Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 10



Edit: Đào Sindy

Có lẽ bởi vì đoạn giao lưu ngắn ngủi trước khi ngủ với Khương Trì, đêm nay, Tô Đường mơ thấy Khương Trì. Xác thực mà nói, là lúc anh đã gần ba mươi tuổi ở kiếp trước.

Tô Đường vẫn biết, mình hiểu biết ít ỏi về kiếp trước của Khương Trì, ít đến ngoại trừ tên của anh, quan hệ những gì, cô đều không biết. Bởi vì hai người họ sống hoàn toàn ở hai thế giới khác nhau. Anh sinh ra ở nhà quyền quý, cao quý khá giả, mà cô sinh ra ở chợ búa, nóng vội ầm ĩ.

Bọn họ giống như hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể gặp nhau.

Ấn tượng của cô về Khương Trì kiếp trước, ít ỏi mà dễ hiểu. Bởi vì tất cả ấn tượng của cô với anh, đều căn cứ vào dáng vẻ anh biểu hiện trước mặt người ngoài, anh chân thực, cô không hiểu rõ, cũng sẽ không có cơ hội hiểu rõ.

Khương Trì là một người vô cùng ưu tú, tướng mạo anh đẹp trai, gia thế xuất chúng, trên người anh luôn luôn mang theo hào quang trứơc mọi người. Tên của an thường xuất hiện trên tin tức TV, hoặc xuất hiện trên báo. Cô ở kiếp trước không quá để ý anh, cô chỉ biết là, anh rất loá mắt, loá mắt đến nhìn anh cứ như ngửa mặt nhìn mặt trời toả sáng.

Nhưng thật ra, cô vẫn có một số kí ức liên quan đến anh.

Nhưng những kí ức này của cô xem ra, lúc ấy nhìn qua liền đặt ở sau đầu, cũng không để trong lòng, bình thường cũng không nhớ đến, nhưng ký ức đã giúp cô ghi lại.

Cho nên, chỗ sâu nhất trong đầu cô, có lưu lại ký ức liên quan đến anh.

Mộng cảnh đêm nay, liền giúp cô nhớ lại đoạn ngắn nào đó có quan hệ với Khương Trì ở kiếp trước.

Đó là cuộc phỏng vấn trên TV. Trên thực tế, anh rất ít tiếp nhận phỏng vấn, chỉ có lúc cần thiết, mới hiện thân trước mặt công chúng một chút. Mà anh tùy tiện hiện thân một lần, đều có thể gây nên tiếng vang cực lớn.

Lúc đó anh vừa mới được thăng nhiệm lên thiếu tướng. Lên thiếu tướng lúc gần hai mươi tám tuổi, có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn được rồi. Trên TV, MC từng chút từng chút giới thiệu lý lịch cuộc đời Khương Trì, cuộc đời của anh lúc trước, ngăn nắp mà loá mắt, những người còn lại làm sao cũng so ra kém hơn.

Cô khi đó, cũng xem TV mà âm thầm sợ hãi than.

Khương Trì vừa tốt nghiệp cao trung liền bay đến Mĩ, học ở trường quân đội West Point nổi tiếng thế giới, anh ở trường học luôn đạt thành tích xuất sắc, năng lực trên không nổi trội nhất, cuối cùng lấy thành tích xuất sắc nhất của khoá tốt nghiệp.

Sau khi từ chối thỉnh cầu lưu chức của đối phương, anh về nước, rời khỏi con đường ba anh đã từng đi.

MC trên TV biểu lộ các loại tán thưởng về anh, trong mắt nữ MC xinh đẹp toàn thưởng thức, tình cảm ái mộ, rõ ràng đến ngay cả người ngồi trước TV như cô còn nhận ra.

MC không che giấu chút ca ngợi nào về anh.

Nhưng biểu lộ của Khương Trì trong tiết mục vẫn luôn lạnh nhạt. Lạnh lùng đến, hoàn toàn không lộ vẻ gì.

Khi tuổi anh chưa qua hai mươi tám, trên người đã có khí thế của cấp trên.

Trong cuộc phỏng vấn, MC hỏi anh, bây giờ anh đã thăng nhiệm lên Thiếu tướng, đây là thành tựu cực kỳ trác tuyệt, nhìn chung lịch sử mười năm gần đây, không ai bằng, phải chăng cuộc sống của anh luôn thuận buồm xuôi gió như thế.

Lúc đó Khương Trì trong tiết mục trầm mặc mấy giây.

Sau đó nói...

Anh nói gì?

Tô Đường có chút lo lắng.

Nhưng lần này, cô không cách nào biết được rồi.

Bởi vì cô hiện tại, đã tỉnh từ trong mộng.

Mà kẻ cầm đầu đánh thức cô, chính là Khương Trì năm sắp đủ mười tám tuổi.

