Nối Lại Mối Tình Đầu

Chương 2



Hứa Miểu nhíu mày lại, tròng mắt đen nhánh trở nên hơi thất thần.

Giang Nhất Phàm nói câu này như một câu chuyện xưa cũ.

Cậu đã từng nói như vậy, giống nhau như đúc.

Năm ấy, bọn họ mười bảy tuổi. Ở cái tuổi này, tuổi trẻ thiếu niên ngây ngô, hồ đồ, đôi mắt chạm nhau mang theo nhiệt huyết cháy bỏng, chứa đầy tình yêu. Yêu thích một người, là đem hắn đặt vào nơi quan trọng nhất trong lòng, tình cảm mỗi ngày lớn dần, phình to cả trái tim.

Giang Nhất Phàm và cậu là bạn cùng bàn, từ mùa đông đi tới mùa hè. Chỉ trong vòng nửa năm, Hứa Miểu triệt để yêu thích cậu trai bên cạnh. Tại lớp học sau giờ nghỉ trưa, quanh quẩn tiếng ve kêu nóng bức của ngày hè, Hứa Miểu lén lút mượn sổ tay ghi chép vật lý của Giang Nhất Phàm, lật đến một trang trống, lấy hết can đảm viết vào một câu:

"Chúng ta cùng một chỗ đi!"

Cậu đem quyển sổ ghi chép màu lam đậm trả lại cho Giang Nhất Phàm, hai mắt loé sáng lộ ra tia giảo hoạt, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng giục: "Cậu mau mở ra nhìn, bên trong có kinh hỉ"

Giang Nhất Phàm đưa ngón tay thon dài chỉnh lại kính mắt, chếch con ngươi liếc cậu quan sát một cái, ánh mắt liền bình thản, không mang theo tâm tình gì.

Hứa Miểu lặng lẽ ngừng thở, có chút mong đợi "Băng sơn" học bá phản ứng. Giang Nhất Phàm dời ánh mắt, trực tiếp mở ra sổ ghi chép, chuẩn xác lật ngay tới trang trống trong sổ. Liền thấy 5 chữ cái viết ngoáy khó coi đang sôi nổi nhảy trước mắt.

Giang Nhất Phàm mặt không thay đổi thu lại ánh mắt, thanh nhã nói một tiếng đặt biệt nhạt nhẽo: "Không"

Hứa Miểu chậm rãi hoàn hồn, từ trong trí nhớ thoát ra, lần đầu tiên trong tám năm qua nhìn thẳng Giang Nhất Phàm.

Cậu há miệng, học thần sắc ngữ điệu của hắn lúc đó, cũng một chữ: "Không."

Giang Nhất Phàm bưng ly nước lên, chỉ nâng ở trêи tay, trêи mặt vẫn không để lộ ra nhiều cảm xúc, tựa hồ đã đoán trước được Hứa Miểu sẽ trả lời như vậy.

Hắn không nói lời nào, Hứa Miểu sau khi từ chối cũng khó mà nói.

Bên trong gian phòng lần thứ hai trở nên trầm mặc, ngoài cửa sổ gió lạnh đánh vào, từng trận vang vọng, như một lão đầu xấu tính, cố ý nổi nóng không cho người ta sống yên ổn.

Hứa Miểu men theo âm thanh, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Đêm đã rất đen, gió phiêu dật bồng bềnh càng không thấy hình bóng, như là những cô hồn đáng thương thê thảm

(Toy không hiểu sao miêu tả vậy luôn...)

Cậu an tĩnh nửa phút, rồi đứng dậy đối với Giang Nhất Phàm nói: "Muộn lắm rồi, anh trở về đi thôi."

Giang Nhất Phàm rốt cục mở miệng, vẫn như cũ khiến người ta không đoán được tâm tình: "Ngày hôm nay sinh nhật tôi."

Hứa Miểu theo bản năng liếc nhìn đồng hồ trêи tường, nhẹ nói: "Đã qua rồi"

Giang Nhất Phàm liền trầm mặc.

Nửa ngày, hắn ngước mắt chăm chú nhìn Hứa Miểu, dùng giọng điệu thương lượng, "Tôi cũng viết cho em một bức thư tình, em cùng với tôi, được không?"

Hứa Miểu nở nụ cười nhẹ, đôi mắt cong lên, so với mặt trăng còn phải xách dép.

