Nối Lại Mối Tình Đầu

Chương 22



Hứa Miểu ngủ một giấc đặc biệt sâu, cậu chỉ sợ buổi tối ngủ không được nữa, cho nên đặt đồng hồ báo thức, chỉ định ngủ 2 tiếng.

Có lẽ là bởi vì có Giang Nhất Phàm ở bên ngoài, bóng người của hắn lặng yên không một tiếng động len lỏi vào trong giấc mộng của Hứa Miểu.

Hứa Miểu mơ đến Giang Nhất Phàm, đó là lần đầu tiên bọn họ qua đêm cùng với nhau.

Đó là một ngày vào tháng chín, khí trời vẫn còn rất nóng, trong phòng nhỏ cũ nát tràn ngập ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, quạt máy vẫn thổi không biết mệt mỏi, buổi tối rất an tĩnh, từ xa mơ hồ truyền đến vài tiếng ho khan.

Bọn họ ôm nhau nằm trêи một cái giường, cả hai không nói lời nào, lòng bàn tay lại kϊƈɦ động đổ mồ hôi.

Hứa Miểu ngủ ở phía bên trong, phía sau lưng cơ hồ nóng đến mức có thể nấu chín đồ ăn, bởi vì Giang Nhất Phàm nằm bên cạnh, cảm giác vắng lặng vào ban đêm làm con người ta cảm thấy bối rối lúng túng hơn, làm cho cậu suýt nữa không thể thở nổi.

Cậu nhịn đã lâu, rốt cục khắc chế không nổi, lặng lẽ quay đầu, ánh mắt dần dần đối diện với Giang Nhất Phàm, nhẹ giọng gọi tên của hắn: "Giang Nhất Phàm..."

Giang Nhất Phàm cũng chuyển con mắt sang nhìn cậu, cảm thấy tư thế như vậy quá không thoải mái, nghiêng hẳn người quay sang đối diện cậu, "Làm sao vậy?"

Hứa Miểu cắn cắn môi, thành thực nói: "Em cảm thấy, có một chút lúng túng không dễ chịu."

Giang Nhất Phàm trầm mặc nửa ngày, gật đầu: "Là có chút lúng túng."

"Nếu không -----" Trong đầu Hứa Miểu chợt loé một ý nghĩa, ép tại giữa môi do dự mãi không nói được, vẫn là một ý tứ không quá tốt,cậu thất bại mà thở dài, "Vẫn là thôi."

Giang Nhất Phàm đối diện với ánh mắt của cậu, thấp giọng hỏi: "Cái gì?"

Hứa Miểu lắc đầu: "Em không muốn nói, nói ra liền lúng túng hơn"

"Tôi đoán được."

Hứa Miểu sững sờ, đáy mắt chợt loé hoang mang cùng luống cuống, "Không thể nào, đoán được?"

Giang Nhất Phàm hỏi: "Em muốn được hôn, đúng không?"

Hứa Miểu: "..."

Mặt của cậu triệt để đỏ, an tĩnh một hồi lâu, rốt cục quyết định mặt dày một chút, khẩu khí cứng rắn hỏi: "Không được sao?"

Giang Nhất Phàm nhìn về phía cậu, con ngươi mạn khai mấy phần ý cười, ngữ điệu cũng ôn hoà hơn: "Được."

Hứa Miểu ɭϊếʍ môi một cái, ấn vai Giang Nhất Phàm, cúi người hôn tới, đây là lần thứ hai cậu hôn môi, một chút kĩ xảo cũng không có, chỉ biết lung tung ngậm lấy bờ môi mà ma sát, bờ môi bị chà đạp đến mức sắp rách cả da, Giang Nhất Phàm ánh mắt có chút bất đắc dĩ, yên tĩnh hé miệng, ra hiệu động tác kế tiếp cho cậu.

Giang Nhất PHàm thưởng thức được tư vị của cậu, rốt cục không để cho mình trong thế bị động, đoạt lại quyền chủ động, ôm cậu vươn mình đè xuống giường.

Hứa Miểu nuốt một ngụm nước bọt, trợn mắt ngoác mồm: "Giang Nhất Phàm, bộ dáng anh trông rất có kinh nghiệm nha."

