Nối Lại Mối Tình Đầu

Chương 27



13.07.2021

Hứa Miểu ở đại học A chơi đến trưa, rồi ghé qua phòng làm việc của Giang Nhất Phàm.

Cậu đặc biệt thoã mãn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười sáng ngời, so với tia sáng nhỏ vụn còn lấp loé trên mặt tuyết chói mắt hơn.

Những bông tuyết ngoài cửa sổ vẻ như đã chơi mệt rồi, đến chạng vạng đã ngừng lại, chỉ lưu lại một tầng tuyết đọng mỏng manh.

Hứa Miểu hầu như đều ở bên ngoài, bị đông cứng đến hai má đều lạnh. Đến lúc quay lại, cậu ngồi trên xe, hai tay lập tức xoa xoa mặt, cố gắng làm cho mình ấm thêm một chút.

Tối hôm qua Giang Nhất Phàm đã đáp ứng muốn qua nhà bà ăn cơm, bọn họ cùng nhau về nhà.

Hứa Miểu chà chà mặt, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, thừa dịp Giang Nhất Phàm còn chưa lái xe, cậu đột nhiên nghiêng người qua, hai tay nâng lên khuôn mặt của hắn, đôi mắt đen kịt sáng lấp lánh, cười hỏi: "Ấm áp không?"

Lòng bàn tay ấm áp, bao trùm hai má lạnh lẽo của Giang Nhất Phàm, nhiệt độ thân mật của riêng Hứa Miểu truyền tới, xuyên qua lớp da, dung nhập vào trong tim.

Giang Nhất Phàm gật đầu, nhìn thẳng cậu, tiếng nói đè thấp: "Ấm áp."

Hứa Miểu nhìn hắn, như là bị ánh mắt của hắn mê hoặc, máu mê trai dồn lên não, nâng mặt hắn lên cao hơn, hôn tới.

Nụ hôn ôn nhu kéo dài, nhiệt độ quấn quýt lẫn nhau, như là trời đông giá rét bên trong có một đám lửa thiêu đốt, chứa đựng tình cảm nóng hổi.

Hứa Miểu chậm rãi buông hắn ra, đôi môi đỏ thắm hiện ra một tầng thuỷ quang (aka nước miếng), vừa dụ người vừa đáng yêu. Đôi mắt cậu càng trở nên sáng ngời, không hề che giấu mà bộc lộ ra tình yêu nồng đậm, khoé mắt mang theo ý cười, "Có ấm hơn hồi nãy không anh?"

Ánh mắt Giang Nhất Phàm rơi vào trên đôi môi cậu, hắn dùng ngón tay đặt lên môi cậu lau đi chút thuỷ quang còn sót lại, nghĩ đến lại cảm thấy không đủ, liền cúi đầu hôn thêm một cái, mới khàn giọng trà lời: "Ấm."

Hứa Miểu nhẫn nhịn nội tâm đang dậy sóng, mắt nhìn thẳng ngồi ổn định,, tuy rằng đang nhìn về phía trước, mà tâm tư đã sớm chạy lung tung, trong đầu cậu đều là, muốn dành ra một ngày, không làm gì cả, chỉ cùng Giang Nhất Phàm hôn hôn, cơm cũng không cần ăn, chỉ hôn thôi, đôi môi sưng lên cũng phải hôn, phải tiếp tục.

Loại chuyện này dừng lại khiến lòng người có chút ngứa, bồn chồn không yên, phảng phát như đang bồng bềnh trên đám mây, lại rơi xuống đất khiến người ta có cảm giác không chân thật.

Hứa Miểu nỗ lực khắc chế kϊƈɦ động, cậu ở phương diện này có nhu cầu rất lớn. Khi đó chỉ nghĩ là khi quen nhau, gọi điện thoại là đủ, dù sao tuổi trẻ cũng chưa nghĩ gì nhiều. Thế nhưng sau khi chia tay, trong đầu Hứa Miểu chỉ toàn là Giang Nhất Phàm, đôi khi nhịn không được, liền có chút tự giận mình mà mua một chút công cụ, nhìn bức ảnh của Giang Nhất Phàm, tự phát tiết.

