Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 4



Edit: Đào Sindy

Tuy nói sự tồn tại của mẹ con Trầm Oánh khiến Tô Đường hoảng hốt.

Cũng may niềm vui duy nhất ngoài ý muốn hiện tại chính là Khương Ưng vươn ra một cành ô liu cho cô.

Nếu như có thể có được che chở của Khương Ưng, vậy thì xem ra đã nương nhờ thế lực không nhỏ, đối phương muốn đụng cô, cũng phải cân nhắc thật kỹ một chút.

Bởi vì so thế, trong Thủ Đô ai bằng được nhà họ Khương? Trước mặt nhà họ Khương, nhà họ Thẩm tính là thứ gì chứ?

So năng lực cá nhân, nhà mẹ đẻ Trầm Oánh cũng không có một ai có thể vượt quân hàm Thượng tướng của Khương Ưng, so sánh với ông, những người kia đều bị hạ thấp xuống.

Dòng chính nhà họ Khương, năng lực Khương Ưng, địa vị cũng cực kỳ xuất chúng.

Nhưng trong lòng Tô Đường còn hơi hoang mang, thấy quan hệ giữa Khương Ưng và Tô Tố, hình như giao tình không cạn, nhưng cuối cùng ở kiếp trước, lúc nguyên thân lâm vào cảnh khốn cùng, ông ấy lại không ra tay giúp đỡ.

Đây là vì sao?

Đến cùng là vì sao.

Cái này rõ ràng không phù hợp lẽ thường.

Tô Đường đột nhiên nghĩ tới một số chuyện gây tiếng vang lớn năm đó.

Bởi vì vòng thượng lưu của Thủ Đô cách cô quá xa, cho nên cô rất để ý những chuyện về những người này.

Đang nỗ lực hồi tưởng, Tô Đường đột nhiên nhớ tới, có một nămtin tức nói, Khương Ưng trong một lần làm nhiệm vụ, máy bay bị rủi ro ngoài ý muốn qua đời!

Bởi vì ông chết rồi, cho nên kiếp trước, khi nguyên thân cần trợ giúp nhất, không ra tay giúp đỡ?

Tô Đường mím môi dưới đáy lòng thầm hạ quyết tâm, cả đời này, cô muốn Khương Ưng sống thật khỏe.

Chỉ có ông, mới có năng lực đối kháng Trầm Oánh.

Nhưng chuyện xảy ra cụ thể với Khương Ưng ngày đó, Tô Đường thật sự nhớ không rõ rồi. Chỉ nhớ hình như là một năm gần đây.

Cô cần phải nhớ lại thật kỹ.

Tô Đường thấy Khương Ưng sẽ tùy tiện cho mình một chỗ ổn định, nhưng cô không nghĩ tới, thế mà đối phương trực tiếp dẫn cô đến nhà mình.

Bởi vậy có thể thấy được, ông thật sự muốn chăm sóc Tô Đường thật tốt.

Như vậy ở kiếp trước, nguyên thân cũng đồng ý yêu cầu Khương Ưng muốn chăm sóc cô ấy sao?

Những chuyện quá khứ này, Tô Đường không rõ.

Nhưng cô biết, mình phải ở lại đây một quãng thời gian.

Quãng thời gian này có lẽ sẽ rất ngắn ngủi, nhưng cần thiết với cô hiện tại.

"Bình thường chú hay bận công việc nên không ở nhà, hay ở trong nhà là con trai của chú Khương Trì. Đợi lát nữa cháu có thể gặp nó." Cho dù ở nhà mình, Khương Ưng cũng như  ở khu bộ đội, cả người như một thanh lợi kiếm, khí thế hiển thị rõ. Lưng eo thẳng tắp, tư thế ngồi tiêu chuẩn, hai tay đặt trên đầu gối.

Tô Đường nhẹ gật đầu.

" Bình thường cháu có cần gì thì nói với dì Trầm, cô ấy sẽ nói lại với chú, có thể làm được chú sẽ cố gắng khiến cháu hài lòng."

"Cảm ơn chú Khương."

"Về phần mặt của cháu, ngày mai chú sẽ sắp xếp thời gian dẫn cháu đi gặp bác sĩ, việc này không cần quá lo lắng."

Lúc này hốc mắt Tô Đường không tự chủ đỏ lên, cô chân tâm thật ý cảm ơn một lần nữa: "Chú Khương, cháu thật sự rất cảm ơn chú."

"Không cần, bình thường chú bận rộn công việc, chăm sóc con mình còn không tốt, cháu giúp chú quan tâm nó là được."

Tô Đường sững sờ, con trai Khương Ưng, đó không phải là Khương Trì à.

Người đó sau khi về nước, mạnh mẽ vang dội thay thế địa vị của Khương Ưng, thậm chí làm còn tốt hơn, mạnh mẽ hơn ba anh, Khương Trì?

Con gái toàn quốc đều muốn gả cho Khương Trì?

Người đó ăn nói có ý, trầm mặc lãnh túc, Khương Trì ở Thủ Đô giậm chân một cái mặt đất sẽ rung lên ba hồi?

Khương Trì như thế, cần gì cô phải quan tâm đến?

Tô Đường nghe qua rất nhiều sự tích của Khương Trì, khi đó, cô còn chưa bị bạn trai Quý Tử Khiêm hại chết, mỗi ngày đều sống trong tình yêu hư giả, hạnh phúc mà phấn khởi, nhưng cho dù là dạng này, cô vẫn biết không ít chuyện của Khương Trì.