"Không có." Giang Nhất Phàm âm thanh có chút khàn khàn, ánh mắt vẫn luôn rơi vào đôi môi hồng hào của cậu, "Chỉ hôn qua em."

Hứa Miểu nhỏ giọng thầm thì: "Em cũng chỉ hôn qua anh, tại sao em không điêu luyện như vậy?"

"Tôi dạy cho em."

Hứa Miểu mặt nhất thời đỏ: "Cái này không cần dạy."

Giang Nhất Phàm nhịn xuống nóng nảy trong lòng, rốt cuộc dời đi ánh mắt, trầm thấp đáp một tiếng.

Gian phòng lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, sự yên tĩnh này như giấu đi tiếng tim đập bình bịch, còn có chút ngây ngô, như là một xoài chưa chín, có chút điểm chua, cũng có một chút ngọt ngào.

Hứa Miểu nghiêng người nhìn hắn, trong lồng ngực hắn nhào vào tim đập loạn cào cào, liền nhẹ giọng gọi hắn: "Giang Nhất Phàm."

Giang Nhất Phàm nhìn sang, "Hả?"

Còn trẻ, ánh mắt không biết che giấu cảm xúc, vừa nhìn sang, bên trong ánh mắt tràn ngập hình ảnh của Hứa Miểu.

Hứa Miểu bỗng nhiên cười rộ lên, đôi mắt cười ôn nhu thành trăng lưỡi liềm, nhếch lên khoé miệng, là thuần tuý vui vẻ.

"Thật tốt nha."

...

Đồng hồ báo thức vang lên, Hứa Miểu từ trong giấc mộng tỉnh lại, cậu vén chăn lên rời giường, đi ra khỏi phòng.

Giang Nhất Phàm vẫn còn ở trong phòng khách, nghe đến tiếng mở cửa, hắn liền quay đầu nhìn lại, "Tỉnh rồi?"

Hứa Miểu cười gật đầu, "Đúng vậy, đã ngủ hai tiếng rồi."

Trong mộng mơ tới Giang Nhất Phàm, vừa tỉnh lại là có thể nhìn thấy hắn.

Thật tốt nha.

Hứa Miểu ngồi vào bên cạnh hắn, theo bản năng mắt liếc máy vi tính, phát hiện tất cả đều là tiếng Anh, hoàn toàn xem không hiểu.

Giang Nhất PHàm mắt vẫn nhìn vào màn hình, ánh mắt chăm chú mà nghiêm túc, Hứa Miểu không tiện quấy rối hắn, lặng lẽ đứng lên, "Anh còn bận, em trước đi xem xem tủ lạnh còn cái gì ăn được hay không."

Giang Nhất Phàm tâm tư toàn bộ đều đặt trêи công việc, mạn bất kinh tâm đáp một tiếng.

Hứa Miểu mở tủ lạnh ra nhìn, phát hiện bên trong không có cái gì ăn được hay có thể nấu được, cậu đi thay đồ, sợ ảnh hưởng đến Giang Nhất Phàm, đi cũng không có đánh tiếng, lặng yên không một tiếng động ra khỏi nhà mua thức ăn.

Hứa Miểu đến siêu thị, đẩy giỏ hàng đi ngắm nghía từng quầy hàng.

Thời điểm đang lựa vài củ cà rốt, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Giang Nhất Phàm gọi tới: "Tiểu Hứa, em ở đâu?"

Hứa Miểu đem cà rốt thả trong giỏ hàng, nói: "Em đi mua thức ăn, vừa nãy thấy anh đang bận, sợ làm phiền anh làm việc nên không nói, chờ một lát em liền trở về."

Giang Nhất Phàm yên lặng chốc lát, nói:"Được."

Hứa Miểu hỏi: "Anh muốn ăn trái cây gì không? Em mua một ít trở về."

"Cũng được" Giang Nhất Phàm nói.

Hứa Miểu: "Vậy em liền tuỳ tiện mua vậy."

Giang Nhất Phàm đáp lời, hỏi: "Tôi tới đón em?"

