Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 25



Edit: Đào Sindy

Tô Đường đi theo Lăng Lang ngồi xe buýt đến vùng ngoại ô, sau đó xuyên qua hẻm nhỏ rẽ đông quẹo tây, cuối cùng đến trước một sòng bạc ngầm. Trước cửa đứng hai người cao to, hai tay ôm ngực, tướng mạo hung ác, trên mặt một người còn có vết sẹo dữ tợn thật to. Người đàn ông bên trái nhìn thấy họ, vươn tay ra, giương lên bốn ngón tay, Lăng Lang biết nghe lời móc ra bốn tờ nhân dân tệ, giao cho người đàn ông kia, bọn họ liền thuận lợi vào cửa.

Vào sòng bạc ngầm, trong lòng Tô Đường lại càng khẩn trương. Tiếng động bên trong rung trời, khắp nơi đều là tiếng đặt cược gào to, giọng Tô Đường không lưu loát hỏi: "Nhị ca, Khương Trì ở chỗ này ** sao?"

Lăng Lang lập tức nói lại: "Không phải, cậu ấy không ở đây, em theo sát anh."

"Được." Tô Đường vào nơi xa lạ, cho tới bây giờ còn chưa từng đặt chân đến đây, trái tim vẫn nhảy bịch bịch. Sòng bạc ngầm là nơi tốt xấu lẫn lộn, bên người thỉnh thoảng một số ông chú vạm vỡ xăm hình đi qua, cũng có một số giày da tri thức, nhưng càng nhiều hơn chính là một số gã nghèo đã bởi vì ** thua sạch, nhưng bọn họ vẫn như cũ không chịu rời đi, kỳ vọng lấy một lần đổi đời.

Sòng bạc ngầm này rất lớn, Tô Đường đi theo Lăng Lang rời đi, mới tới trước một cánh cửa sắt, anh ta móc ra sáu tờ nhân dân tệ, giao cho người hầu trước cửa: "Hai vé."

Người hầu đếm sáu tờ tiền giấy, xác nhận không sai rồi mở cửa cho họ vào.

Đi vào, Tô Đường như đi vào một thế giới khác.

Bên trong cực lớn, cỡ một sân bóng mini, tứ phía đều ngồi đầy người, khắp nơi đều đen sì, chỉ có trên bàn giữa, ánh đèn mãnh liệt vẫn chiếu vào.

Phía trên hình như đang tiến hành một trận quyết sinh tử. Khi Tô Đường nhìn đến người thời khắc này đang đứng quyết đấu trên đài, nước mắt cô nhanh chóng rơi xuống.

"Khương Trì!" Cô nhịn không được lớn tiếng gọi. Nhưng giọng của cô lập tức bị dìm ngập bởi tiếng hò hét chung quanh rung trời bên trong, vốn không lọt vào tai người trên đài.

"Khương Trì! Đó là Khương Trì! Nhị ca, chúng ta nhanh bảo anh ấy xuống! Bảo anh ấy xuống đi!" Tô Đường chăm chú nắm tay Lăng Lang, nói năng lộn xộn gấp rút. Cô vừa nói vừa nhìn trên chiến đài quyết liệt, trận quyết đấu sinh tử này nhìn qua đã bắt đầu một khoảng thời gian, đối thủ của Khương Trì là người da đen cả người đầy hình xăm, người da đen thân cao thể tráng, nhìn qua tầm 1m9, trên người cơ bắp gọn gàng, nhìn rất dọa người.

Giọng Lăng Lang đắng chát nói: "Không được, một khi ra sân, thì không cách nào nửa đường rút lui. Tứ muội, em phải tin tưởng A Trì nhất định sẽ thắng, thắng, thì có năm ngàn đô la Mỹ tiền thưởng."

"Còn nếu như thua?" Tô Đường nghe thấy giọng run rẩy hỏi.

Một khi lên đài thi đấu, là bất chấp sống chết. Thua, chính là chín phần chết một phần sống. Nhưng Lăng Lang khẳng định nói: "A Trì sẽ không thua."

Câu nói này là nói cho Tô Đường nghe, cũng nói cho chính anh ta nghe.

Hốc mắt Tô Đường đỏ lên, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu như Khương Trì thua sẽ như thế nào. Cô nhìn thấy một đấm của Khương Trì hung hăng vung đập lên mặt đối phương, xem như cách khoảng cách xa như vậy, cô đều có thể nghe được quyền phong trong động tác này của Khương Trì. Mặt người da đen bị một đấm của Khương Trì đánh vạt ra, nhưng một giây sau, động tác anh ta nhanh chóng ra quyền, đánh tới trên thân Khương Trì. Đấm này, Tô Đường chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau, rất thương. Quyết đấu tiếp theo, mắt Tô Đường không dám nhìn xuống dưới nữa. Cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm trước ngực, sau đó trong lòng điên cuồng mà yên lặng cầu nguyện, Khương Trì nhất định phải thắng, nhất định phải thắng.

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng hò hét của người ủng hộ chung quanh, giọng của mọi người càng lớn, lòng Tô Đường lại càng bối rối.