Bởi vì, trên báo và truyền thông hai ba ngày đều đưa tin chuyện của anh, cô muốn không biết cũng không được.

Vừa nghĩ tới Khương trì cường thế bá đạo kia, trong lòng Tô Đường liền bỡ ngỡ.

Quan tâm Khương Trì.

Tô Đường cắn môi dưới, cô cảm thấy mình làm không được.

"Trong sinh hoạt con quan tâm nó dùm chú là được, đừng để nó bị bệnh, thế là ổn." Khương Ưng nhìn phản ứng của Tô Đường, lại thêm một câu.

Dưới đáy lòng Tô Đường vùng vẫy thật lâu, rốt cục nhẹ gật đầu.

Nếu cô đã sống nhờ nhà này, học phí tương lai của cô, tiền sinh hoạt đều là Khương Ưng cung cấp cho cô. Khương Ưng đã đưa ra yêu cầu nho nhỏ này, thì cô không có lý do gì tiếp tục từ chối ông.

Huống chi chỉ là quan tâm sinh hoạt của Khương Trì, hẳn là, vấn đề không lớn nhỉ?

Trong lòng Tô Đường không xác định nghĩ.

Khương Ưng đang muốn nói gì đó với Tô Đường, từ ngoài cửa chậm rãi đi tới một người. Cánh cửa này, mới vừa rồi không đóng lại, chỉ khép hờ.

Tô Đường và Khương Ưng đồng thời nhìn lại. Bởi vì nghịch ánh sáng, cho nên Tô Đường nhất thời không thấy rõ tướng mạo đối phương.

"Trở về rồi?" Giọng điệu Khương Ưng nghiêm nghị hỏi.

Đối phương không trả lời.

Một tay Khương Trì chuyển banh bóng rổ trong tay, một tay cắm trong túi quần, ánh mắt lành lạnh xẹt qua trên thân hai người Tô Đường, trong giọng nói mang theo chút hững hờ: "Ông có con gái riêng à? Có chút xấu."

Trên mặt Tô Đường toàn bộ đều bao bọc bởi băng gạc, hiện tại nhất định không dễ nhìn. Cô cúi đầu, không dám nói lời nào.

"Sao con nói chuyện với ba như vậy? Câu con gái riêng này mà con cũng nói ra miệng?" Khương Ưng nhíu mày, mặt nghiêm, giọng điệu càng nghiêm khắc, không khí chẳng biết tại sao lập tức trở nên đóng băng và kiềm chế. Tạo thành cảm giác như hai kẻ cầm đầu đang đối kháng nhau.

Khương Trì tiện tay quăng banh bóng rổ đi, banh bóng rổ quay tròn trên nền đá cẩm thạch, phát ra tiếng bịch bịch bịch. Anh cũng đút tay kia vào túi, sau đó ngay cả một ánh mắt cũng không cho hai người, tự mình về phòng ở lầu hai.

"Thằng nhóc hỗn láo, đứng lại cho ông!" Trong giọng Khương Ưng đã có chút tức giận.

Khương Trì đã đạp lên một tầng bậc thang một chút dừng cũng không, bừng tỉnh như không nghe Khương Ưng nói.

"Con mà không dừng lại, tiền tiêu vặt sau này liền để Tô Đường quản hết, con muốn dùng một phân tiền, cũng phải báo cáo với con bé!"

Khương Trì nghe được câu này, lúc này mới không chút hoang mang dừng bước lại, xoay người đứng trên bậc thang từ trên cao nhìn xuống hai người.

Lúc này Tô Đường mới phát hiện, dáng dấp thiếu niên trên bậc thang rất đẹp trai, một đầu tóc ngắn nâu sẫm, có thể mới vừa vận động, cho nên giờ phút này tóc hơi ướt, có chút cảm giác lộn xộn.

Ánh mắt của anh dừng lại ngắn  ngủi trên thân Tô Đường ba giây, sau đó nâng lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười tỏ ý nghiền ngẫm, rõ ràng anh không nói gì, nhưng nét mặt của anh sáng loáng biểu đạt ra ý của anh, đó là anh không tin.

Khương Ưng cũng trong nháy mắt liền hiểu ý của anh, tay ông dùng lực vỗ lên ghế sô pha, giọng điệu không cho từ chối:  " Nếu con không có ý kiến, cứ quyết định như vậy đi!"

Khương  Trì khẽ xì một tiếng, dùng giọng điệu bất cần đời nói: " Tùy ông." Nói xong đi thêm mấy bước cầu thang lên phòng, mở cửa, đóng cửa, đi vào phòng không biết làm gì.

Không khí giương cung bạt kiếm ban nãy dù giờ phút này không còn,  nhưng Tô Đường vẫn thận trọng buông thõng mắt, không dám nói lời nào.

Cô làm sao cũng không tưởng tượng ra được, ánh mắt cực kỳ xâm lược khi nãy, nhuộm tóc, thiếu niên cả người kiệt ngạo bất tuần*, thế mà lại là người đàn ông một tay che chời, nói một không hai của tương lai.

*cương quyết bướng bỉnh

Khương Trì, lúc còn trẻ, thế mà lại có bộ dạng như vậy?

Anh mười năm trước và anh của mười năm sau, đơn giản giống như hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.