Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 47



Edit: Tiểu Lăng

Tô Đường không dừng bước, chạy chậm tới cạnh đám người kia. Lúc này, mới có người nhận ra Khương Trì.

Bởi lúc đầu Khương Trì quay lưng về phía đám đông, lại đeo khẩu trang, hơn nữa tâm tư của phần lớn mọi người đều đặt trên thân người tuyết sinh động như thật này, nên khó tránh khỏi việc số ánh mắt đặt trên người đứng trong tuyết này ít hơn một chút.

Nhưng sau khi Tô Đường đến, các bạn học xung quanh quan sát trang phục của cô một chút, lại cẩn thận nhìn người tuyết cách đó không xa, đều bừng tỉnh ngộ ra, người tuyết này không phải được làm nặn hình Tô Đường sao!

Sau đó, học sinh xung quanh đều không hẹn mà cùng đặt ánh mắt lên bóng hình trước mặt người tuyết kia.

Họ tự suy đoán, lại thêm thân hình của người này, thân phận của người này đã sớm hiện ra sống động.

Các bạn học nữ xung quanh đều không nhịn được ghen tỵ, kinh hô ra tiếng.

Tô Đường thật sự để người ta phải ước ao ghen tỵ mà!

Tô Đường đứng cách Khương Trì mấy bước, cô nhìn thấy anh lúc này đang hết sức chuyên tâm gom tuyết từ dưới đất lên, để lên trên người tuyết, không ngừng hoàn thiện nó, để nó sống động hơn, hoàn chỉnh hơn. Ánh mắt của anh quá nghiêm túc, hình dạng của người tuyết này, dường như đã xuất hiện ngàn vạn lần trong lòng anh, cho nên không cần phải đối chiếu với người thật, tự anh đã có thể nặn người tuyết thành hình dạng của người kia một cách hoàn chỉnh, không thiếu một chút nào.

Thấy đôi tay đỏ bừng vì tuyết lạnh của Khương Trì, Tô Đường không nhịn được hô lên tiếng, "Khương Trì!"

Nghe thấy tiếng Tô Đường, Khương Trì dừng động tác trên tay lại, anh đập hai ba nắm tuyết trắng lên trên người tuyết, rồi quay đầu nhìn cô.

"Xong ngay đây, Bánh Bao, chờ anh một chút." Nói xong, Khương Trì hoàn thiện vài chi tiết nhỏ cuối cùng của người tuyết, coi như đã xong. Người tuyết rất lớn, so với Tô Đường, người tuyết mũm mĩm hơn, trông rất ngây thơ đáng yêu.

Khương Trì xoay người nhìn Tô Đường, nụ cười như nắng ấm vào đông, dường như có thể hoàn tan tất cả tuyết đọng trong tích tắc, "Bánh Bao, thích không?"

Trong mắt Tô Đường bỗng chốc hiện lên sương mù mờ mịt, cô dùng sức gật gật đầu.

Nụ cười của Khương Trì càng rõ nét hơn, "Có phải rất giống em không?"

Tô Đường lại một lần nữa dùng sức gật đầu.

Tuyết càng rơi dày hơn.

Từng bông tuyết hạ xuống vai Khương Trì, sau đó tan ra. Quần áo trên người anh ướt cả. Trên tóc cũng có những giọt nước nhỏ.

Tô Đường đến trước mặt Khương Trì, một tay che dù, nhón chân lên, bung dù cho anh. Cô nhìn đôi tay đỏ bừng vì lạnh của anh, "Khương Trì, anh có lạnh không?" Không đợi Khương Trì trả lời, một tay khác của Tô Đường đã định dắt tay anh, nhưng Khương Trì lại nhanh chóng đút hai tay vào túi áo mình, "Đừng đụng vào tay anh, bị lạnh thì sao."

3Tô Đường yên lặng hai giây, cởi khăn quàng cổ của mình xuống, nhón chân lên, một vòng lại một vòng, nghiêm túc quàng lên cổ Khương Trì.

Vì chiếc khăn khá dài, hơn nữa để giữ ấm hơn, khăn quàng cổ của Tô Đường có một phần che lên miệng Khương Trì, dùng khăn che mặt có thể ngăn một phần gió lạnh thấu xương. Tô Đường quấn kỹ khăn quàng cổ cho Khương Trì rồi, Khương Trì hít một hơi thật sâu, hơi nheo mắt lại, cười nhẹ nói, "Thơm quá."

"Khương Trì!" Tô Đường tức giận hô, không để ý một cái là Khương Trì lại bắt đầu không đứng đắn.

Khương Trì cong môi cười khẽ, theo kiểu rất lưu manh hư hỏng. Xung quanh lập tức vang lên tiếng thét chói tai của nữ sinh.