"Không cần." Hứa Miểu cười cười, "Không bao xa, anh cứ ở trong nhà đi, bên ngoài lạnh lắm, em lập tức sẽ trở lại."

Cúp điện thoại, Hứa Miểu liền đi mua một ít hoa quả, còn phần bà, mua cho bà một ít chuối tiêu vậy, cậu đẩy giỏ hàng đi tính tiền, chờ một thời gian, mới mang theo một túi đồ đi ra khỏi siêu thị.

Hứa Miểu liền nhìn tới chiếc xe mình đi đến đây, rổ không đủ để đựng một cái túi lớn như vậy, cậu đành phải đi mua thêm một túi khác, để phòng ngừa đồ ăn rơi ra.

Thật vất vả đến chỗ rẽ lầu, Hứa Miểu toàn thân lạnh cóng.

Đi đến trước cửa nhà, Hứa Miểu không nghĩ tới việc gõ cửa, hướng bên trong hô một tiếng, "Mở cửa!"

Cậu không dám la lên tên của Giang Nhất Phàm, sợ vạn nhất bà ở dưới lầu cũng nghe thấy, vậy thì không tốt, phỏng chừng liền muốn truy hỏi là ai.

Giang Nhất Phàm bước lại mở cửa, tiếp nhận túi đồ trong tay cậu, cầm lên cảm thấy rất nặng, hắn theo bản năng cau mày, hỏi: "Em tự mình xách tất cả sao?"

"Không, cũng chỉ có một khúc." Hứa Miểu cởi áo khoác, trực tiếp vứt trêи ghế salon, liền kéo ống tay áo lên, tử trong tủ lạnh lấy ra một bình rau má, trực tiếp uống một ngụm lớn, "Ai, sảng kɧօáϊ!"

Giang Nhất Phàm thấy cậu như vậy, không nói cái gì nữa, đem túi đồ ăn soạn ra cất vào trong tủ lạnh, vừa nói: "Để tôi làm cơm."

Hứa Miểu cũng không khách khí: "Tuỳ ý."

Cậu cầm bình nước nằm trêи ghế salon, một bên mở tivi, ngay cả quảng cáo đều coi đến say sưa.

Giang Nhất Phàm ở trong nhà bếp làm cơm tối, Hứa Miểu có thể nghe thấy từ trong phòng bếp truyền đến âm thanh rửa rau, thái rau.

Cậu quay người ngồi trêи ghế salon, nhìn về phía nhà bếp, lên tiếng hô: "Giang Nhất Phàm."

Giang Nhất Phàm: "Hả?"

"Có cần giúp một tay không nha?" Hứa Miểu cười híp mắt, hai tay đặt ở trêи ghế salon, "Vừa lúc đang có quảng cáo, em cũng đang rảnh."

Nhà bếp là không gian trống, không có cửa, Giang Nhất Phàm chuyển con mặt, cách một khoảng cách không xa, hướng cậu vẫy tay, "Lại đây."

Hứa Miểu lập tức chạy vào nhà bếp, đáy mắt vẫn luôn mang theo ý cười, "Em phải làm gì?"

Giang Nhất Phàm suy tư vài giây, tiếp tục thái rau, hời hợt nói: "Hát một bài nghe."

Hứa Miểu câm lặng rồi, cười mắng đánh hắn một cái, "Anh có bị ngốc hay không, nghiêm chỉnh mà nói đây, nếu không em thái rau cho."

"Không cần." Giang Nhất Phàm để dao xuống, nhìn xung quanh, nói: "Em rửa chén đi."

Hứa Miểu bĩu môi, nói: "Chỉ giao cho em một xíu việc kém thông minh này thôi sao."

Cậu vẫn là ngoan ngoãn đi sang một bên rửa chén, cầm chén rửa qua một lần,cậu đặt bát đũa ở trêи kệ, lau tay khô ráo đi tới.

Rau dưa đã bỏ vào nồi, chạm vào dầu sôi phát ra âm thanh "Chi chi", còn có vài giọt dầu sôi bắn toé ra ngoài, Hứa Miểu giật mình, vội vàng nói: "Anh cẩn thận một chút đi!"