Nghĩ đến hình ảnh kia, Hứa Miểu không nhịn được mà cau mày, thầm mắng mình là biến thái, cậu vung tay đánh bay suy nghĩ trong đầu, chờ đến khi không nghĩ tới nữa, cậu cũng bình tĩnh lại.

Về đến nhà, bà còn đang nấu ăn, nói thế nào cũng không cho Hứa Miểu hỗ trợ.

Hứa Miểu ngồi ở ghế sô pha xem tivi, trong nhà bà vẫn là tivi nhỏ, bà không nỡ dùng tiền, liền nói mình không thích xem tivi, không cần thiết phải mua tivi to

Bà tiết kiệm đến cực điểm, cơ hồ buổi tối cũng không bật đền, càng đừng nói là xem tivi, mỗi ngày bà ở nhà, chỉ có ngẩn người, hoặc là đan áo lông, giày, cứ thế ngày qua ngày trôi qua, không có việc gì làm, ngược lại phát hiện mọi thứ trôi qua thật lâu.

Giang Nhất Phàm đi vứt rác quay về, Hứa Miểu mở cửa, cảm giác được trên người hắn mang theo hơi lạnh của trời đông, vội vã nghiêng người để hắn đi vào nhà, đóng lại cửa, đem giá lạnh ngăn ở bên ngoài.

Giang Nhất PHàm ngồi cạnh Hứa Miểu, Hứa Miểu quay đầu lại liếc nhìn, thấy bà còn đang bận rộn trong phòng bếp, lặng yên không một tiếng động nắm lấy tay Giang Nhất Phàm, đem tay hắn ủ trong lòng bàn tay mình.

Giang Nhất Phàm nhìn cậu một cái.

Hứa Miểu vẫn cứ trấn định, mặt không thay đổi, làm bộ nhìn thẳng vào tivi, xem chương trình quảng cáo.

"Tiểu Hứa." Giang Nhất Phàm gọi.

Hứa Miểu nhìn sang, tiếp tục diễn, ánh mắt vô tội: "A?"

Giang Nhất Phàm hạ thấp đôi mắt, tầm mắt ở tại đôi tay bọn họ, dừng lại ánh mắt, có ý riêng nói: "Cám ơn em."

Hứa Miểu nhìn hắn, một bộ "Em không hiểu anh đang nói cái gì"

Giang Nhất Phàm không nhịn được, cúi đầu nở nụ cười, một cái tay khác đưa sang vò tóc của cậu, ngữ khí cũng ôn hoà hơn, mang theo vài phần sủng nịch, "Em có ngốc hay không."

"Anh mới ngốc." Hứa Miểu mất hứng mà nói, hất tay của hắn ra, "Em có ý tốt giúp anh làm ấm tay, anh còn mắng em, hết ấm rồi!"

Nhiệt độ từ lòng bàn tay biến mất, Giang Nhất Phàm ngưng cười, lặng lẽ đưa bàn tay kia ra.

Hứa Miểu cúi đầu liếc nhìn, giả vờ ghét bỏ, không để ý tới hắn.

Giang Nhất Phàm đưa tay đặt lên đùi cậu, lạnh đến mức Hứa Miểu trực tiếp nhảy lên, như giẫm phải mìn, trừng mắt nhìn về phía hắn, đè thấp âm thanh hỏi: "Anh làm gì?"

"Tay lạnh." Giang Nhất Phàm ngước mắt nhìn về phía cậu, ngắn gọn giải thích.

Huhu vào s2.truyenhd.com yinchan14 đọc cho mình động lực nha 🥺

Hứa Miểu lườm hắn một cái, lại lần nữa ngồi xuống, biệt nữu mà cầm lấy tay hắn, trong cổ họng nói ra một câu, "Làm em sợ muốn chết, còn tưởng anh muốn làm gì."

Giang Nhất Phàm hỏi: "Tôi làm gì?"

Hứa Miểu: "..."

Giang Nhất Phàm chăm chú nhìn cậu, nhắc nhở: "Hả?"

Hứa Miểu trừng hắn, từ âm thanh là có thể nghe ra cậu đang xấu hổ: "Em làm sao biết?!"

