Linh Quân hỏi: "Chúng ta tới đây làm gì?"

Liễu Giới Nguyên: "Mượn đồ."

Hoắc Linh Quân còn chưa kịp hỏi mượn cái gì thì thấy cách đó không xa có một chiếc trực thăng đang dừng trên bãi cỏ, sau khi ngạc nhiên qua đi, cuối cùng cậu cũng biết tại sao Liễu Giới Nguyên lại mười phần tin tưởng nói nhất định có thể đến kịp rồi, thì ra là có máy bay trực thăng!

Ngón tay múp míp của Hoắc Thu Thu chỉ vào nói, "máy bay nhớn!"

"Của anh hả?"

Liễu Giới Nguyên lắc đầu: "Của bạn tôi." Nói xong thì có người trong biệt thự đi ra tới, trên người hắn còn mặc áo ngủ, nhìn dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ.

"Hi!" Người nọ thấy Hoắc Linh Quân liền bừng tỉnh, "Mấy ngày không gặp mà ông đã có vợ con luôn rồi á?"

Hoắc Linh Quân: "..."

Liễu Giới Nguyên: "Chung đoàn phim thôi."

"Chào cậu chào cậu." Người nọ nắm lấy tay Hoắc Linh Quân: "Tôi là bạn của Giới Nguyên, tên Hứa Nguy, ngày đó đi ăn cơm với Giới Nguyên chúng ta có gặp qua rồi."

Hoắc Linh Quân không quá nhớ rõ nhưng vẫn khách sáo chào hỏi lại, Liễu Giới Nguyên nói: "Tôi không dong dài với ông nữa, đang gấp."

Hứa Nguy nói: "Phi công chờ sẵn rồi, ông đi đâu lận?" Đừng nói là đi hưởng tuần trăng mật nha? Dù sao chắc chắn là muốn ngủ với thanh niên này rồi, có điều lâu như vậy mà còn chưa đuổi được tới tay, có phải "cậ.u nhỏ" không được hay không?

Liễu Giới Nguyên: "Chúng tôi đang gấp về đoàn phim."

Hứa Nguy cạn lời, đi đoàn phim thôi mà ngồi trực thăng làm gì??? Thật lãng phí!

Hoắc Thu Thu lại rất hưng phấn, sau khi lên trực thăng, Hoắc Linh Quân không thể nào quản được bé con nữa, dù cậu nói rất nhiều lần phải ngồi đàng hoàng nhưng cũng vậy, một hai phải nhìn ra ngoài, "Con muốn xem cái gì? Mang tai nghe!"

"Cái này cái này." Hoắc Thu Thu chỉ: "Nà cái gì nha?"

"Hông có cửa sao?"*

"Ở trên cửa~"*

(*Mấy câu của Thu Thu mình đọc Raw nhưng vẫn không hiểu lắm nên thôi theo QT luôn vậy, ai biết chỉ mình, tại Thu Thu hay đọc trại từ nên mình không rõ lắm.)

"Bỏ tay xuống, con ngồi đàng hoàng cho papi."

Liễu Giới Nguyên nhận lấy Hoắc Thu Thu ôm vào trong ngực, dỗ bé: "Chúng ta còn rất nhiều cơ hội tới chơi, sau này chú mang con ngồi máy bay chơi được không? Con muốn sao cũng được."

Sau khi cất cánh, Hoắc Thu Thu càng tò mò hơn, mắt to cứ nhìn mãi ra ngoài.

Sáng sớm tinh mơ thành thị còn bao phủ bởi sương mù nhàn nhạt, sắc trời còn mờ sáng, hết thảy vừa tĩnh lặng vừa bình yên làm cho người ta có cảm giác tràn ngập sự hy vọng.

Hoắc Linh Quân nhìn nhìn, tâm tình không khỏi thả lỏng lại, thở ra một hơi dài, khi cậu quay đầu thì đã thấy Hoắc Thu Thu ghé vào người Liễu Giới Nguyên đang xem cái này nhìn cái kia, Liễu Giới Nguyên bận rộn ôm ổn bé, còn phải có hỏi tất đáp đến chóng mặt, vậy mà trên mặt anh không có chút nào không kiên nhẫn.

Tâm tình Hoắc Linh Quân lại buồn bực lên, càng thêm bất đắc dĩ.

Cậu còn có thể giấu được bao lâu đây? Đến lúc đó lỡ Liễu Giới Nguyên biết được Thu Thu là con trai anh ta thì sẽ phản ứng như thế nào?

Đang lúc hoang mang thì bọn họ đã đến nơi rồi, nhìn đồng hồ còn sớm đến tận năm phút.

Bên trong đoàn phim, Vương đạo và Ngô Vân Tố đã đến, Ngô Vân Tố đang trong phòng hóa trang để hóa trang, cô thấy ba người đi vào, trong chớp mắt sửng sốt, tiếp theo vui vẻ ra mặt, nói: "Tôi cũng làm bà bà rồi nè."

Liễu Giới Nguyên: "...Cô làm bà bà cái gì?"

Ngô Vân Tố không để ý đến anh mà ôm Hoắc Thu Thu, thích chết rồi: "Bảo bảo, con biết cô là ai không?"

Hoắc Thu Thu lắc lắc khuôn mặt mũm mĩm của bé làm cho Ngô Vân Tố thấy rất cưng, cô lắc lắc cục cưng nói, "Cô là dì con nha, bình thường cô hay gọi papi con là con trai, cho nên theo lý mà nói thì cô chính là bà bà của con đó."

Khiến cho đầu nhỏ mới hai tuổi rưỡi của Hoắc Thu Thu ngốc luôn, vừa là dì, vừa là bà bà?

Hoắc Thu Thu nghĩ tới nghĩ lui, gọi: "Chị ơi."

"Ai da." Ngô Vân Tố vui vẻ, "Cái miệng nhỏ ngọt quá chừng hà, vậy con thấy chị bao nhiêu tuổi nè?"

.........

Bé mới hai tuổi rưỡi nha.

Hoắc Thu Thu động não, rầu rầu, bà nội của bé bao nhiêu tuổi nhỉ? "Năm bốn bốn."

Ngô Vân Tố: "..."

Liễu Giới Nguyên cười ngặt nghẽo.

Hoắc Linh Quân kêu một tiếng, "Thu Thu!"

"Không sao đâu!" Ngô Vân Tố xua tay: "Vậy theo cục cưng tôi nói đi, sau này tôi chính là 54 tuổi, 54 mà còn trẻ đẹp như vậy thì gọi là tuyệt thế đồng nhan đó!"

Ngô Vân Tố vẫn chưa ôm đủ: "Con xem, papi và bà bà đều ở đây, sau này con cứ tới đây chơi nhé, chỗ bà bà bất kể đồ ăn ngon hay đồ chơi nào cũng đều có cả, chúng ta người một nhà vui vui vẻ vẻ với nhau thật tốt nha~"

Liễu Giới Nguyên không theo nói: "Ai cùng cô là người một nhà?"

Ngô Vân Tố: "Tôi chính là bà bà của bé con, anh là bà con thân thích nào của Thu Thu mà nói?"

"Tôi là Liễu―" Liễu Giới Nguyên nói: "Papa Liễu của bé!"

Trong lòng Hoắc Linh Quân nhảy dựng.

Không ngờ Hoắc Thu Thu lập tức tiếp lời, vui sướng kêu lên: "Papa~"

- -----

END CHƯƠNG 23.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.