"Cũng đã lớn rồi, còn viết thư tình? Thiệt thòi cho anh học bác sĩ đấy."

Giang Nhất Phàm dường như không nghe thấy, chỉ không mặn không nhạt một câu: "Không nghĩ tới tôi cũng viết thư tình?"

Hứa Miểu nghẹn lại, một lát sau mới phản bác: "Tôi chưa nói lời này."

Giang Nhất Phàm đem chén nước để xuống, cũng đứng lên, thân ảnh cao lớn ngăn trở ánh sáng.

Hứa Miểu so với hắn thấp hơn nửa cái đầu, hắn đứng ở trước mặt, trong mắt liền chiếm đóng toàn bộ là dáng dấp của hắn.

Giang Nhất Phàm hạ xuống con ngươi yên lặng nhìn, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào khoé mắt của cậu, như thường ngày, dùng ngón tay tinh tế ấm áp vuốt nhẹ.

Hành động thân mật lại quen thuộc, thời điểm ở cùng nhau Giang Nhất Phàm thường chạm vào đuôi mắt cậu, khoé môi ngậm lấy lười biếng cười, so với dương quang ngoài cửa còn ấm áp hơn gấp bội.

Quá lâu, lâu đến mức cứ nghĩ đã quên đi cái cảm giác này.

Hứa Miểu hơi không khống chế được tâm tình.

Giang Nhất Phàm đối diện với ánh mắt ướt ướt của Hứa Miểu, trái tim đột nhiên chìm xuống, cổ họng cũng trở nên khô khan, "Tiểu Hứa."

Hứa Miểu không nghe được tiếng kêu này, đặc biệt là lúc này.

Thời điểm Giang Nhất Phàm chạm tay vào khoé mắt cậu, tâm tình bị đè nén, giống như tìm được một nơi để mà trào dâng, trực tiếp vọt tới chóp mũi, không nhịn được một trận mà chua xót.

Cậu đỏ mắt, càng tham luyến hơn đôi mắt đen kịt mà sáng ngời, rạng rỡ ánh sáng.

Giang Nhất Phàm cúi đầu, hôn vào khoé mắt của cậu, mềm nhẹ mang theo chút ấm áp, hắn cuối cùng nhịn không được, đem Hứa Miểu ôm vào trong ngực, nặng nề mà kêu một tiếng: "Tiểu Hứa, lần này đến lượt tôi truy em, được không?"

Hứa Miểu lặng lẽ lau sạch nước mắt, sau đó thân thủ muốn đẩy hắn ra, nhưng không thể, hắn mấy năm nay đều đi tập thể hình, thân thể so với khi đó cường tráng không ít, cách quần áo cũng có thể cảm giác được bắp thịt cứng rắn của cánh tay hắn.

"Anh buông tôi ra." Hứa Miểu vừa nói liền lấy tay đẩy hắn một chút

Giang Nhất Phàm trầm mặc buông tay ra.

Hứa Miểu đứng trước mặt hắn, bắt đầu cởi quần áo. Áo khoác, áo lông, quần... từng kiện một bắt đầu cởi, mãi đến khi toàn bộ quần áo trêи người đều rớt ở trêи sàn nhà.

Cậu đứng giữa không khí rét lạnh, thân thể mơ hồ có chút run, lại hất cằm lên, nhìn về phía Giang Nhất Phàm, nhẹ giọng nói: "Làm đi."

Ngoài cửa sổ xa xa truyền đến tiếng chó sủa, kèm theo một câu mắng chửi từ nam nhân: "Gọi em yêu nghiệt thật không sai, lão tử liền không khách khí"

Gió lạnh truyền đến tiếng chửi rủa, Hứa Miểu thân thể run lên, trợn to đôi mắt ướt nhẹp.

Hắn hạ thấp đầu, nhìn vào giữa hai chân hồi lâu.

Này lâu không gặp ----

Phảng phất như một ngày trời xuân len lỏi vào trong thân thể ấm áp, liền mềm mại

Cậu nhắm mắt lại, di chuyển về phía giường, nặng nề ngã gối mềm, thở hổn hển một tiếng.

"Trong ngăn kéo, có." Cậu thanh âm mơ hồ không rõ, mang theo một tia xấu hổ, "Tôi mới vừa mua..."

