Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé

Chương 7



Hoắc Linh Quân dùng chìa khóa mở cửa để cho Liễu Giới Nguyên đi vào trước.

Liễu Giới Nguyên ôm Hoắc Thu Thu đang ngủ trong lồng ng.ực, bé con mặc áo lông vũ thật dày, khuôn mặt nhỏ giấu trong mũ áo ngủ đến mặt đỏ bừng, bàn tay nhỏ đầy thịt bắt lấy góc áo của Liễu Giới Nguyên, cho dù ngủ rồi cũng vẫn không chịu buông tay, Liễu Giới Nguyên không còn cách nào đành ôm bé về đến tận nhà.

Lăn lộn từ đồn công an đến khi về thì trời cũng đã khuya, Hoắc Linh Quân cởi giày, cậu lấy ra một đôi dép lê mới tinh từ tủ giày đưa cho Liễu Giới Nguyên, Liễu Giới Nguyên nhẹ tay nhẹ chân thay đổi giày rồi đi theo Hoắc Linh Quân vào phòng của Hoắc Thu Thu, y đặt bé con lên trên giường.

Hoắc Linh Quân cởi giày và quần áo của bé ra, dùng khăn lông ướt lau mặt và tay chân cho bé, bé con tròn vo thịt nhiều, tay thịt chân cũng toàn thịt, mặc lên bộ quần áo mùa thu hình con vịt vàng, bụng theo hô hấp lên lên xuống xuống ngủ đến ngon lành, nhìn là biết được Hoắc Linh Quân nuôi nấng rất tốt.

Đôi tay Liễu Giới Nguyên cắm trong túi quần đứng ở một bên nhìn Hoắc Linh Quân đắp chăn cho bé con xong rồi hai người mới đi ra cửa, Hoắc Linh Quân nói: "Cám ơn, phiền anh rồi."

Liễu Giới Nguyên mặt không cảm xúc: "Đừng khách sáo."

"Uống ly trà rồi đi." Dù gì người ta cũng đã ôm con trai giống như heo con nhà cậu đi một đường về nhà, nói sao đi nữa thì cũng nên mời người ta một ly nước ấm, Hoắc Linh Quân thấy hôm nay Liễu Giới Nguyên giúp đỡ cậu nhiều như thế liền từ nước ấm thăng cấp thành trà nóng để cho có thêm chút hương vị.

Hoắc Thu Thu thích uống sữa bò và nước trái cây, trong tủ lạnh thật ra có không ít cam quýt gì đó, Hoắc Linh Quân lục lọi nửa ngày cũng không thấy trà đâu còn tưởng rằng Liễu Giới Nguyên đã đi rồi, cậu lặng lẽ đi qua thì thấy người còn đang tốt đẹp ngồi trên sô pha không hề sứt mẻ.

Không còn cách nào cậu liền đem sữa bò mà Hoắc Thu Thu thích uống đun nóng lên đưa cho Liễu Giới Nguyên.

Liễu Giới Nguyên nói: "Đây là sữa bò?"

Hoắc Linh Quân có chút xin lỗi, "Chỗ của tôi không có trà, nếu anh không thích thì để tôi rót một ly nước ấm cho anh vậy."

Hoắc Linh Quân đang muốn lấy đi thì Liễu Giới Nguyên cầm lấy uống lên, "Không cần, tôi thích sữa bò."

Quả nhiên là cha con. Hoắc Linh Quân ở trong lòng trợn trắng mắt, khó trách Hoắc Thu Thu lại thích uống sữa bò đến vậy, trước đây cậu còn thấy kỳ lạ vì cậu không mấy thích uống sữa bò nhưng Hoắc Thu Thu mà uống là sẽ uống cả một chén lớn, không giống với các bạn nhỏ khác phải dỗ phải khuyên thì mới uống được, thì ra là di truyền từ người cha hời này.

Liễu Giới Nguyên uống một ngụm, thấy Hoắc Linh Quân không nhúc nhích liền hỏi: "Sao cậu không uống?"

Hoắc Linh Quân nói: "Tôi không thích sữa bò."

Liễu Giới Nguyên thấy chính mình uống nhiều như thế mà Hoắc Linh Quân một chút cũng không động đến, không biết còn tưởng là y thích uống sữa bò lắm vậy, người trưởng thành nào ai có thích uống sữa bò đâu, mặc dù đúng thật là y rất thích uống, được rồi, "Thật ra tôi thích uống cà phê hơn."

Hoắc Linh Quân: "..."

Ai quan tâm anh thích uống cái gì chứ.