Anh không ngừng ở bên ngoài gõ cửa, tiếng đập cửa không ngừng đã cắt đứt mộng cảnh của Tô Đường.

Cô thanh tỉnh trong chốc lát, nhớ lại những chuyện vừa rồi trong mơ, mới rời giường mở cửa cho Khương Trì.

Khương Trì mặc một  bộ đồ thể thao màu đen, tóc ẩm ướt do mồ hôi, mày đẹp mắt sáng, nhìn qua vừa đẹp trai lại vừa khoa trương, hai tay anh đan vào nhau, thanh thản đứng ở cửa ra vào.

Tô Đường ở trong giấc mơ, mơ tới Khương Trì mười năm sau thành thục ổn trọng.

Mà trước mắt, là lúc Khương Trì xuân xanh mười tám tuổi.

Hai Khương Trì lồng vào nhau trước mắt cô, khiến Tô Đường nhất thời có chút không thích ứng, cô trừng mắt nhìn, mới chậm rãi hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Anh đói rồi." Khương Trì lười biếng nói.

Lúc này Tô Đường mới nhớ lại, dì Trầm vẫn chưa về, cho nên trong biệt thự không còn người làm đồ ăn sáng cho họ.

Nhà họ Khương rất chú trọng đến thức ăn, rất ít ăn thức ăn bên ngoài, bọn họ đều ăn trong nhà, mà Khương Trì cũng thế.

"Ừm, em làm ngay."

Xem xét Khương Trì đã biết là người không biết nấu ăn, nhiệm vụ chuẩn bị bữa sáng tất nhiên đã rơi trên đầu Tô Đường.

Khương Trì không đi ngay, mà trực tiếp chỉ rõ thứ mình muốn ăn: "Anh muốn ăn món mì cà chua trứng gà tối hôm qua em làm."

Tô Đường nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nấu bát mì tiện lợi nhất, rất nhanh là xong, mà lại là mì cà chua trứng gà có thể tính là món bột đơn giản nhất, cô làm vô cùng thuận tay.

Nghĩ như vậy, cô nhẹ giọng ừ một tiếng.

Khương Trì nhìn chằm chằm Tô Đường mấy giây, cảm thấy thời khắc này Tô Đường cực kỳ nhu thuận, nhu thuận đến, anh nói cái gì, cô sẽ vô điều kiện đáp ứng toàn bộ.

Mà cô trước đó, vẫn luôn khéo léo dịu dàng ngoan ngoãn như thế.

Cảm giác thật đúng là một quả hồng mềm.

Khương Trì nghĩ thầm trong lòng.

Khương Trì đi rồi, Tô Đường giơ tay lên xem xét điện thoại bên cạnh, thì ra bên trên đã hiển thị bảy giờ rưỡi.

Giờ này, bình thường đều đã ăn sáng cả rồi.

Không nghĩ tới, đêm nay cô ngủ lâu như vậy.

Nhưng cô hiện tại, trong lòng vẫn lo lắng như cũ về giấc mơ trước đó, thật lâu không cách nào tiêu tan.

Cô biết, đây không phải giấc mơ bình thường, mà là ký ức chân thực của cô kiếp trước.

Như vậy sau này Khương Trì nói gì?

Trực giác nói cho Tô Đường biết điều này rất quan trọng, vô cùng quan trọng.

Nhưng một chút cô cũng không nhớ nổi.

Tô Đường mấp máy môi, nhìn thời gian từ từ đến tám giờ, cũng không ép mình nhớ lại, vội vàng sửa soạn bản thân, cô liền xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình và Khương Trì.

Lần này mì cà chua trứng gà cô vẫn phát huy như thường, nước mì ngon, khiến người ta răng môi thơm ngát.

Lần này mặc dù Khương Trì không khen nữa, nhưng bộ dáng anh mặt mày giãn ra, đã gián tiếp nói cho Tô Đường đáp án, anh rất hài lòng về bát mì cà chua trứng gà.

Sau khi ăn sáng xong, một lần nữa Tô Đường nhận được điện thoại của dì Trầm.

Dì Trầm ở trong điện thoại nói con dâu của mình còn chưa sinh con, nhưng rất nhanh, bà ở trong điện thoại hi vọng Tô Đường có thể giúp bà chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho Khương Trì, thuận tiện giặt quần áo cho Khương Trì. Bà nhắc nhở trong điện thoại, bây giờ thời tiết nóng bức, nếu như quần áo không giặc liền, sẽ bốc mùi hôi.

Sau khi Tô Đường nghe xong, ở đầu dây điện thoại nhẹ giọng ứng.

Cúp điện thoại xong, cô đi đến gõ cửa phòng Khương Trì.