"Em biết." Giang Nhất Phàm nói.

Hứa Miểu không phản ứng tới hắn, dời tầm mắt, xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục xem tivi.

Giang Nhất Phàm im lặng một chút, kề sát tới bên tai cậu, nói ra suy đoán bản thân.

Hứa Miểu vừa nghe, lỗ tai lập tức đỏ lên, lại bị đoán đúng tâm tư, cậu thẹn quá thành giận trực tiếp đẩy Giang Nhất Phàm ra, "Anh làm sao phiền như vậy!"

Giang Nhất Phàm thấy cậu như vậy, liền hiểu rõ, "Đoán trúng rồi."

Hứa Miểu hận không thể đạp hắn một cái, cậu sưng mặt lên không muốn nói chuyện, ai ngờ Giang Nhất Phàm đáng ghét liền nhích lại gần, ghé sát lỗ tai nói thêm một câu.

Hứa Miểu mặt đỏ bừng, cậu cơ hồ có thể cảm giác được mặt mình đã bốc khói.

"Thế nào?" Giang Nhất Phàm hỏi.

Hứa Miểu xấu hổ dẹp bỏ đi thể diện, biệt nữu mà hừ một tiếng, "Tuỳ anh!"

Bà làm cơm tối xong, đem đồ ăn để lên bàn, hô một tiếng: "Cơm chín rồi, tới ăn cơm thôi."

Hứa Miểu còn có chút ngại ngùng, mặt lạnh hướng Giang Nhất Phàm nói, "Đi rửa tay."

Giang Nhất Phàm: "Ừm."

Hai người đi rửa tay, trong phòng vệ sinh, lại nhịn không được hôn nhau.

Hứa Miểu sau lưng dán vào vách tường lạnh lẽo, cậu hít một hơi, lại nghĩ tới lời nói của Giang Nhất Phàm, nói: "Buổi tối anh nhất định phải hầu hạ em cho tốt, không thì liền đem anh đuổi ra đường, nhà là phải có nóc."

Đáy mắt Giang Nhất Phàm tràn ra mấy phần ý cười, thấp giọng đáp: "Được."

Bọn họ rửa tay xong đi ra, bà đã bày một mâm cơm thịnh soạn, thấy bọn họ quay lại, lầm bầm lầu bầu một câu, "Làm sao mà rửa tay lâu như vậy?"

Hứa Miểu ngượng ngùng cười, hàm hồ nói: "Rửa tay kĩ cho sạch mà..."

Giang Nhất Phàm kéo ghế ra, ngồi bên cạnh Hứa Miểu.

Bà ngồi đối diện Giang Nhất Phàm, bà cầm đũa, hỏi: "Tiểu Giang, mấy món ăn này có gì không hợp với con không?"

Giang Nhất Phàm gắp một đũa đồ ăn, đưa lên miệng, gật đầu: "Hợp ạ"

"Vậy thì tốt." Bà gắp xương sườn để vào trong bát Giang Nhất Phàm, trên mặt mang theo nụ cười, "Ăn nhiều một chút."

Hứa Miểu trong lòng lộp bộp một tiếng, Giang Nhất Phàm có chút khiết phích, đặc biệt không thích ăn đồ người khác gắp, trừ cậu ra

Cậu thừa dịp bà đang dùng cơm, lặng lẽ hướng Giang Nhất Phàm nói, "Đem xương sườn cho em đi."

Giang Nhất Phàm hạ thấp đôi mắt, nói: "Không có chuyện gì."

Hứa Miểu ngây ngẩn cả người, ngốc ngốc ngơ ngác nhìn hắn ăn hết xương sườn.

Cậu ở trong lòng nghĩ, lẽ nào Giang Nhất Phàm không có khiết phích?

Bà cũng giống như bậc gia trưởng khác, thừa dịp ăn cơm, dò hỏi tình huống trong nhà Giang Nhất Phàm, Hứa Miểu không cha không mẹ, bà tuy rằng với cậu không có quan hệ máu mủ, nhưng cũng được coi là thân nhân duy nhất, cho nên bà cũng được coi như là trưởng bối của Hứa Miểu.