Hoắc Linh Quân nói: "Anh uống nhiều chút đi, hôm nay anh giúp tôi nhiều rồi, tôi cũng không có gì để cám ơn anh."

Liễu Giới Nguyên buông ly xuống: "Không cần khách sáo, nói gì thì cũng cùng trong một đoàn phim, thường xuyên gặp mặt thì cũng nên giúp đỡ lẫn nhau."

Nói xong hai người liền không còn gì để nói nữa.

"Việc hôm nay cậu tính làm sao bây giờ, đối thủ của cậu khẳng định có thể xử lý tốt việc này nhưng còn cậu lại không có công ty quản lý, tốt nhất cậu vẫn nên báo chuyện này cho đoàn phim một tiếng để phòng ngừa vạn nhất." Liễu Giới Nguyên suy nghĩ rồi nói.

Cũng đúng, Hoắc Linh Quân gật đầu, lúc về cậu còn đang nghĩ có nên nói với đoàn phim một tiếng trước hay không vì nếu cậu đã nhận lời tiếp diễn của người ta thì những chuyện phát sinh lung tung này cũng nên báo một tiếng mới đúng, "Tôi sẽ."

Kế tiếp thật sự không còn lời gì để nói, Liễu Giới Nguyên đứng dậy, "Vậy tôi không làm phiền nữa."

Hoắc Linh Quân tiễn y ra đến cửa thì lúc này Hoắc Thu Thu tỉnh dậy, chân trần mở cửa nhảy nhót chạy tới, xoa xoa đôi mắt nói với Liễu Giới Nguyên: "Papa ni (đi) đâu đó?"

Liễu Giới Nguyên sửng sốt, y còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Linh Quân đã lanh tay lẹ mắt chộp bé con giấu ra phía sau mình, cười nói: "Ngại quá, bé con ngủ mơ mờ màng màng nhìn ai cũng giống baba mình cả."

Liễu Giới Nguyên: "..."

Phải không?

Trong lòng Hoắc Linh Quân nhảy dựng lên, cậu thật sự sợ Liễu Giới Nguyên nhìn ra được chút gì nên ở phía trước che Hoắc Thu Thu đến kín mít, Liễu Giới Nguyên nhíu mày: "Cậu căng thẳng như vậy làm gì?"

"Tôi không có căng thẳng mà." Hoắc Linh Quân cố gắng mạnh mẽ giữ bình tĩnh lại, cười đến đặc biệt "chân thành".

Khi cậu vui vẻ hay căng thẳng đều sẽ cười nhưng khi căng thẳng thì cười sẽ hơi bị lố, nói lố ở đây không phải là nhìn khó coi mà là quá đẹp, có chứa thêm thành phần mê hoặc, ý đồ muốn dùng nụ cười che giấu đi nội tâm căng thẳng của mình.

Liễu Giới Nguyên nhìn cậu, ánh mắt y dừng ở má lúm đồng tiền bên khóe miệng của cậu, mật đường như ào ạt tuôn ra khiến cho y phảng phất có thể ngửi được hơi thở thơm ngọt đó.

Làm cho tim người đập nhanh hơn.

Hoắc Linh Quân thấy y không nhúc nhích liền đẩy mạnh người ra khỏi cửa, "Đi nhanh đi, nghe nói một lát nữa trời sẽ có tuyết, ngày mai không phải anh còn lịch trình à, đừng chậm trễ."

Nói xong vừa muốn đóng cửa thì Liễu Giới Nguyên lại nhấc chân chen giữa cửa vào, đôi giày da sang trọng chống ngay khe cửa bá đạo không cho cậu đóng lại, Hoắc Linh Quân cả giận: "Còn việc gì sao?"

Liễu Giới Nguyên nói: "Tôi còn chưa nói xong."

Dáng vẻ bá đạo này của y làm Hoắc Linh Quân nhớ lại buổi tối nào đó vào ba năm trước cũng giống hệt như hiện tại, cái loại khí thế nhìn từ trên cao xuống quả thật quá đáng giận.

"Ngủ—"

Hoắc Linh Quân nâng chân lên hung hăng giẫm Liễu Giới Nguyên một cái rồi "Phanh" đóng cửa lại, liền mạch lưu loát.

"Nhìn thấy chưa? Sau này đối phó với kẻ xấu thì phải gọn gàng dứt khoát như vậy đó!"

Hoắc Thu Thu kinh ngạc tới ngây người giương ra cái miệng nhỏ, hổ bông trong tay rớt xuống đất, bé nghe thấy tiếng kêu đau ở ngoài cửa, gật gật đầu: "Dạ hiết (biết)."