Qua một hồi lâu Khương Trì mới mở cửa.

Anh mở cửa, ánh mắt trong trẻo, anh tuấn bức người. Toàn thân anh mang theo hơi nước, tóc còn nước chảy, nhìn qua hẳn là vừa mới tắm qua.

Khương Trì dùng ánh mắt ra hiệu hỏi Tô Đường có chuyện gì.

Tô Đường nói dăm ba câu ngắn gọn kể lại việc dì Trầm dặn, sau đó nhỏ giọng hỏi Khương Trì tắm xong để quần áo đã mặc đâu.

Khương Trì nhìn Tô Đường, thần sắc không hiểu.

Anh hiện tại, cùng anh cà lơ phất phơ trước đó, hững hờ khác biệt, trên người có thêm bộ dáng cao cao trong tay nắm đại quyền trong tương lai.

Cái này khiến Tô Đường theo bản năng không dám nhìn thẳng anh.

Khương Trì trầm mặc mấy giây, sau đó trở về phòng lấy ra mấy cái áo T-shirt anh đã mặc, quần dài, còn có một bộ đồ thể thao giao cho Tô Đường. Làm xong hết thảy, anh liền khép cửa phòng lại.

Tô Đường cũng không thèm để ý đối phương không nói một lời, đầu tiên cô giặt sạch quần áo của Khương Trì, sau đó mới giặt quần áo của mình.

Giặt xong, lại phơi quần áo đã giặt sạch sẽ.

Bận rộn cả buổi, đã hai giờ.

Một ngày này, Khương Trì không đi đâu cả, vẫn đợi ở trong phòng mình.

Tô Đường chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, tất nhiên càng không có khả năng ra ngoài.

Hai người cứ như vậy ở phòng mình đợi cả ngày.

Lúc buổi tối, dì Trầm vội vàng chạy về.

Lúc dì Trầm về, Tô Đường đang chuẩn bị cơm tối trong phòng bếp.

Dì Trầm vừa nhìn thấy Tô Đường, liền cười đến trong bụng nở hoa, bà tiến lên thân thiết kéo tay Tô Đường, ngôn từ sốt ruột nói: "Đường Đường, hai ngày này vất vả cho cháu rồi."

Tô Đường nghe vậy lắc đầu, nhẹ giọng nói: " Không sao cả, dì Trầm." Cô nhìn thấy mặt dì Trầm đầy vui mừng, lên tiếng hỏi: "Dì Trầm, con dâu dì sinh rồi sao?"

Dì Trầm lập tức mặt mày hớn hở, cười đến mỡ trên mặt đều rung động theo, giọng nói của bà vui sướng nói: "Ai nha, sinh rồi, là một thằng nhóc béo múp!"

"Vậy chúc mừng dì rồi, dì Trầm." Tô Đường chân tâm thật ý nói.

Dì Trầm mừng rỡ không thôi, liên tục nói tốt.

Bà nhìn thấy Tô Đường đang bận rộn trong phòng bếp, nhìn qua rất ra dáng, liền nói: "Đường Đường, hôm nay dì Trầm hơi mệt, cơm tối cháu giúp dì làm nhé. Đợi lát nữa chừa cho dì một ít là được rồi."

Tô Đường cảm thấy thời khắc này nhìn qua tâm tình dì Trầm đang vui vẻ, hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào mệt, nhưng cô không quen từ chối, giờ phút này tự nhiên cũng nói không nên lời từ chối nào, thế là liền đồng ý.

Lúc Tô Đường ở phòng bếp vội vàng kết thúc công việc, Khương Trì ôm cánh tay đứng tại cửa ra vào nhìn cô.

Tô Đường nghĩ Khương Trì đói bụng, lập tức nói: "Đồ ăn xong ngay đây."

Khương Trì không trả lời, thần sắc anh lạnh nhạt nói: " Dì Trầm đã trở về."

Tô Đường nhẹ gật đầu, chờ anh nói.

Khương Trì nhìn thấy trong mắt Tô Đường tràn đầy nghi hoặc, cong môi: "Như vậy tại sao em lại ở chỗ này?"

Tô Đường giúp dì Trầm giải thích: "Dì ấy bảo hôm nay quá mệt mỏi, bảo em giúp dì làm cơm tối."

Nụ cười trên mặt Khương Trì thu lại trong phút chốc, không nói tiếng nào quay người đi khỏi phòng bếp.

Tô Đường không rõ tại sao đột nhiên anh lại có biểu cảm như thế.

Cô mấp máy môi, món ăn cuối cùng đã được bày đẹp mắt trong dĩa.

Khi cô bưng dĩa ra phòng khách, trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng dì Trầm khóc thương tâm.

Tô Đường giật nảy mình, kém chút ném dĩa trong tay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.