Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 36



Edit: Đào Sindy

Lúc nghe được Khương Trì nói câu này, hô hấp của Tô Đường trong nháy mắt như đình chỉ.

Anh nhìn cô, như đang chờ đợi cô đáp lại.

Tô Đường mím môi, cũng trịnh trọng nói: "Đời này em sẽ không phản bội anh." Khương Trì nghe vậy, nụ cười trên mặt sâu hơn. Anh nhíu mày, lại trở về giọng điệu hờ hững: "Đời này?"

Tô Đường sững sờ, vô thức ừ một tiếng. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp nặng nề của Khương Trì, anh tới gần Tô Đường, nói bên tai cô: "Anh nhớ kỹ rồi."

Giọng của anh trầm thấp êm tai, mang theo ý cười rõ ràng. Giờ khắc này, như có chuyện gì, đã bắt đầu chậm rãi thoát khỏi khống chế.

Cho đến khi về lại phòng của mình, trái tim Tô Đường nhảy lên kịch liệt vẫn chưa khôi phục. Cô luôn biết Khương Trì thích nói như đúng mà lại sai, dễ dàng làm người ta hiểu lầm. Nhưng những lời này có quan hệ với tính cách bất cần đời của anh. Lăng Lang cũng thích nói những thứ này.

Nhưng câu nói vừa rồi "Trên thế giới này, ngay cả Lăng Lang cũng có thể phản bội anh, duy chỉ có em là không thể", làm Tô Đường cảm thấy, trong nháy mắt đó, anh hết sức nghiêm túc. Nghiêm túc đến, làm cô hoảng hốt cho là anh đang nói sau này với cô.

Khi Tô Đường tắm rửa xong nằm dài trên giường, trời đã sắp sáng rồi. Ngủ qua loa một hồi, chuông báo 6 giờ buổi sáng đúng giờ vang lên. Hai người Tô Đường và Khương Trì cùng nhau ăn điểm tâm xong, liền đến trường học. Mới tới trường học, Khương Trì ở ngay tại chỗ rẽ hành lang gọi một cú điện thoại. Cúp điện thoại xong, nét mặt anh có chút không vui. Lăng Lang khi nãy luôn tránh trong WC hút thuốc, hút xong đi ra nhìn thấy bộ dáng này của Khương Trì, anh ta nhịn không được chạm vai cười hề hề: "Sao thế? Mới sáng sớm mặt đã thối như vậy."

Khương Trì tiện tay móc ra một cái bật lửa, vừa cầm trong tay thưởng thức, vừa lạnh nhạt nói: "Trương Tiệp bây giờ xuất ngoại, không biết ngày về."

"Con mẹ nó!" Lăng Lang hô lớn một tiếng, đưa tới không ít ánh mắt của người đi đường, anh ta vội vàng khống chế âm lượng của mình một chút: " Chuyện ngày hôm qua tám phần mười là ông ta giở trò quỷ!"

"Ừm."

"Thật ra Tô Tô vào ngành giải trí cũng không tệ, khuôn mặt em ấy đẹp như vậy, nhất định sẽ rất nổi tiếng." Lăng Lang sờ lên cằm, biểu lộ như tên trộm.

Khương Trì vô  thức dùng sức nắm cái bật lửa trong tay, biểu lộ anh lạnh nhạt nói: "Ngành giải trí không thích hợp với em ấy."

Lăng Lang dừng một chút, anh ta nhìn anh em tốt của mình, đột nhiên ánh mắt phức tạp nói với Khương Trì: "A Trì, mày có phát hiện mày đã thay đổi không?"

"Hả?" Khương Trì nhíu mày.

"Mày không cảm thấy mày quan tâm Tô Tô quá mức sao? Từ trước đến giờ mày chưa từng đối diện với người khác như thế." Trước đó trong lòng Lăng Lang cảm thấy có chút không đúng, thái độ Khương Trì đối với Tô Đường, hình như có chút quá mức. Cảm giác này đêm qua càng tăng thêm. Ngay cả anh ta, tối hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy trên người Khương Trì có nhiều hung ác như thế, nếu không phải anh ta ngăn đón, nhìn tư thế của Khương Trì, thật sự làm người ta có cảm giác anh sẽ đánh chết một tên lưu manh trong số đó. Chẳng lẽ cũng bởi vì tên lưu manh kia trước đó bắt Tô Đường, cho nên Khương Trì ra tay mới thật hung ác?

"Bánh bao và người khác không giống nhau." Giọng điệu Khương Trì nhàn nhạt, trong động tác anh thưởng thức cái bật lửa không hiểu để lộ ra chút bực bội.

"Không giống chỗ nào? Nếu như hôm qua xảy ra chuyện là Kiều Sênh, mày có tức giận như vậy?"

"Mày nhất định phải so sánh em ấy với người khác à?"

"A Trì, có phải mày thích em ấy không?" Lăng Lang thốt ra câu nói này.

Bầu không khí nhất thời có chút ngưng trệ.