Hoắc Linh Quân hừ một tiếng, cậu bế bé lên giường, đắp chăn nhỏ cho bé xong, nghiêm túc nói: "Về sau con đừng tùy tiện gọi người ta là papa nhé, Liễu Giới Nguyên không phải papa, con chỉ có một papa là cha thôi, có nghe không?"

Hoắc Thu Thu ôm hổ bông của mình, mắt to chớp chớp, "Nhưng nà (mà), người khác đều có papa mama hai người nha."

Hoắc Linh Quân nói: "Vậy con có muốn tìm mama thì cũng đừng tìm Liễu Giới Nguyên."

"Nại (tại) sao nha?"

"Đầu óc anh ta không tốt."

"..."

Sau khi Hoắc Linh Quân đi rồi, Hoắc Thu Thu xốc chăn lên, thật cẩn thận đi xuống giường, gót chân nhỏ trầ.n trụi mum múp thịt từng bước từng bước đi đến bên cửa sổ, bé phải giẫm lên ghế nhỏ mới có thể đủ cao bằng cửa sổ được.

Bé con ghé vào bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, một hồi lâu sau mới thấy Liễu Giới Nguyên xuất hiện, bóng dáng cao lớn của y dưới ánh đèn đường kéo ra cái bóng thật dài, đi được hai bước thì y dừng lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, trên khuôn mặt lạnh lùng của y vẫn là dáng vẻ rất tức tối, ngay cả con chim đậu ven đường cũng bị hù bay mất tiêu.

Hoắc Thu Thu nâng tay nhỏ đầy thịt của mình huơ qua huơ lại, huơ tới nửa ngày mà Liễu Giới Nguyên cũng không nhìn thấy, bé chỉ có thể khẩn cấp khởi động sóng điện não trò chuyện.

"Bíp bíp bíp bíp, baba có đang online hông, nghe rõ trả lời, over!"

"Tít tít tít tít tít tít tít tín hiệu không thể kết nối xin vui lòng phát lại."

Liễu Giới Nguyên thu hồi ánh mắt, cúi người mở cửa xe.

Hoắc Thu Thu khẩn cấp phát lại: "Tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít mau tiếp nha!"

Liễu Giới Nguyên mở cửa lên xe, sóng điện não không cách nào chuyển được, Hoắc Thu Thu nhụt chí, bé dựa vào cửa sổ nhìn xe chạy khỏi, bĩu môi thở dài: "Thì ra thật sự đầu óc không được tốt nha."

"—ngon" chữ "ngon" chưa kịp nói ra thì chân đã thấy tê rần, Liễu Giới Nguyên lái xe trên đường về nhà còn đang tức giận, chẳng qua y chỉ muốn nói một tiếng ngủ ngon mà thôi, Hoắc Linh Quân cần gì phải xấu tính như thế.

Vậy mà dám giẫm chân y!

Đừng để cho y gặp cậu ở đoàn phim, nếu không—

"Vương đạo sớm, chế tác Trương sớm." Hôm nay chính thức vào tổ, Liễu Giới Nguyên tới sớm, Hoắc Linh Quân cũng mới đến, cậu đi đến bên cạnh y như chưa từng xảy ra việc gì, cười đến rộng rãi hào phóng: "Liễu ảnh đế sớm."

Liễu Giới Nguyên nhìn cậu, tầm mắt y lướt qua má lúm đồng tiền, trong lòng y kêu gào: Hỏi cậu ta tại sao ngày đó lại giẫm chân mình! Bây giờ chân mình còn đau đây này!

"Sớm."

Hôm nay Hoắc Linh Quân không có cảnh quay nhưng Vương Hợp Minh vẫn hy vọng cậu có thể ở lại nhìn thử, quan sát thực tế ở hiện trường đối với diễn viên mà nói càng có thể gia tăng sự ăn ý với nhau, về sau lúc đối diễn cũng sẽ có trợ giúp rất lớn.

Hoắc Linh Quân ngồi ở bên cạnh nhìn, hiện trường đã chuẩn bị ổn thỏa. Liễu Giới Nguyên mặc một bộ âu phục màu đen có vài chỗ không thật vừa người, là dựa theo giả thiết vai chính Lâm Bình Sinh, để cho tiết kiệm nên y chỉ mua loại tây trang đã thành phẩm tiện lợi này nhưng còn chưa bắt đầu quay thì Liễu Giới Nguyên đã mặc nó thành cảm giác đồ cao cấp được định chế rồi.

