Tô Đường đi theo Khương Trì về phía đám người đứng ở đó. Đi càng gần bọn họ, cô mới phát hiện phía trước chia làm hai phe hai mươi, ba mươi người rõ ràng, mỗi phe khoảng mười mấy người, đứng hai bên trái phải phân biệt.
Mà Khương Trì đi đến đám người bên trái. Người khác còn chưa đến gần, đám người kia đã trăm miệng một lời hô lớn một câu: "Anh Trì!" Giọng vang động trời, khiến Tô Đường giật nảy mình.
Mặt mày Khương Trì bất động, bình thản lên tiếng.
Lúc này, trong đám người có một người dáng dấp thật đẹp trai đi tới, cười híp mắt dựa sát vào Khương Trì. Người này Tô Đường gặp qua một lần trước đó, chính là Lăng Lang.
Lăng Lang nhìn thấy Tô Đường, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, anh hoàn toàn không nghĩ trong trường hợp này nhìn thấy Tô Đường. Lăng Lang không thể tin nói với Khương Trì: "A Trì, sao mày lại dẫn em gái đến?"
Tất cả mười người đứng lẻ loi phía sau Lăng Lang đều nghe được câu tra hỏi này của anh ta, lúc này nghe bọn họ nói xong, đồng thời cùng nhau nhìn lại Tô Đường. Ánh mắt của đám người mang theo dò xét, khiến Tô Đường như ngồi bàn chông, cả người bắt đầu khẩn trương.
Khương Trì dùng tay kéo Tô Đường qua, kéo cô đến cạnh mình, sau đó nhàn nhạt giới thiệu với hơn mười người trước mắt: " Đây là người mà anh bảo kê, mọi người làm quen đi."
Một lời hù dọa ngàn cơn sóng. Khương Trì nói câu này, đưa tới tiếng vọng không nhỏ. Trong đám người truyền đến tiếng hô không ít, mà đồng thời, ngay cả Lăng Lang cũng không thể giữ bình tĩnh. Mặc dù giọng điệu vừa rồi Khương Trì giới thiệu Tô Đường rất bình thản, bình thản đến để cho người ta cảm thấy anh đang nói chuyện không quan trọng, nhưng người biết rõ Khương Trì như Lăng Lang lại há miệng thật to, thật lâu cũng không thể kịp phản ứng. Anh ta ngốc trệ mấy giây rồi mới lắp bắp hỏi: "A Trì, vậy vậy vậy... Sau này em ấy sẽ là tiểu tứ rồi?"
Khương Trì ừ một tiếng.
Lăng Lang mở lớn miệng vẫn chưa khép lại, ánh mắt anh ta nhìn Tô Đường trở nên không giống bình thường, giống như lần đầu nhìn thấy cô, mắt đánh giá tới lui từ trên xuống dưới cả người cô.
Giờ phút này Tô Đường cứ như đang đứng giữa sân khấu, chung quanh là các loại ánh mắt dò xét, thỉnh thoảng quăng lên người cô. Tô Đường theo bản năng cắn môi dưới, có chút chân tay luống cuống. Đột nhiên,cô cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt vô cùng, ánh mắt kia, khiến cô vô thức nhìn lại người kia.
Đang nhìn cô là một cô gái rất xinh đẹp, xinh đẹp như ánh mặt trời toả sáng. Đối phương tóc dài ngang vai, khuôn mặt tinh xảo, phối hợp quần áo rất có tố chất, bên trong ngọt ngào mang theo gợi cảm. Thấy Tô Đường nhìn lại mình, cô ta bình tĩnh dời đi ánh mắt, giống như hoàn toàn không để Tô Đường vào trong lòng.
Lúc này, Lăng Lang cười đê tiện đến gần Tô Dường, nói nhỏ bên tai cô: "Ầy, người khi nãy nhìn em chính là một trong số những bạn gái cũ của A Trì, Kiều Sênh."
Tô Đường nhìn chăm chú Kiều Sênh, tất nhiên Lăng Lang cũng chú ý tới. Lúc nói câu này, Lăng Lang vẫn luôn quan sát biểu lộ của Tô Đường, thấy cô sau khi nghe xong, biểu lộ không biến hoá rõ ràng, Lăng Lang mới hoàn toàn nhẹ thở ra.
