Nói Lời Yêu Em (Say You Love Me)

Chương 33



Bất chấp những lời trấn an của Derek rằng nàng không cần phải sợ hãi gì Quý ngài Ashford nữa khi hiện giờ hắn ta đã bị theo dõi, Kelsey vẫn không rời khỏi ngôi nhà thành phố trong gần một tuần. Nàng gửi người hầu đi tới chỗ thợ may để hủy hai đơn đặt hàng – nàng đã may mắn thuê được một người hầu, cũng như toàn bộ những gia nhân mà nàng cần trong tuần đó.

Nàng cũng hoãn lại chuyện trở lại cửa hàng nho nhỏ xinh xắn mà nàng đã khám phá ra, nơi nàng đã mua ít vải để may cho Derek vài thứ dành cho Giáng sinh. Một cái cravat có thêu chữ cái đầu tên anh và những cái khăn tay, một vài áo sơ mi lụa, nàng đã hoàn thành vài thứ trong số chúng.

Mỉa mai thay, nàng đã không sợ hãi cho lắm cái ngày họ chạm trán với quý ngài Ashford so với ngày hôm sau, sau khi trải qua buổi đêm với Derek. Nàng đã cảm nhận được nỗi sợ của anh, cho dù anh đã không nói thêm gì nữa sau lời cảnh báo của anh.

Trốn trong nhà cũng có cái lợi của nó. Sau ba ngày khổ sở cân nhắc chuyện đó, nàng cuối cùng cũng có thể gửi một bức thư tới chi dì Elizabeth của mình. Trong đó nàng đã giải thích rằng bạn nàng đã được điều trị bằng một phương pháp y học mới thực sự mang lại thêm chút hi vọng nữa, và rằng họ đã chuyển tới London để ở gần chỗ vị bác sĩ hơn.

Việc tiếp tục phải nói dối dì nàng là điều thật khó khăn, chuyện đó và việc cung cấp một địa chỉ hồi đáp điều mà dì Elizabeth sẽ mong đợi theo lẽ thường. Cuối cùng, Kelsey sử dụng địa chỉ của chính mình, vì nàng không biết địa chỉ nào khác ngoài của Derek, và sử dụng địa chỉ của anh là không thể tính đến rồi.

Nàng cũng tính tới cả một lá thư gửi cho em gái mình kể toàn về những chuyện tầm phào về quê họ, dĩ nhiên, tất cả chuyện đó đều là hư cấu. Khi đã được viết xong, cả hai bức thư đều khiến nàng cảm thấy mình thật đáng khinh tới mức nàng chắc chắn không phải một người đồng hành tốt của Derek. Anh nhận ra điều ấy, và nhận xét về nó, nhưng nàng đã ngăn anh lại với những lời nói dối nữa về cảm giác đối với thời tiết và đại loại thế - và ngày hôm sau nàng nhận được nhiều hoa tới mức nàng muốn bật khóc. ( Anh Derek tâm lý ghê)

Cuối cùng nàng tự thuyết phục bản thân rằng nàng đang đóng vai một kẻ trốn trong nhà ngu ngốc. Thực tế rằng khi nàng đã có thể thoát khỏi điều đó thì ngày hôm đó là một ngày mùa đông vô cùng đáng yêu. Dù sao đi nữa, nàng đi thẳng tới người thợ may về vấn đề những đơn đặt hàng cuối cùng, và chúng được trông coi sao cho nhanh chóng được đặt. Và nàng chỉ có chút ngần ngại trong việc rời đi bằng cửa sau của cửa hàng, lo lắng về chuyện nàng có thể chạm mặt với Quý cô Eden một lần nữa trên đường về.

Nhưng phòng trưng bày váy khá vắng buổi sớm hôm nay, hầu hết các quý cô của giới quý tộc thức dậy muộn sau bình minh bởi những hoạt động vui chơi buổi đêm hôm trước. Tuy nhiên, vẫn có một ngoại lệ.

Khi khi nàng với tới cánh cửa nhìn ra đường, nó mở ra, và dì Elizabeth cùng em gái nàng, Jean, bước ra ngay sau đó. Jean, dĩ nhiên, hét lên vui sướng khi thấy Kelsey và tự quăng mình vào vòng tay nàng. Elizabeth cũng sửng sốt như Kelsey vậy, cho dù một cách không sung sướng cho lắm, hầu như cũng giống như cảm giác của Kelsey.