Khương Trì quăng cái bật lửa lên, sau đó chụp lấy, lại quăng lên, rồi lại chụp lấy. Động tác này anh lặp lại nhiều lần, sau đó mới tiện tay vứt cái bật lửa vào trong cặp của mình. Anh cũng không trả lời vấn đề này của Lăng Lang. Có phải thích hay không, Khương Trì cũng không biết. Anh chỉ biết mỗi lần hai mắt Tô Đường đẫm lệ mông lung mà nhìn anh, đều khiến anh không cách nào kháng cự, cũng không muốn kháng cự.

Bánh bao quá mềm mại, cũng quá yếu đuối. Mỗi lần nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng anh sẽ dâng lên một loại xúc động muốn bảo vệ cô.

Anh muốn bảo vệ cô, che chở cô khoẻ mạnh. Chỉ thế thôi.

Thời gian cấp ba trôi qua thật nhanh, lập tức đến tháng thi đầu tiên. Hai ngày thi vừa kết thúc, chính là khẩn trương chấm bài, xếp hạng, sau đó giải bài thi. Ngày có kết quả xếp hạng, hình như tất cả mọi người yên lặng trong bóng tối chú ý thứ tự lần này của Tô Đường. Bởi vì hiểu biết của học sinh Tam Trung về Tô Đường quá ít, bọn họ chỉ biết cô và Hứa Ngưng Đông đều là học sinh chuyển trường, trừ cái đó ra, cô từng có thành tích như thế nào, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.

Cô còn lâu mới có được danh tiếng như là Hứa Ngưng Đông. Trước khi Hứa Ngưng Đông chuyển đến Tam Trung đã nổi tiếng là tài nữ rồi, lấy qua không ít giải thưởng, thực lực của cô ta trong lòng mọi người đều có ngọn nguồn, nhưng thực lực của Tô Đường, học sinh không phải lớp A16 thì không biết gì.

Từ khi Tô Đường chuyển tới lớp A16, trên mặt chủ nhiệm lớp Trầm Căn nhiều nụ cười hơn, lần này thành tích thi vừa ra, lúc ông ở lớp học công bố thành tích cũng là vẻ mặt tươi cười.

Lần này Tô Đường đạt hạng hai. Hạng nhất là Giang Lâm, hạng ba là Hứa Ngưng Đông, hạng tư là Bạc Hoan. Lần này mặc dù Tô Đường kém Giang Lâm hai điểm, nhưng vẫn lấn át Hứa Ngưng Đông. Mà hạng hai vừa công bố, đủ loại chất vấn Tô Đường trước đó như lập tức liền biến mất. Học sinh Tam Trung đều dựa vào thực lực nói chuyện, mà thành tích mạnh mẽ của Tô Đường đã chứng minh thực lực chân chính của cô.

Lúc này Địch Lộ đã vô cùng sùng bái Tô Đường rồi, Tô Đường thi hai lần, một lần thi đạt hạng nhất, một lần đạt hạng hai, trình độ trâu bò đủ để làm cô tắc lưỡi. Lúc tan học, hai tay Địch Lộ chống lấy cằm, nhìn khuôn mặt thời thượng của Tô Đường, giọng điệu vô cùng thổn thức nói: "Tô Đường, trước kia tớ cảm thấy Hứa Ngưng Đông là nữ thần rất giỏi rồi, nhưng hiện tại tớ cảm thấy cậu càng trâu bò hơn cậu ta nhiều."

Lúc này Tô Đường còn đang sắp xếp bài thi, nghe thấy tên Hứa Ngưng Đông, động tác của cô thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục sắp xếp các bài giống nhau.

Địch Lộ biết Tô Đường rất khiêm tốn, không trả lời câu hỏi này của cô cũng không sao, rồi cười híp mắt nói: "Hứa Ngưng Đông, tiếng tăm vang dội rất khó hạ gục."

Tô Đường cũng không đáp lại câu nói này. Hứa Ngưng Đông ưu tú, rõ như ban ngày, Tô Đường cũng biết không nên xem nhẹ đối thủ này.

Nghỉ giữa giờ, cả người Khương Trì đều nằm sấp trên bàn ngủ. Bài thi bị anh để ép dưới cánh tay, bởi vì ghé vào bài thi, cho nên bài thi có nếp nhăn, nhìn qua dúm dó, bởi vậy có thể thấy được chủ bài thi không thèm để ý.

Tô Đường đi đến bên người Khương Trì, Khương Trì lười biếng ngước mắt nhìn thoáng qua, thấy là cô, an tâm ngủ. Tô Đường phí sức nghĩ muốn rút bài thi dưới tay anh ra.

"Khương Trì, anh nâng lên một chút."

Khương Trì không chút hoang mang từ từ nhắm hai mắt, thoáng giơ cánh tay kên, Tô Đường thuận tay rút tất cả bài thi của anh ra. Lần này Khương Trì thi Ngữ văn được 46, Anh ngữ được 39. Gạch chéo đỏ tươi bên trên rất chói mắt.