"Ừm." Giang Nhất Phàm quay đầu lại liếc mặt nhìn cậu, nói: "Tránh xa một chút."

Hứa Miểu liền đứng ở phía sau hắn, nhìn hắn làm cơm, ngữ khí mơ hồ mang theo lo lắng, "Anh đứng xa ra một chút mới đúng."

Giang Nhất Phàm trù nghệ không tính là tốt, cũng không tính là quá tệ, bình thường, điểm này xét đến bản thân hắn thì có vẻ không có hợp lý lắm.

Cuối cùng, Giang Nhất Phàm làm một bàn đồ ăn, Hứa Miểu căn bản không giúp đỡ được gì, liền hỗ trợ đi bưng thức ăn.

Đồ ăn bưng lên để trêи bàn, cậu liền cầm lấy hộp cơm, bỏ cơm rồi đồ ăn vào, ý là muốn đưa cho bà, "Em xuống lầu một chuyến, anh ăn trước đi."

Giang Nhất Phàm thấy cậu mang theo hộp cơm, hỏi: "Em đi đâu?"

"Đưa cho bà cơm." Hứa Miểu nói: "Bà ở dưới lầu này, còn nhớ không?"

Giang Nhất Phàm nhớ rõ, vì từng nghe Hứa Miểu đề cập tới rất nhiều lần, hắn gật đầu, "Có nhớ."

Hứa Miểu cười cười, "Vậy em đi đưa cơm nha, anh ăn trước."

Bà đang muốn làm cơm tối, may mà Hứa Miểu đến vừa kịp, cậu đem hộp cơm mở ra, từ bên trong tràn ngập đồ ăn, vừa nói: "Bà, ngay hôm nay con không cùng người ăn cơm được, trong nhà có vị bằng hữu tới."

Không đợi bà đáp lời, Hứa Miểu vội vàng nói: "Nam, là nam."

Bà nghe vậy liền không hỏi thêm gì nữa, mà là nói: "Không cần phải đưa cơm đâu, bà đều có thể làm cơm."

"Không có việc gì, tiện tay thôi." Hứa Miểu cười cười, nhớ tới điều gì, cẩn thận nhìn về phía bà, nói: "Thức ăn này là bằng hữu con làm, bà nếm thử xem tay nghề như thế nào."

"Tốt, bà đi lấy đũa." Bà cười rộ lên, đi lấy đũa, một bên ngồi xuống một bên hỏi: "Miểu Miểu, bằng hữu con là ai? Bà có biết không?"

"Người không quen biết." Hứa Miểu cười nói: "Hắn vừa mới về nước không lâu, trước đây đi du học ở bên nước ngoài."

"Còn là đi du học nha?" Bà hơi kinh ngạc, gắp một đũa bông cải xanh đưa vào trong miệng, nhai nhai, nói: "Này ra nước ngoài trù nghệ có thể không tốt được sao."

Hứa Miểu thiếu chút nữa cười ra tiếng, trong đôi mắt đều là loé lên ý cười.

Cậu và bà hàn huyên thêm vài câu nữa, liền đứng lên lên lầu ăn cơm.

Giang Nhất Phàm cũng không có động đũa, chờ cậu ăn chung.

Hứa Miểu ngồi đối diện hắn, nghĩ đến lời bà nói liền không nhịn được cười, cố nén cong lên khoé miệng.

Giang Nhất Phàm chú ý tới sự khác thường của cậu, để đũa xuống, hỏi: "Cười cái gì?"

Hứa Miểu nhìn về phía hắn, rốt cục vẫn là nhịn không được, "Xì" một tiếng cười ra.

Giang Nhất Phàm nhíu mày lại: "?"

Hứa Miểu tận lực ngưng cười, hắng giọng một cái, nói: "Vừa nãy bà ăn thử đồ ăn anh làm, nói một câu, đặc biệt khôi hài."

"Cái gì?" Giang Nhất Phàm hỏi.

Hứa Miểu ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt đen kịt loé sáng, vừa giảo hoạt vừa đáng yêu, "Em mới không cần nói cho anh nghe."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.