- Cháu / Dì đang làm gì ở London thế? – cả hai bọn họ đồng thanh lên tiếng.

- Cô chưa nhận được lá thư của cháu sao? – Kelsey hỏi thêm.

- Không, cô …đã…không…..nhận được.

Những quãng ngắt giữa từng từ thêm vào sự sắc sảo cho câu chỉ trích của dì Elizabeth, nếu Kelsey còn chưa cảm nhận được nó đủ rõ từ biểu hiện của bà. Nàng đáng ra phải viết thư sớm hơn. Nàng biết vậy. Elizabeth đã trông chờ một bức thư. Nhưng việc nói dối chính gia đình của mình thật khó khăn tới mức nàng đã trì hoãn nó lâu hết mức có thể. Lúc này nàng sẽ phải giải thích lại lần nữa:

- Cháu đã viết mà, dì Elizabeth, để báo cho dì rằng cháu đã chuyển tới London cùng Anne. Cô ấy đã tìm được một bác sĩ ở đây, dì biết đấy, người thực sự đã cho cô ấy thêm chút hi vọng nữa, cho nên cô ấy muốn ở nơi nào gần với ông ấy.

- Nhưng đó thực là những tin tức tuyệt vời!

- Vâng, đúng thế.

- Điều đó có nghĩa rằng chị sẽ về nhà sớm chăng, Kel? – Jean hỏi một cách đầy hi vọng.

- Không đâu, em yêu quý, Anne vẫn còn ốm lắm – Kelsey nói, ôm chặt lấy Jean.

- Người ta cần sự có mặt của chị cháu ở đây, Kean – Elizabeth nói một cách cộc cằn – Bạn chị ấy cần sự nâng đỡ tinh thần tự chị ấy, và Kelsey rất giỏi khoản đó, chị cháu rất nhân hậu mà.

- Nhưng dì đang làm gì ở London vậy? – Kelsey hỏi lần nữa.

Elizabeth hừm một tiếng:

- Cô thợ may tại nhà mình đã chuyển đi nơi khác, và chẳng thèm có một lời chào gì hết.Cháu tưởng tượng được chuyện đó không? Và dì sẽ không sử dụng cái con bé hư hỏng người Pháp cạnh tranh cùng với cô ta đâu. Cho nên dì đã quyết định rằng miễn là Jean và dì đi lùng mấy cái váy cho kỳ nghỉ, chúng ta cũng có thể mua được những thứ tốt nhất, và Bà Westerbury đã có được sự đề cử rất tốt từ vài bà bạn của dì.

- Vâng, bà ấy rất giỏi – Kelsey đồng tình – Cháu cũng đã đặt một vài chiếc váy cho mình, bởi cháu không mang theo nhiều đồ theo.

- Được rồi, nếu cháu vẫn còn phải ở đây lâu hơn nữa, hãy cho dì biết và dì sẽ gửi cho cháu rương hòm của cháu. Cháu không nên bị thiếu thốn trong chuyến đi làm việc thiện này. Nhưng, chúa lòng lành, một khi cháu còn ở London, cháu có nhận ra đây là lúc cao điểm của mùa hội không? Và dì có vô số bạn bè ở đây người dì chắc chắn là sẽ rất sung sướng được dẫn dắt và giới thiệu cháu. Và dì chắc rằng bạn cháu sẽ không bực mình vì một vài giờ của cháu ở đây đó để cháu làm mình phấn chấn vui vẻ hơn.

Dĩ nhiên, dì Elizabeth có thiện ý, nhưng Kelsey đã đi vượt qua khỏi chuyện có lợi ích gì từ hội mùa London trong vấn đề hôn nhân.Vì nàng không thể nói điều đó ra, nàng chỉ đơn giản nói rằng:

- Chuyện đó sẽ phải đợi thôi, dì Elizabeth. Cháu sẽ cảm thấy không hay chút nào, đi vui chơi hưởng thụ một mình trong khi Anne không thể nào, và cháu thì sẽ không chơi bời một mình đâu.

Elizabeth thở dài:

- Dì cho là thế. Nhưng cháu có nhận ra rằng cháu đã đến tuổi kết hôn rồi không? Và ngay khi cháu về nhà, chúng ta sẽ lên kế hoạch cho một hội mùa thích hợp dành cho cháu. Dì sẽ bắt đầu sắp xếp mọi thứ ngay lập tức. Dì nợ mẹ cháu việc coi sóc để cháu được đầu tư tử tế.