"Ủng hộ, Jack! Ông đây đã đặt cược tất cả vào trên người cậu! Mau thắng cho ông!"

“Ha ha ha ha, Jack, đánh thật hay!"

"Mẹ nó, tỷ số thắng của Ken hình như rất cao đấy, chẳng lẽ lần này thật sự chơi không lại người da đen này?"

"Ông đây đè ép Ken, không thì cuối cùng mất cả chì lẫn chài sao?"

Cô chỉ hận thính lực của mình quá tốt, người chung quanh nói mỗi chữ mỗi câu toàn bộ rõ ràng truyền vào tai cô.

Cô cũng hận năng lực phân tích của mình quá tốt, lập tức từ trong lúc người khác nói chuyện với nhau đoán được Jack hẳn là chỉ người da đen kia, mà Ken, đúng là Khương Trì.

Chẳng lẽ Khương Trì hiện tại, đang ở thế hạ phong sao?

Tô Đường lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa.

Thời gian từng phút từng giây cực kỳ chậm rãi trôi qua.

Không biết qua bao lâu, lâu đến cứ như đã qua bốn mùa xuân hạ thu đông, Tô Đường rốt cục nghe được Lăng Lang bên người phát ra tiếng hoan hô cực kỳ hưng phấn: "Thắng, A Trì thắng!" Tô Đường lập tức mở mắt ra, cô thậm chí không kịp trả lời Lăng Lang, lập tức xuyên qua đám người lít nha lít nhít, nhanh chóng chạy tới bên người Khương Trì.

Đoạn đường này thật sự dài dằng dặc, dài dằng dặc đến để Tô Đường cho là mình đã vượt qua thời gian rất lâu, vượt qua nghìn vạn dặm, rốt cục mới đi tới trước mặt Khương Trì.

Nhìn thấy trên mặt, trên người Khương Trì đều có vết máu, cô nghẹn ngào đến không cách nào lên tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng run rẩy nói: "Khương Trì..."

Rõ ràng giọng của cô nhẹ đến ngay cả mình đều nghe không được. Trong hoàn cảnh ầm ĩ này, không có khả năng có người nghe được tiếng cô gọi, nhưng Khương Trì cứ như cảm ứng được cô ở gần đây.

Trước người Khương Trì vây quanh không ít người, hình như đang kiểm tra vết thương cho anh, cho nên khoảng cách giữa hai người còn một đoạn ngắn, nhưng giờ khắc này, bọn họ cứ ăn ý như vậy, nhìn nhau.

Tầm mắt của bọn họ tập trung nhìn nhau.

Khương Trì nhìn thấy Tô Đường, trong mắt xẹt qua chút ngoài ý muốn, sau đó nhịn không được nhíu mày. Lúc này, lăng Lang cũng đã đuổi tới bên người Tô Đường. Ba người nhất thời nhìn nhau im lặng.

Khương Trì nói gì với người bên cạnh, sau đó đám người tránh ra một kẻ hở đủ một người đi qua, Khương Trì đưa tay nắm thành quyền, đặt bên miệng nhẹ ho khan vài tiếng, Tô Đường và Lăng Lang lập tức xuyên qua khe hở, đi vào. Khương Trì không để ý chút nào lau đi vết máu bên khoé môi, sau đó ngước mắt, giọng không vui nói với Lăng Lang: "A Lang, tao đã nói với mày thế nào?"

Lăng Lang chật vật cúi thấp đầu: "A Trì, thật xin lỗi, nhưng tao cảm thấy Tứ muội có quyền biết."

Lăng Lang nói xong, Tô Đường phụ họa ừ một tiếng, sau đó cắn chặt môi dưới, miễn cưỡng khống chế lại lo lắng sợ hãi mà bất ổn nói: "Khương Trì, em rất lo lắng cho anh."

Khương Trì nghe vậy, lông mày nhíu chặt từng chút từng chút giãn ra, sau đó chép một tiếng, giọng chậm dần, trong giọng nói thậm chí còn có chút mỉm cười: "Đau lòng cho anh? Hả?" Chữ cuối cố tình kéo dài, tê dại tận xương. Nói xong, anh tự tay dùng ngón tay nhẹ nhàng quét vệt nước mắt trên mặt Tô Đường.

Lúc này Tô Đường mới phát hiện mình đã sớm lệ rơi đầy mặt.

Cô thậm chí có thể ngửi được trên người Khương Trì mang theo mùi máu tanh.

Cô thấy khóe miệng Khương Trì vẫn dính vết máu như cũ, nhịn không được nghẹn ngào hỏi: "Tại sao lại muốn tới chợ đen đánh quyền?"

Khương Trì khẽ cười một tiếng, cứ như không để vết thương trong lòng, dùng một giọng điệu hời hợt nói: "Vậy mới kiếm tiền nhanh."