Thành tích kém như thế, học  trường quân đội, hẳn không có vấn đề chứ.

Tô Đường không xác định mà nghĩ.

Khoá thể dục buổi chiều có cuộc thi đấu bóng rổ hữu nghị giữa Tam Trung và Bắc Nham sát vách. Tô Đường không nghĩ tới, Khương Trì lại là thành viên đội bóng rổ của trường.

Lăng Lang nhìn thấy Tô Đường tỏ vẻ kinh ngạc, cười khà khà: "Giang Lâm mời A Trì nhiều lần, A Trì mới miễn cưỡng đồng ý thi đấy."

Tô Đường không quá cảm thấy hứng thú với phong trào thể dục thể thao, bởi vì ở đây có Khương Trì, cho nên cô mới xem trong chốc lát. Ngoại trừ Khương Trì, Giang Lâm đã có ở hội trường. Nhìn ra được, Khương Trì chơi bóng rất giỏi, bởi vì trong thời gian rất ngắn, anh đã lấy được bốn điểm rồi, kéo ra chênh lệch với đội Bắc Nham. Bên người bỗng nhiên vang lên vô số tiếng kêu sợ hãi của nữ sinh, giọng vang đến có thể nổ tung màng nhĩ.

Tô Đường móc tai nghe ra, cắm vào điện thoại di động, bắt đầu luyện nghe tiếng Anh.

Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Lăng Lang đưa cho Tô Đường một chai nước khoáng, vẻ mặt xoắn xuýt nói: "Em cầm đưa cho A Trì đi."

Tô Đường không nghĩ nhiều, cầm nước khoáng đi về phía Khương Trì.

Lăng Lang đột nhiên ở phía sau gọi một tiếng: "Tô Tô."

Tô Đường quay người, chỉ thấy Lăng Lang ở sau lưng cô mặt mũi nghiêm túc nói: "Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, em phải nhớ rằng luôn có anh ở đây!"

Câu nói này của Lăng Lang không đầu không đuôi, Tô Đường nhất thời có chút không hiểu, vô thức gật đầu.

Nhìn bóng lưng Tô Đường, Lăng Lang ở sau lưng nhịn không được than thở, Tô Tô mềm như thế, nếu tương lai Khương Trì đối xử cô ấy như với Kiều Sênh... Hình ảnh như vậy khiến người ta không đành lòng nghĩ tiếp nữa.

Tô Đường đi tới, Khương Trì đang ngồi nghỉ ngơi. Trên mặt anh đều là mồ hôi, anh không lau, hai tay đặt trên đầu gối, bởi vì vừa mới vận động qua, cho nên đôi mắt Khương Trì lúc này lộ ra đen kịt trong suốt.

Tô Đường ngồi xuống bên người Khương Trì, sau đó xoáy mở nắp chai, đưa nước khoáng cho Khương Trì. Khương Trì vẫn duy trì động tác vốn có, hai tay đặt trên đầu gối của mình, không nhận lấy.

"Khương Trì?" Tô Đường nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi.

"Anh mệt rồi. Em đút anh uống đi."

Tô Đường sững sờ, nhất thời không có động tác.

"Hửm?" Khương Trì nhịn không được thúc giục một tiếng.

Tô Đường mấp máy môi, nhìn Khương Trì đầu đầy mồ hôi, vẫn chủ động đứng dậy, cho anh uống nước xong.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng huýt sáo.

Tô Đường hoảng hốt, tay run một cái, không cẩn thận làm bắn mấy giọt nước ra, giọt nước nhỏ ở bên miệng Khương Trì, sau đó chậm rãi trượt xuống, anh vươn lưỡi ra liếm đi.

"Đây là nước khoáng?" Khương Trì đột nhiên hỏi.

"Ừm." Tô Đường nhìn thoáng qua chai nước, là nước khoáng không sai.

"Anh còn tưởng là nước chanh, ngọt như vậy." Trong mắt Khương Trì hiện lên ý cười lấm ta lấm tấm. Giọng của anh có ý cười, không hiểu sao thật câu người.

Mặt Tô Đường nhất thời có chút nóng.

Cách đó không xa Kiều Sênh nhìn thấy một màn này trên sân bóng rổ, sắc mặt tái nhợt, Khương Trì như thế, hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của cô ta.

Thì ra anh cũng có thể dịu dàng.

Có thể bá đạo.

Có thể dịu dàng.

Có thể quan tâm.

Nhưng những thứ này không đối với cô ta mà thôi. Anh đã từng nói hết lời tâm tình này đến tâm tình khác với cô ta, nhưng cô ta chưa bao giờ cảm nhận được anh thật lòng.

Lăng Lang cà lơ phất phơ đi đến bên người Kiều Sênh: "Tôi khuyên cô buông tay đi. A Trì xưa nay không ăn lại."

Kiều Sênh không trả lời. Qua thật lâu cô ta mới thì thào nói: "Thì ra, lúc anh động tâm là như vậy."

Lăng Lang nhún vai, có lẽ thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.