Kelsey thầm co rúm lại. Nàng ghét nghĩ về chuyện dì nàng tốn thời gian của bà lên kế hoạch cho một chuyện mà sẽ không bao giờ tới. Nhưng nàng không thể nói bà đừng bận tâm, không thể mà không nói sự thực cho bà biết. Và nàng sẽ nói điều gì với bà sáu tháng sau đó? Một năm sau đó? Rằng Anne vẫn còn đang ốm lay lắt ư? Cái cớ đó sẽ ngày càng trở nên mong manh hơn khi mỗi tháng qua đi.

Điều tốt nhất nàng có thể làm là cảnh báo trước:

- Đừng lên một kế hoạch đặc biệt nào cả, dì à. Lúc này cháu thực sự không thể nói trước được cháu còn ở đây bao lâu nữa.

- Không, dĩ nhiên không rồi – Elizabeth đồng tình – Nói tới chuyện đó, dì muốn tới thăm bạn cháu trong khi chúng ta còn ở London này.

Lời tuyên bố đơn giản đó khiến Kelsey hoảng loạn thực sự. Tâm trí nàng trống rỗng. Không một lời cáo lỗi nào xuất hiện trong đầu. Và tệ hơn, nàng nhận ra rằng Elizabeth muốn thăm chỗ nàng trong khi bà còn ở thành phố, và nếu bà làm vậy, sẽ không có Anne ở đó, dĩ nhiên, bởi vì làm gì có Anne nào.

Hiện giờ Elizabeth không có địa chỉ, sẽ không cho tới khi bà về nhà và nhận được lá thư của Kelsey. Tại sao nàng lại đề địa chỉ thực của mình ở đó cơ chứ? Bởi nàng đã cho rằng dì nàng sẽ không tới London du ngoạn bao giờ. Elizabeth chưa bao giờ tới London. Bà ghét sự ồn ã đông đúc. Nhưng giờ bà ở đây…và Kelsey không dám cho bà địa chỉ thực bởi không thể nói bà sẽ qua thăm lúc nào được. Tạ ơn Chúa, khi nàng nhận thức được điều đó, nàng cũng nghĩ được một cái cớ:

- Hiện giờ thì Anne vẫn chưa đủ khỏe để tiếp người tới thăm viếng. Chuyến đi tới London đã làm cho cô ấy kiệt sức, và giờ cô ấy cần phải lấy lại sức khỏe của mình để tới thăm thầy thuốc của cô ấy.

- Cô gái đáng thương. Tình hình cô ấy vẫn tệ vậy sao?

- Vâng – đúng, trước khi bắt đầu điều trị theo cách mới cô ấy đã gần như tới ngưỡng thập tử nhất sinh. Bác sĩ nói rằng sẽ mất tới vài tháng trước khi chúng cháu biết được liệu phương pháp mới có ích cho cô ấy không. Nhưng cháu muốn gặp mặt cả hai người lần nữa khi hai người còn lưu lại đây. Hai người đang ở tại khách sạn nào vậy?

- Chúng ta ở tại Albany. Đây, dì có viết địa chỉ sẵn – Bà lục trong xắc tay cho tới khi bà tìm thấy mảnh giấy và đưa nó cho Kelsey.

- Vậy thì, chắc chắn cháu sẽ ghé qua – Kelsey hứa hẹn – Cháu nhớ cả hai người lắm. Nhưng giờ thì, cháu phải đi rồi. Cháu không thích rời khỏi Anne lâu quá.

- Sáng mai nhé, Kelsey – Elizabeth nói, và với giọng đó thì nó cũng là một mệnh lệnh luôn – Chúng ta sẽ chờ cháu.

- Hai lần, nhưng ai được tính- Henry ngừng lại, cau mày, khi ông ta tiếp tục để mắt tới Ashford và người phụ nữ vừa mới đến cạnh hắn ta – Cô ta có vẻ sợ.

Artie liếc mắt nhìn cặp đôi:

- Có thể cô ta biết hắn. Nếu tao là con bé đó và tao biết hắn là cái giống gì, tao cũng sẽ chết vì sợ.