Tối hôm qua, phát sinh chuyện ngẫu nhiên ngoài ý muốn, ai cũng không ý thức được sẽ phát sinh việc này, nên cũng không có chuẩn bị kĩ càng.

Hứa Miểu uống chút rượu, đầu choáng vô cùng, trực tiếp đem tuýp bôi trơn nhét vào trong tay Giang Nhất Phàm

Đã lâu cũng không thoải mái, ban ngày đi ra bên ngoài ăn cơm, cậu vô ý nhìn thấy một tiệm thuốc, quỷ thần xui khiến liền đi vào, mua một vài thứ.

Cậu cũng không nghĩ tới, buổi tối liền có thể sử dụng để hành đạo.

Giang Nhất Phàm cũng giống như lúc trước, kiên trì lại cẩn thận, cái quá trình này đối với Hứa Miểu mà nói, quá mức dài dòng, thường đem cậu làm đến viền mắt đều đỏ, lơ lửng bồng bềnh trêи từng đám mây, không trêи không dưới, chậm chạp không cho cậu sảng kɧօáϊ.

Hứa Miểu nhấc chân lên đụng bên eo hắn, đôi chân trắng trẻo tràn ngập sức mê hoặc, nhanh chóng thúc giục: "Nhanh lên, a."

Giang Nhất Phàm âm thanh nhàn nhạt từ chối: "Em sẽ bị thương."

Hứa Miểu thay đổi sắc mặt, cả giận nói: "Đừng nói nhảm."

Giang Nhất Phàm nghe vậy dừng động tác một chút, nghiêng người lại hôn khoé miệng cậu một cái, ngữ khí hiếm thấy ôn hoà đi rất nhiều: "Vẫn là tiểu tính khí trẻ con đáng yêu."

Hứa Miểu triệt để lạnh mặt, trực tiếp đẩy hắn ra: "Không, tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi."

Giang Nhất Phàm ngồi dậy, cơ bụng đặc biệt bắt mắt.

Hứa Miểu len lén liếc nhìn, nghe tiếng gió trầm mặc một lát, cậu giật giật môi, nói: "Giang Nhất Phàm, chúng ta trước tiên làm bạn giường đi."

Giang Nhất Phàm không tiếp lời, chỉ là thần sắc trêи gương mặt trở nên nghiêm nghị, nhíu chặt vầng trán.

Hứa Miểu mở ra một góc chăn, ngăn trở thân thể, nói tiếp: "Tôi không xác định đến cùng chúng ta có thích hợp hay không, cho nên... "

"Đã lâu như vậy đều không chắc chắn?" Giang Nhất Phàm thanh âm rất lạnh, không hề có một tia nhiệt độ.

Hứa Miểu nghẹn ở cuống họng, khó khăn phun ra hai chữ: "Không phải..."

Giang Nhất Phàm nhìn cậu, cơ hồ đem cậu khoá ngay tại đáy mắt, ngữ điệu không có chút gợn sóng, hỏi: "Lúc trước tại sao lại chia tay?"

Hứa Miểu chậm rãi dời mắt đi, ánh mắt rơi vào ga giường màu xám nhạt, trêи mặt còn cần phải giữ một chút nhiệt độ.

Giang Nhất Phàm rất thông minh, hoàn toàn có thể đoán được câu nói tiếp theo của Hứa Miểu định nói là gì.

Quả nhiên.

Không đợi được cậu trả lời, Giang Nhất Phàm mở miệng lần nữa, nhiệt độ rơi xuống tới cực điểm, "Bởi vì phát hiện chúng ta không hợp?"

Hứa Miểu cắn răng một cái, thẳng thắn nói: "Đúng."

Câu này vừa dứt lời, giống như rơi vào biển sâu, vô thanh vô tức.

Bên trong gian phòng nháy mắt trầm mặc cùng áp suất thấp, so với biển sâu vắng lặng hoàn toàn khủng bố hơn.

Một lúc lâu.

Giang Nhất Phàm đứng dậy, mặc quần áo vào, không nói một lời rời đi.

Hứa Miểu nằm trở lại trêи giường, nhìn trần nhà, nhẹ nhàng than một tiếng.

Sớm muộn đều phải đối mặt với cảnh tượng này, đau dài không bằng đau ngắn.

Hứa Miểu đem điện thoại di động ra, liền theo thói quen tìm tòi tư liệu Giang Nhất Phàm.