Tô Đường thấy xung quanh không ngừng có người cầm điện thoại của mình ra chụp người tuyết này, cô mới vội vàng lấy điện thoại trong túi áo ra, chụp người tuyết chỉ thuộc về riêng cô ấy.

Nhìn thiếu niên cười đến chói mắt đứng bên cạnh, đầu ngón tay cô dừng trên màn hình một chút, vẫn len lén chụp một kiểu của Khương Trì, sau đó len lén lưu lại.

Khương Trì cũng lấy điện thoại ra, giương cằm lên, "Bánh Bao, không chụp một kiểu cùng một em khác sao?"

Tô Đường sửng sốt, cô đưa dù cho Khương Trì, đi vào gió tuyết tới cạnh người tuyết.

Bông tuyết bay lả tả.

Mùa đông vốn là một mùa lãng mạn.

Trong gió tuyết đầy trời, dáng cô đứng thẳng trên đất tuyết, cụp mắt cười khẽ đã tô điểm cho sắc mùa trắng tinh đơn điệu ấy.

Khương Trì ngẩn ra. Tô Đường không nhịn được thúc giục, "Khương Trì, xong chưa vậy."

Tô Đường nói xong, đã thấy đầu ngón tay Khương Trì bắt đầu nhấn như điên.

"Xong rồi hả?" Cô không nhịn được, lại giục một lần nữa.

"Chưa."

Tô Đường đổi tư thế chụp ảnh chung khác, không biết đã chụp bao nhiêu tấm hình rồi, Khương Trì mới nói một tiếng "xong". Tô Đường lập tức chạy chậm đến trước mặt Khương Trì, hai người chen nhau dưới tán dù nhỏ màu hồng. Cô cầm điện thoại của anh, ấn mở album ảnh, lúc này mới phát hiện vừa rồi anh chụp rất nhiều, lại có rất nhiều bức giống nhau, cô nghĩ nghĩ, định ấn xoá một bức trong đó. Khương Trì nhìn thấy, lập tức đoạt điện thoại của mình lại, "Đừng xoá."

Tô Đường khó hiểu, cô dùng ngón tay chỉ vào mấy bức ảnh đó, "Anh xem, mấy bức ảnh này rõ hơn."

"Nó khác nhau đấy." Khương Trì giải thích với Tô Đường như thật, "Em xem bức này này, độ cong khoé môi em lớn hơn đó."

Tô Đường cúi sát hơn, cẩn thận so sánh mấy bức ảnh, quả thật phát hiện điểm khác biệt nhỏ xíu, không nhìn kỹ thì không biết ấy.

Nhưng mấy bức ảnh này, trông thật sự không khác nhau lắm.

Song Tô Đường chưa kịp nói gì thêm, Khương Trì đã đút điện thoại vào túi quần, "Bánh Bao, đi thôi."

Hai người rời đi trong đủ loại ánh mắt của những người xung quanh.

Lúc Tô Đường và Khương Trì đang trên đường, đã quá nửa tiết cuối buổi sáng, nên họ dứt khoát không về phòng học, mà ngồi vào đình nghỉ bên bờ sông nhỏ của trường. Kiếp này, Tô Đường đã trốn học mấy lần vì Khương Trì, điều này hoàn toàn là chuyện khó có thể tin với cô trước kia, nhưng bây giờ, cô phát hiện mình đã quen rồi.

Ngoài đình nghỉ, tuyết vẫn bay lả tả.

Mặt sông đã kết băng, lúc này cũng phủ đầy tuyết. Khắp trời đất chỉ có một sắc trắng.

Nếu lúc này, ngâm một bình trà, vừa ngắm tuyết vừa uống trà, chắc sẽ càng hưởng thụ hơn.

Thời gian ngắm tuyết trôi qua rất nhanh, không bao lâu sau, đã đến giờ cơm trưa. Hai người Tô Đường và Khương Trì đi ăn trưa, lúc họ về lớp, người trong lớp đồng loạt nhìn họ.

Khương Trì hai tay đút túi, ngồi về chỗ mình như không có chuyện gì xảy ra. Đối mặt với kiểu dò xét này, kiếp này Tô Đường đã trải nghiệm nhiều, cũng bình tĩnh hơn nhiều rồi.

Cô vừa về chỗ mình, Địch Lộ đã nâng gương mặt tràn đầy sự hâm mộ lại gần, "CMN, cả trường đều biết người tuyết khổng lồ đó rồi. Anh Trì có tâm thật đấy." Trung học số Địch Lộ cũng chỉ lớn từng đấy, tin tức truyền đi rất nhanh. Chỉ một buổi sáng ngắn ngủi, câu chuyện người tuyết đã truyền đi khắp trường học.

Địch Lộ cảm thán một lúc, rồi lại không nhịn được lo lắng nói, "Hai người cao điệu quá, đừng để người ta hận đó." Sau vở kịch tiếng Anh "Nàng tiên cá", giờ lại thêm một người tuyết, Địch Lộ không chỉ một lần nghe được nhiều nữ sinh châm biếm Tô Đường ở nhà vệ sinh nữ.