- Artie, tao thực sự không nghĩ cô ta sẽ sẵn lòng đi theo hắn đâu.

- Cái quái gì thế? Mày muốn nói về bắt cóc cô ta trong khi chúng ta đang định bắt cóc hắn ư?

Người đánh xe của Kelsey đã di chuyển xe của nàng để có chỗ đỗ cho một chiếc xe bò giao hàng, vậy nên anh ta không còn ở nơi nàng để anh ta lại. Anh ta ở chỗ khá xa tòa nhà, vẫy tay để nàng chú ý. Nàng bắt đầu đi về hướng đó, nhưng với sự chú tâm của mình, nàng vẫn còn thế từ sau vụ gặp gỡ không mong đợi với dì và em gái nàng.

Cho nên nàng không thấy Ashford đang đi về phía mình. Nàng không để ý tới hắn cho tới khi hắn tóm lấy tay nàng một cách đau đớn và bắt đầu bước đi cùng nàng.

- Cứ làm ồn đi, cô bé của ta, và ta sẽ bẻ gãy tay cô đó – hắn cảnh cáo nàng cùng một nụ cười mỉm.

Có phải hắn ta đã nhận ra rằng nàng sắp hét váng cả đầu mình lên? Nàng đã hoàn toàn tái nhợt đi khi thấy hắn. Và hắn đang kéo nàng theo, nhưng về hướng xe ngựa của nàng, tạ ơn Chúa. Liệu người đánh xe của nàng có nhận ra rằng nàng cần sự giúp đỡ của anh ta không? Hay đơn giản chỉ có vẻ rằng nàng đã gặp một người quen mà thôi?

- Thả tôi ra – nàng ra lệnh, nhưng nó phát ra như một tiếng rít yếu ớt.

Và hắn ra cười phá lên. Hắn thực sự cười phá lên. Tiếng cười làm máu nàng đông lại.

Nàng sẽ phải hét lên bất chấp lời cảnh báo của hắn, nàng biết vậy ngay lúc này. Sau cùng thì, một cánh tay gãy có là gì, khi so với những gì nàng biết hắn có thể mang lại?

Nhưng chắc hẳn hắn đã cảm nhận được nàng sẽ gây khó dễ cho hắn, bởi hắn làm nàng choáng váng tới mức câm lặng hoàn toàn bằng cách nói với nàng rằng:

- Cô biết không, ta đã giết thằng con hoang đó rồi, Lonny ấy, vì đã làm ta hi vọng về lời hứa hẹn về một trinh nữ. Hắn đáng ra nên bán cô cho ta, thay vì mang cô ra đấu giá. Nhưng bây giờ ta hối tiếc là ta đã làm thế, bởi em trai hắn đã tiếp quản chỗ đó. Hắn còn cứng rắn hơn và có thể sẽ không cho phép đánh đập những con điếm. À, đúng là, cái nơi đó luôn cho ta những món hợp khẩu vị. Ta đã phải tới những chỗ khác để hoàn toàn được thỏa mãn, giống như ta định làm cùng cô.

Hắn ta nói chuyện đó một cách bình thường, như thể hắn đang nói về thời tiết. Thậm chí cả niềm hối tiếc mơ hồ mà hắn đang thể hiện về chuyện không giết người đàn ông chỉ vì nó làm cho hắn mất đi thứ mà hắn đã quen thuộc.

Nàng kinh hoàng tới mức nàng thậm chí còn không nhận ra rằng hắn đã kéo nàng ra khỏi đường đi và đi vào lòng đường, nơi chiếc xe của hắn đang đợi, cho tới khi hắn xô nàng vào chiếc xe đó. Nàng đã la lên lúc đó, nhưng âm thanh đột ngột bị nghẹn lại khi hắn ta dúi mặt nàng vào chiếc ghế bọc đệm.

Hắn giữ nàng như thế cho tới khi nàng nhận ra mình không thể thở và hoàn toàn bị nỗi hoảng loạn chiếm lĩnh. Liệu hắn có giết nàng ngay sau đó không? Khi hắn sẽ thả đầu nàng ra, tất cả những gì nàng làm là thở hổn hển. Đó là tất cả những gì nàng có thể làm, thực vậy. Nhưng nó cho phép hắn nhét giẻ vào miệng nàng trước khi nàng nghĩ tới chuyện cố gắng la lên lần nữa.