Top 2 tốt nghiệp khoa chính quy, thêm bằng học vị tiến sĩ, lý lịch ưu tú như vậy, liền biết là dòng dõi có học vấn, từ nhỏ đến lớn đều là ngước nhìn đối tượng cùng lứa.

Mà cậu, học lực chỉ đến cấp 3, làm sao có thể thích hợp với nhau a.

Hứa Miểu xuất thần một lúc, cuối cùng cũng trở về từ trong trí nhớ

Cậu đứng dậy hướng đến buồng tắm, đem cái ʍôиɠ tẩy rửa cho sạch sẽ

Đã hơn một giờ sáng, ngoài cửa sổ gió không còn yên tĩnh.

Hứa Miểu kéo rèm cửa sổ, mấy năm qua, cậu thật sự rất ghét mùa đông.

Ở trêи giường lăn qua lộn lại mấy tiếng, rốt cục thời khắc trời vừa sáng lên, cậu mơ màng ngủ mất.

Sáng sớm sáu giờ, nếu như trở lại năm mười bảy tuổi, hẳn là phải rời giường, đến trường học tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng.

Mà người trưởng thành cũng có chỗ tốt, đặc biệt là làm ông chủ, được quyền ngủ nướng mà không cần phải đúng giờ đúng phút giãy dụa rời giường đi làm.

Hứa Miểu ngủ thẳng đến buổi trưa, bị cú điện thoại của Trần Tuấn Soái đánh thức.

Trần Tuấn Soái bên đầu kia của điện thoại, phấn chấn mà kêu la: "Tam Thuỷ, anh đâu rồi, sao không ở quán net?"

Hứa Miểu giơ tay chặn mắt, mới vừa tỉnh ngủ, âm thanh hoàn toàn trì độn, liền khàn khàn nói: "Tôi đang ngủ ở nhà."

Trần Tuấn soái lập tức phản ứng, hít vào một hơi, hỏi: "Anh sẽ không lại cùng ----"

"Không." Hứa Miểu ngồi dậy, có chút tự giễu: "Không thành."

Trần Tuấn Soái không hỏi nhiều, liền thay đổi ngữ khí: "Ai, anh có muốn đi ra ăn cơm không? Tôi lái Lamborghini mời anh ăn cơm!"

Hứa Miểu nở nụ cười: "Được."

Cậu cúp điện thoại, đơn giản rửa mặt một chút. Mặc vào áo khoác cùng áo bông, mang giày liền đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, Hứa Miểu liền nhìn thấy gương mặt trầm mặc không nói của Giang Nhất Phàm. Giang Nhất Phàm mặc trêи người vẫn là quần áo ngày hôm qua, chỉ là khuôn mặt có chút đông cứng, cả người tản ra khí tức lạnh giá.

Hứa Miểu cầm chìa khoá sững sờ tại chỗ cũ, nửa ngày mới tìm được âm thanh của mình: "Anh..."

Giang Nhất Phàm ngước mắt nhìn về phía cậu, vành môi căng thẳng có chút buông lỏng, hắn mở miệng: "Tôi đáp ứng em."

Hứa Miểu: "A?"

Hắn không phản ứng lại

Giang Nhất Phàm: "Tối qua em nói, làm bạn giường"

Hứa Miểu: "Ồ..."

Giang Nhất Phàm ánh mắt không mặt không nhạt xẹt qua mặt cậu, câu nói vừa dứt, quay người rời đi.

"Liền như vậy, tôi đi."

Hứa Miểu theo bản năng gọi hắn lại, chờ hắn nhìn sang, lại một trận nghẹn ngay cổ họng, do dự chốc lát, mới thấp giọng hỏi: "Anh vẫn luôn chờ tại cửa sao?"

Giang Nhất Phàm nâng mí mắt, nhìn thẳng hắn: "Biết cái này thì có lợi ích gì?"

Hứa Miểu yên lặng, ầy ầy nói: "Vô dụng."

Giang Nhất Phàm dời tầm mắt, ở bên ngoài chịu một đêm gió lạnh, từ đêm đen đến ban ngày, hai tay đã sớm bị cóng đến lạnh lẽo, thanh âm của hắn cũng không hề có nhiệt độ: "Cái chuyện này em không cần biết."

Tác giả có lời muốn nói:Không ngược không ngược không ngược - chỉ ngược chó độc thân huhu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.