"Anh không muốn sống nữa sao? Thế này thật sự rất nguy hiểm! Vả lại anh tay không tấc sắt?" Tô Đường xuyên qua hơi nước mông lung, mắt mông lung sương mù mà nhìn Khương Trì. Trên Thân Khương Trì mặc đồ bình thường, không giống quyền kích tranh tài trên TV mang theo mũ giáp bảo hộ hoặc là miếng bảo vệ răng.

Anh chỉ có một mình, một đôi quyền, bằng vẻ quyết tâm, đối mặt đối thủ mạnh mẽ, cầm trận sau lại thắng lợi.

Khương Trì  nghe vậy, cong môi, thân thể nghiêng về phía trước, chậm rãi tới gần Tô Đường, sau đó nói nhỏ bên tai cô:  "Bởi vì anh thích làm dao thật súng thật."

Tô Đường sững sờ, sau đó thẹn quá thành giận nói: "Khương Trì!" Làm sao Tô Đường cũng không nghĩ ra, tại thời khắc này, Khương Trì còn có tâm tư đùa giỡn như vậy.

"Ừm, anh đây." Khương Trì cười đáp lại.

Lúc này, người phụ trách đánh quyền chợ đen đi tới, ông ta nhìn Khương Trì, hỏi: " Ken, tiếp tuc không?

Tô Đường nghe xong, bận bịu nắm thật chặt cánh tay Khương Trì, dùng sức tới ngón tay đều trắng bệch, sau đó cô vội vàng thay Khương Trì trả lời nói: "Không không không, không tiếp tục."

Biểu lộ người phụ trách nghi ngờ nhìn về phía Khương Trì, Khương Trì nghiêng đầu nhìn cô đầy nước mắt, nắm thật chặt anh không chịu buông tay, quay đầu nói với người phụ trách: "Không tiếp tục."

Người phụ trách gật đầu, nhiệt tình nói với Khương Trì:  "Ken, thật lâu rồi cậu không tới, hôm nay tới cũng chỉ đánh hai trận, lần sau lúc nào đến?"

Tô Đường nắm hai tay Khương Trì không tự chủ càng thêm dùng sức, giống như muốn cấu vào thịt anh.

Khương Trì tùy tiện nắm lấy, ách một tiếng: "Sau này hãy nói đi."

Người phụ trách liền nói: "Được, chúc mừng cậu, Ken, tỷ số thắng lại tăng lên rồi."

Khương Trì từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh nhạt nói: "Trước tiên hãy kết thúc hôm nay."

Người phụ trách không nói thêm lời, móc bút ra cùng tờ chi phiếu, mở một tờ chi phiếu sau đó giao cho Khương Trì. Tô Đường nhìn thấy, số tiền phía trên là 68,000 đồng. Thắng một trận năm ngàn đô la Mỹ. Nói cách khác hai trận hôm nay, Khương Trì đều thắng. Chi phiếu đưa cho Khương Trì rồi,  người phụ trách cùng với một đoàn người tạm biệt Khương Trì, đi chuẩn bị tiếp một trận quyết đấu khác.

Cho đến khi ra khỏi sòng bạc ngầm, ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi trên người, tâm tình Tô Đường vẫn luôn khẩn trương đè nén mới thoáng bình phục.

Lăng Lang nhịn không được hỏi: "A Trì, còn thiếu bao nhiêu?"

Khương Trì ngước mắt nhìn Lăng Lang, nhất thời không nói gì.

Tô Đường giống như đã hiểu ra, mắt cô mông lung sương mù nhìn Khương Trì, hỏi: " Vì có em ở đây cho nên anh không nói?"

Khương Trì không có trả lời, đưa tay sờ lên đầu Tô Đường: "Sau này đừng tới chỗ như thế."

"Vậy anh lại đến ư?"

Khương Trì nhất thời không nói gì.

Anh rất cần tiền, cần rất nhiều tiền. Mà □□ quyền, là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất. Anh lớn lên từ bộ đội, am hiểu kỹ xảo cận chiến, chỉ cần không gặp cao thủ chân chính, anh có tự tin toàn thân trở ra.

Nhưng điểm này, Tô Đường không biết, coi như cô biết, cũng không tán thành chút nào. Trên thế giới này cao thủ nhiều như vậy, chỉ cần Khương Trì còn ở chợ đen đánh quyền, như vậy anh sớm muộn cũng sẽ gặp được cao thủ vật lộn chân chính, đến lúc đó, nên làm sao đây?

Trong lòng Tô Đường chua xót khổ sở đến nỗi ngay cả lời nói cũng nói không nên lời. Rõ ràng gia thế xuất chúng, là con độc nhất của tướng lãnh cao cấp, trong tưởng tượng, cuộc sống của anh hẳn vô lo, nhưng Khương Trì ngay cả một trăm ngàn cũng không bỏ ra được, anh chỉ có thể dựa vào mình đi liều, đi kiếm. Thậm chí, anh không phải vì mình.

Tại sao thấy Khương Trì như thế, khiến cô đau lòng như vậy đây.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Một ngày nào đó trong tương lai.

Khương Trì tựa cằm lên vai Tô Đường, giọng điệu mập mờ nói: "Anh thích làm...em...bằng...súng...thật...đạn...thật."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.