Liệu người đánh xe của nàng có thấy những gì diễn ra không? Liệu anh ta có cố gắng giúp đỡ không? Nhưng lúc này đã quá muộn rồi. Chiếc xe của Ashford đã khởi hành ngay khi họ vào bên trong, và đi với tốc độ chậm rãi.

Cái giẻ không phải là tất cả những thứ ngăn trở nàng. Ngay phút nàng có thể ngồi dậy, nàng quay lại tấn công hắn, nhưng nàng chỉ mới cào vào mặt hắn một nhát với móng tay của mình trước khi tay nàng bị tóm lấy và bị vặn ra sau lưng, rồi chúng bị trói lại cùng nhau.

Mối buộc quá chặt tới mức những ngón tay của nàng nhanh chóng tê cứng. Miếng giẻ, bị buộc sau đầu nàng, cũng chặt như vậy, cứa vào hai bên miệng nàng. Nhưng đó chỉ là những khó chịu thứ yếu. Hiện giờ nàng biết điều đó. Nàng ước rằng Derek đã không nói cho nàng biết chính xác những cực hình nào người đàn ông này thích gây ra.

Nàng phải thoát ra trước khi họ tới nơi hắn đang mang nàng tới. Nàng vẫn có thể sử dụng chân mình. Hắn vẫn chưa trói chúng lại. Liệu cánh cửa có mở ra chăng nếu nàng đá nó? Nàng có thể nào xoay sở nhào ra khỏi nó trước khi hắn kéo nàng lại không? Nàng tuyệt vọng đủ để cố gắng. Nàng chỉ phải quay sang bên cạnh để nàng có thể đá….

- Ta đáng ra đã đợi cho tới khi thằng đó chán cô và quăng cô đi, nhưng với cái cách hắn ta bảo vệ cô, ta biết hắn sẽ không bỏ cô trong một khoảng thời gian đáng kể. Sự kiên nhân của ta không lâu được thế. Và không may cho cô, bé xinh của ta, bởi vì hắn mà ta sẽ không bao giờ có thể thả cô được.

“Thằng đó”, dĩ nhiên là Derek. Nhưng Ashford đã làm nàng chú ý hoàn toàn bởi cái vế “ sẽ không bao giờ có thể thả cô”. Liệu hắn ta sợ Derek đến thế sao? Nếu nàng trốn thoát, nàng sẽ theo lẽ thường là nói với Derek những gì hắn đã làm, và rồi Derek sẽ săn lùng hắn….đúng thế, hắn có lý do để mà sợ Derek. Và có thể nàng lợi dụng điều đó – nếu hắn tháo miệng giẻ ra lâu đủ để nàng có thể nói.

- Dĩ nhiên, trừ khi là ta cũng giết quách tên đó luôn.

Máu nàng lại đông cứng lần nữa khi hắn nói thêm điều đó. Và hắn thậm chí còn chẳng nhìn nàng khi hắn nói điều đó, mà đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Gần như là hắn đang tự nói với mình. Có phải những người điên làm vậy không?

- Nó xứng đáng với điều đó, vì những phiền phức nó đã gây ra cho ta. Nhưng ta vẫn chưa quyết định đâu.

Lúc bấy giờ mắt hắn quay lại nhìn nàng, thật lạnh lẽo tới mức như thể chúng là những mảnh băng đá.

- Có thể cô có khả năng thuyết phục ta cho hắn sống, hử?

Nàng cố gắng nói xuyên qua miếng giẻ, nói với hắn hắn có thể làm gì với cái thỏa thuận kiểu đó. Chỉ có những âm thanh lộn xộn phát ra. Nhưng đôi mắt nàng nhìn hắn, thể hiện cơn thịnh nộ và sự sợ hãi cùng nỗi căm ghét nàng cảm thấy. Hắn chỉ cười phá lên.

Nàng không ngu ngốc. Nếu hắn cố gắng giết Derek, nàng không thể làm gì để hắn đổi ý. Nhưng Derek sẽ không phải không ngờ vực gì hắn, giống như Lonny chắc hẳn đã từng. Derek cũng chẳng dễ bị giết chút nào, điều mà hắn đã nhận ra, nếu không hắn đã không sợ anh đến vậy. Giá mà nàng có thể xoay sở với nỗi sợ hãi đó….lúc này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.