Anh ta làm như anh em tốt gác tay lên vai Tô Đường, cười hì hì: "A Trì nói em là người cậu ta bảo kê, vậy cậu ta xem em là anh em rồi."
Nhìn thấy ánh mắt Tô Đường có vẻ nghi hoặc, Lăng Lang tốt bụng giải thích cụ thể: " Người A Trì hứa hẹn bảo kê không nhiều, cộng thêm em cũng chỉ có ba người, đương nhiên cũng có anh, người còn lại lần trước em đã gặp là Ninh Tử An. Ba người chúng ta trước đó từng kết bái, A Trì là lão đại, anh là lão nhị, Tử An lão tam, hiện tại thêm em, sau này em chính là tứ muội của chúng ta."
Tô Đường nhất thời cảm giác mình đối với lúc Khương Trì tuổi trẻ khinh cuồng lại hiểu thêm chút ít.
Đánh nhau, nhuộm tóc, hút thuốc, kết bái thành anh em, yêu sớm...
Trừ cái đó ra, còn có gì nữa?
Tô Đường nhất thời không nói gì, Lăng Lang nhìn chằm chằm Tô Đường, phối hợp tiếp tục nói: "Thật ra làm anh em với Khương Trì mới là lựa chọn tốt nhất, bởi vì cậu ta đối với anh em tốt vô cùng, trọng tình trọng nghĩa, có thể khiến em đồng ý trăm phần trăm đưa lưng của mình giao cho cậu ta. Nhưng cậu ta đối với việc kết giao bạn gái thì..."
Lăng Lang nói đến đây liền ngừng, không nói cho xong câu, Tô Đường mở to mắt hạnh, có chút tò mò nhỏ giọng hỏi: "Thì sao?"
Lăng Lang nhún vai, chép miệng về hướng Kiều Sênh, ra hiệu cho cô nhìn.
Tô Đường nhìn Kiều Sênh, thấy tầm mắt của đối phương giờ phút này giằng co trên thân Khương Trì, không nháy mắt một cái nhìn anh chăm chú, những người còn lại cứ như thành bối cảnh của Khương Trì.
Trừ cái đó ra, Tô Đường cũng không nhìn ra manh mối gì.
Lăng Lang vỗ bả vai Tô Đường, thấm thía nói: "Sau này em sẽ biết. Tóm lại, nhớ lời anh, làm anh em của Khương Trì mới là lựa chọn tốt nhất chính xác nhất."
Tô Đường cái hiểu cái không gật đầu, cô biết Lăng Lang lo lắng cái gì. Trên thực tế, cho tới bây giờ cô không có suy nghĩ làm bạn gái Khương Trì. Bởi vì biết rõ, mình và Khương Trì, đến hiện tại không phải là người của một thế giới, cho nên không nghĩ qua chuyện đó.
Không phải người của một thế giới, làm sao có thể tiến tới với nhau?
Coi như ở cùng một chỗ, cũng sẽ không có kết quả tốt.
Giống như cô và Quý Tử Khiêm.
Lúc này, Khương Trì đã đứng đầu đám người.
"Khương Trì, tao còn tưởng mày không dám tới." Giọng nói của đối phương âm trầm, giống như một con rắn độc đang thè lưỡi.
Một tay Khương Trì cắm túi, nhìn Từ Đông cách đó không xa, nhẹ giễu cợt một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói: "Từ Đông, mày thật đúng là không thấy quan tài không đổ lệ."
Thần sắc Từ Đông hung ác nham hiểm, ánh mắt của anh ta hung ác nhìn chằm chằm Khương Trì: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì sao, còn không biết là ai đâu! Một với một đua tốc độ, tới hay không?"
Khương Trì nhếch miệng, ý cười cuồng ngạo, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt, cứ như hoàn toàn không để từ Đông vào mắt, anh chậm rãi nói: "Được."
Từ Đông cười lạnh một tiếng, khuôn mặt không tính anh tuấn càng dữ tợn thêm: "Tuy nói đua tốc độ, nhưng chỉ đua tốc độ thì không thú vị, không bằng chúng ta cá cược một ván?"
Khương Trì nhướng mày, giọng điệu tùy ý nói: "Ồ?"