Tô Đường mím môi không nói gì.

Cá tính cô khiêm tốn nội liễm, làm chuyện gì cũng không thích cao điệu. Nhưng Khương Trì khác hoàn toàn so với cô.

Anh của mười năm sau có lẽ sẽ biết giấu tài. Nhưng anh của hiện tại, đường hoàng, cao điệu, làm gì cũng thích gióng trống khua chiêng, hận không thể để ai cũng biết.

Tô Đường cũng không muốn để Khương Trì thay đổi cái khí phách hiên ngang niên thiếu ấy. Theo thời gian trôi qua, Khương Trì của hiện tại sẽ tan biến trong dòng chảy năm tháng, sớm muộn gì anh cũng sẽ trở nên trưởng thành, ổn trọng.

Cho nên tất cả mọi thứ bây giờ, vẫn đề nó thuận theo tự nhiên đi.

Tan học hôm đó, Tô Đường còn đặc biệt đi vòng ra sân tập, nhìn người tuyết hình mình. Người tuyết khổng lồ vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác, xung quanh có rất nhiều học sinh đang chụp ảnh.

Dự báo thời tiết nói rằng tuyết sẽ còn rơi lâu, Tô Đường cảm thấy, người tuyết này vẫn có thể giữ được ba bốn ngày.

Nghĩ vậy, khi về nhà cùng Khương Trì, cô vẫn luôn giữ tâm tình tốt.

Nhưng hôm sau, lúc nghỉ giữa giờ, Tô Đường đi cùng Địch Lộ đến sân tập ngắm người tuyết, lại thấy người tuyết đã bị phá huỷ hoàn toàn. Trên mặt đất chỉ có từng đống tuyết vỡ, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ vốn có.

Tâm tình của Tô Đường lập tức suy sụp.

Địch Lộ há hốc mồm, không biết nên nói gì. Rất lâu sau, cô mới nói, "Hẳn là có kẻ đỏ mắt, cố ý phá đó."

Tô Đường gật nhẹ đầu. Nhất định là có người cô tình phá, nếu không sẽ không bị huỷ triệt để như thế. Mãi đến lúc về phòng học, tâm tình của Tô Đường vẫn không hoàn toàn khôi phục lại.

Khương Trì thấy Tô Đường lúc đi còn mặt mày hào hứng, khi về lại ủ rũ táo tàu, anh nhíu mày, "Sao thế?"

Tô Đường cười, "Không có gì. Lạnh quá thôi."

Nhưng Khương Trì vẫn nhanh chóng biết được đầu đuôi câu chuyện từ miệng Địch Lộ.

Đầu lưỡi anh đẩy nhẹ quai hàm, trong đầu đã có ý tưởng đại khái.

Tối, lúc Tô Đường vùi đầu cày đề trên bàn học, cửa phòng cô bị gõ.

Cô dứng dậy mở của phòng, không ngoài dự đoán, đứng ngoài cửa đúng là Khương Trì.

Ánh đèn dìu dịu của hành lang phản chiếu vào trong đôi mắt đen của anh, lộ ra ánh sáng rực rỡ lạ thường. Khương Trì lười biếng cười, "Banh bao, anh mang em đi chỗ này."

Tô Đường không nghĩ nhiều, khép cửa phòng lại, rồi theo Khương Trì xuống lầu.

Lúc này tuyết bên ngoài đã ngừng rơi. Nhưng nhiệt độ ngoài trời rất thấp. Trên mặt đất là phủ một tầng tuyết dày.

Ánh đèn đường lặng lẽ chiếu trên tuyết đọng khiến bóng đêm càng mờ ảo hơn.

Tô Đường theo chân Khương Trì ra sân sau.

Cô vừa nhìn một cái, đã thấy người tuyết cỡ nhỏ đứng trong sân. Người tuyết này, đầu đội mũ, cổ quàng khăn, nhìn thế nào cũng rất giống Khương Trì.

Tô Đường mím môi, chỉ người tuyết này, "Nó, là tặng cho em à?"

Khương Trì ừ nhẹ một tiếng, cong môi, nụ cười càng anh tuấn hơn trong từng màn đêm, "Anh đưa chính mình cho em, thích không?"

Tô Đường đỏ mặt, mặc dù biết là Khương Trì chỉ người tuyết giống anh này, nhưng anh nói thế, thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

"Anh..."

"Vậy nên, Bánh Bao, vui hơn rồi chứ?"

Tiếng Khương Trì trong đêm càng động lòng người hơn, nghe tiếng của anh, bao nhiêu tâm tình không tốt của Tô Đường đều lập tức biến mất.

(*) Chương sau lại ngọt hơn chương trước, đúng là ngược cẩu độc thân mà:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.