Giang Nhất Phàm đem tình huống nói qua cho bà, sắc mặt bà biến đổi liên tục, cuối cùng trầm mặc không có hỏi lại cái gì.

Ăn xong bữa cơm, Hứa Miểu đi rửa chén, vừa muốn đi về nhà, lại bị bà kéo lại, nói muốn cùng cậu tâm sự.

Cậu suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về Giang Nhất Phàm, nói: "Nếu không anh về trước đi."

Giang Nhất Phàm chú ý tới thần sắc trên mặt bà, hắn im lặng đè xuống tâm tình, nhàn nhạt đáp một tiếng.

Đóng cửa lại, bà nhất thời trở nên lo lắng vô cùng, đem Hứa Miểu kéo đến bên ghế ngồi xuống, lo lắng nói: "Miểu Miểu, cả hai không thích hợp..."

Nụ cười Hứa Miểu trên mặt cứng đờ, khoé miệng treo lên một nụ cười kì quái.

"Cha mẹ hắn đều là người đọc sách, điều kiện gia đình tốt như vậy, chúng ta làm sao xứng với hắn nha." Bà thở dài một cái, "Hai đứa làm sao mà qua nổi cửa ải cha mẹ này..."

Hứa Miểu lắc đầu, bị những câu nói này rối loạn đến có chút thẫn thờ, "Con không biết."

Bà nghe vậy lắc đầu, đau lòng mà nói: "Con đứa nhỏ này... đều lớn hết rồi chứ không phải còn nhỏ, nên cân nhắc kĩ càng."

Vành mắt Hứa Miểu đỏ lên, chua xót xông lên đầu, lan tràn đến toàn thân, làm cho cậu không thể thích ứng kịp, cậu hạ thấp tiếng nói của mình, như là nói cho bà nghe, cũng như nói cho mình nghe: "Bà, con cũng sẽ cố gắng tốt lên, con không kém cỏi như thế..."

...

Hứa Miểu đứng ở cửa, mãi đến khi tâm tình trở nên ổn định, mới đẩy cửa đi vào.

Giang Nhất Phàm nhìn cậu đã về, đứng lên, hỏi: "Bà nói thế nào?"

"Rất tốt, bà rất yêu thích anh." Hứa Miểu không nhìn hắn, nói sang chuyện khác, chủ động hỏi, "Anh hiện tại không còn tính khiết phích sao?"

Giang Nhất Phàm: "Hả?"

Hứa Miểu suy nghĩ một chút, nói: "Em thấy anh vẫn ăn đồ ăn bà gắp cho, anh không phải không thích có ai gắp đồ ăn cho sao?"

Giang Nhất Phàm hiểu rõ, ngước mắt nhìn về phía cậu, ngữ điệu lộ ra điểm ôn hoà, "Đó là người nhà của em, không liên quan."

Hứa Miểu lại có chút muốn khóc.

Cậu dạo này có chút nhiều nước mắt, một chút liền mẫn cảm, hoàn toàn không giống nam tử hán.

Cậu khịt khịt mũi, đem chua xót nuốt trở vào, nặn ra một nụ cười, đem mọi việc khó chịu ném ra sau đầu, chỉ muốn tập trung vào người trước mắt, "Đi tắm nào, hồi nãy ai nói muốn hầu hạ em đây."

Giang Nhất Phàm bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt cậu, thấy cậu không muốn nói, cũng không cưỡng cầu, thấp giọng nói: "Được."

"Chờ một lát." Hứa Miểu gọi hắn

Giang Nhất Phàm quay đầu lại nhìn lại.

Hứa Miểu mặt dày nói: "Hôn em một cái, em muốn hôn lưỡi."

Hai người ôm nhau, nụ hôn này chạm nhau, mang theo ôn nhu vô tận.

Cuối cùng Hứa Miểu buông người ra, cậu lau môi một cái, rốt cục lộ ra một nụ cười chân thành, đôi mắt đẹp đẽ loan thành một đường cong xinh đẹp, "Đi tắm nhanh đi, bảo bảo."

P.s nhỏ: Cám ơn bạn Peacejr đã vote cho mình vài chương để mình bùng cháy được xíu động lực edit tiếp 😂


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.