"Cược thì cược, không bằng cược lớn một chút! Lần này chúng ta thêm ít quy tắc, trên xe mỗi người chở thêm một người, phải là con gái." Từ Đông nói hai từ con gái sau cùng đặc biệt tăng trọng âm.
Khương Trì liếm môi, không biết lần này đối phương muốn tính toán gì, anh nhất thời không lên tiếng, chờ câu tiếp theo của đối phương.
"Người thua, thì phải giao cô gái trên xe cho đối phương. Tùy ý đối phương làm thế nào đều được."
Trong câu “tùy ý đối phương làm thế nào đều được " của Từ Đông tràn đầy ác ý, ai cũng nghe ra anh ta nói bóng gió.
Tâm tư anh ta âm hiểm, rõ rành rành.
Trên mặt Khương Trì đang cười hững hờ cũng thu lại, anh nhìn chằm chằm Từ Đông, giọng điệu trầm thấp: "Mày chắc chứ?"
Từ Đông cười lạnh một tiếng: "Có gì không chắc chứ, đây chính là cô gái tao cược lần nay." Nói xong, anh ta kéo một cô gái đang khóc như mưa, đưa ra kế hoạch của mình với tất cả mọi người. Cô gái bị động tác thô bạo của đối phương làm chao đảo, cô ta khóc đến hai mắt đều hồng, cả khuôn mặt có chút sưng vù, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhận ra khuôn mặt ngọt ngào thanh thuần của cô ta.
Cô gái bi thương nhìn Từ Đông, nước mắt không ngừng rơi: "Anh Đông Tử, anh thật sự đã hiểu lầm."
"Đã hiểu lầm? Lầm cái gì? Hiểu lầm thật ra em không nhìn trộm Khương Trì? Hiểu lầm em không thích cậu ta?" Từ Đông hừ lạnh một tiếng, hung hăng tát mặt cô gái một bạt tay.
Tiếng tát tay, thanh thúy mà ngoan lệ, tất cả mọi người ở đây đều thấy được. Cô gái khóc càng nhiều hơn, cô ta điên cuồng lắc đầu, trong miệng bi ai nói: "Không có không có không có. Anh Đông Tử em không có."
Chẳng qua trước đó cô ta nhìn Khương Trì nhiều thêm chút thôi, nếu như cô ta có thể dự liệu được mình nhìn Khương Trì nhiều thêm sẽ liên luỵ ra nhiều chuyện như vậy, cô ta tuyệt đối không dám nhìn Khương Trì nữa.
Từ Đông mắt điếc tai ngơ, anh ta hừ lạnh một tiếng, nắm tóc cô gái, không chút thương hương tiếc ngọc nào, anh ta đưa chiến thư với Khương Trì: "Khương Trì, vụ cá cược này, mày có dám hay không?"
Khương Trì nhìn cô gái khóc đến cả người đều run rẩy, sắc mắt âm trầm. Chỉ có anh và Từ Đông hiểu, giữa hai người không hợp, không có liên quan đến cô gái này, lời đồn đại trước đó nói anh đào góc tường Từ Đông chẳng qua là □□ thôi. Nguyên nhân thực sự trước đó anh và Từ Đông đánh một trận, chỉ có hai người anh và Từ Đông biết rõ trong lòng, chân tướng của sự thật, ngay cả anh em tốt của anh là Lăng Lang, Ninh Tử An cũng không biết rõ.
Cô gái này, hoàn toàn là người vô tội bị liên luỵ.
Khương Trì ngước mắt thật sâu nhìn thoáng qua Từ Đông, sau đó cười như không cười nói: "Có gì không dám?"
Từ Đông cười âm hiểm, trò chơi này, anh ta làm sao cũng không thua thiệt, coi như thua, cô gái này như giày rách bị anh ta vứt bỏ, anh ta thắng, vậy dĩ nhiên là tốt nhất. Càng đủ chơi cô gái của Khương Trì, cho anh đội nón xanh, chỉ tưởng tượng như vậy, anh ta đã hưng phấn kích động đến không chịu được.
"Được! Đã như vậy, mày chọn cô gái dẫn theo, chúng ta ngay lập tức sẽ bắt đầu!"