Hoắc Linh Quân đánh giá, cậu đang muốn nghiên cứu thử, lúc ánh mắt cậu vừa mới hướng lên thì thấy Liễu Giới Nguyên cũng đang nhìn mình.

Hai người face to face với nhau, Liễu Giới Nguyên ho khan một tiếng, y vốn đang ôm cánh tay thì lại đổi thành đôi tay cắm túi quần, phơi bày ra dáng vẻ đẹp trai rạng ngời của mình.

Hoắc Linh Quân: "..."

Quá B*.

(*B = Trang bức: Ý chỉ bắt chước/giả vờ ra vẻ trâu bò.)

Không nhìn nữa, Hoắc Linh Quân thu hồi ánh mắt, cậu mở Weibo lên, vừa lên liền thấy tin tức về AM1.

Hoắc Linh Quân xem thử quả nhiên không ngoài suy đoán của cậu, rõ ràng là nhóm người này hội đồng cậu vậy mà tin tức che giấu thành fan tư sinh* theo dõi muốn ký tên, một lời không hợp liền động thủ đánh người, Trình Tinh Ngôn vì bảo vệ đồng đội bị đánh và hai bên nháo đến vào đồn công an.

(*Fan tư sinh: Hàn Quốc gọi là sasaeng fan, ý chỉ những fan cuồng, chuyên có hành động quá khích, bám đuôi hoặc xâm phạm đời sống riêng tư của nghệ sỹ.)

Chỉ cần một giải thích như vậy thôi thì bình luận đều là fans đau lòng thành viên nhóm rồi mắng fan tư sinh, nào còn có người trách cứ Trình Tinh Ngôn đánh người chứ, không chỉ không trách mà còn gào lên đáng đánh.

Đây đều là đường đi nước bước xưa giờ của công ty quản lý của bọn họ, trước đây cậu đã gặp không ít loại kỹ xảo này nên đã sớm đoán được.

Hoắc Linh Quân chỉ nhìn thoáng qua tin tức rồi thoát ra, sau cậu lại nhớ đến bữa giờ cậu vội vàng xem kịch bản nên đã mấy ngày không phát Weibo, nghĩ một hồi cậu quyết định chụp một tấm selfie phát lên đó.

Phát lên xong rồi nhìn lại hình mới thấy hình như đã chụp dính ai vào, chỉ có nửa người dưới, cậu đang muốn click mở nhìn kỹ lại thì Vương Hợp Minh tìm tới, "Linh Vân, tôi nghe được chuyện của cậu rồi."

Hoắc Linh Quân dẹp điện thoại, "Thật sự ngại quá Vương đạo, khiến cho đoàn phim thêm phiền toái."

"Không sao." Vương Hợp Minh nói. "Cậu yên tâm đi, có chúng tôi ở đây tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ đổi trắng thay đen! Những người này thật quá vô sỉ, ỷ mình hồng nên ức hiếp đồng đội cũ, thứ gì vậy, giới giải trí tuy rằng hỗn tạp thật nhưng chỉ có những người có nhân phẩm tốt mới có thể đi được lâu dài, cậu phải tin tưởng bản thân mình, cậu sẽ hồng còn hơn bọn họ, tôi chờ một ngày cậu trở lại đỉnh vinh quang như trước kia."

Lời này làm cho Hoắc Linh Quân rất cảm động, Vương Hợp Minh đúng là quý nhân của cậu, ông đã giúp đỡ cậu rất nhiều, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể nói một câu: "Cám ơn Vương đạo."

Vương Hợp Minh nói: "Không cần cám ơn tôi, muốn nói cám ơn thì nói với Liễu Giới Nguyên đi, là y thế cậu ngăn trở đám paparazzi đó."

Hoắc Linh Quân cảm động, ngẩng đầu theo tầm mắt của Vương Hợp Minh nhìn qua, Liễu Giới Nguyên sắp phải lên sân khấu liền đi về hướng của hai người.

Vương Hợp Minh nói: "Y còn rất đáng thương, ngày đó không biết ai giẫm lên làm ngón chân của y muốn đứt luôn rồi."

Hoắc Linh Quân đang cảm động, "..."

Cậu chỉ giẫm có một cái thôi có được không! Làm sao có thể khiến cho ngón chân đứt đoạn được chứ! Liễu Giới Nguyên bị thiếu canxi có phải không! Hơn nữa vừa rồi thấy còn đang tốt đẹp cơ mà, chả có vấn đề gì mà?

Vương Hợp Minh vừa mới nói xong, Liễu Giới Nguyên vốn đang đi đường bình thường lập tức khập khiễng.

END CHƯƠNG 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.