Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 64



Edit: Đào Sindy

Người chung quanh đều rất ngạc nhiên với cái tên Khương Trì này, phần lớn mọi người trước đó chưa từng nghe qua tên này, không biết người nọ có địa vị gì. Chung quanh tất nhiên cũng có người biết Tô Đường và Khương Trì đang qua lại, không nhịn được lại phổ cập kiến thức một phen.

Quý Tử Khiêm đầy phức tạp nhìn Tô Đường, chỉ cảm thấy hiện tại, anh ta ở gần cô như thế, nhưng tim lại cách xa như vậy.

Quý Tử Khiêm có chút không tin hỏi: "Khương Trì, thật sự đối tốt với em như vậy?"

Tô Đường nghe vậy, không chút do dự nhẹ gật đầu.

Khương Trì à.

Người khác không biết anh ấy tốt bao nhiêu. Anh ấy tốt, chỉ có cô mới biết được.

"Em..."

Quý Tử Khiêm còn định nói gì đó, câu của anh ta vừa mở miệng, còn chưa nói xong, lúc này, đám người đã tự động tách ra một con đường, anh ta theo bản năng ngừng câu. Mà Khương Trì, lúc này đã xuyên qua đám người, trên mặt treo nụ cười bình thản, hai mắt thâm thúy một mực nhìn Tô Đường, trong đám người kinh ngạc xung quanh, từng chút từng chút đi tới bên cạnh cô.

Đám người chung quanh hỗn loạn, nhưng trong mắt anh, không còn bất kì ai, chỉ có một mình cô thôi.

Ánh mắt chuyên chú nóng rực như thế, làm Tô Đường lập tức nhận ra, cô vừa mới xoay người, thì đã rơi vào một lòng ngực yên ổn. Cánh tay của đối phương hữu lực ôm eo cô, giam cô ở trước ngực mình. Tô Đường hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc kia, chính là người cô ngày nhớ đêm mong.

Khuôn mặt ẩn dưới vành nón đen, tuổi trẻ đẹp trai, giờ phút này, trên mặt ý cười rõ ràng.

Trên mặt Tô Đường không khỏi lộ ra thần sắc mừng rỡ: "Khương Trì, sao anh lại đến đây?"

Khương Trì cong môi khẽ cười, ánh mắt cực kỳ dịu dàng: "Bánh bao, anh nhớ em quá nên mới đến đó."

Xưng hô bánh bao này, đã lâu cô không nghe rồi, dù sao có thể gọi cô như vậy, chỉ có Khương Trì mà thôi. Lại một lần nữa nghe được xưng hô bánh bao này, chẳng biết tại sao, Tô Đường cứ như nghe được hai chữ này trằn trọc trong miệng Khương Trì, mang theo ý vị hàng trăm nghìn lần.

Tô Đường nhìn Khương Trì trong khoảng cách gần, cô phát hiện anh gầy hơn một chút, nhưng đôi mắt xanh sáng, tràn đầy năng lượng, thân hình anh càng sâu sắc hơn, trổ mã đến ngày càng đẹp trai. Nhưng không thay đổi là ánh mắt anh nhìn cô.

Mãi mãi ấm áp nhu hòa như thế.

Khương Trì hôn lên trán cô: "Anh rất vui."

Tô Đường nghe vậy, tai có chút đỏ.

Cô lập tức nghe hiểu vì sao mà Khương Trì vui vẻ.

"Bởi vì, trên đời này, không có ai tốt với em hơn Khương Trì anh."Lúc cô nói câu này, hoàn toàn dựa vào bản năng, đây là ý tưởng chân thật của cô, cô nghĩ rồi nói ra, làm thế nào cũng không nghĩ tới, vậy mà lại bị Khương Trì nghe được.

Khương Trì ôm Tô Đường trước ngực mình, lấy một tư thế mạnh mẽ, tuyên cáo quyền sở hữu của mình trước mặt tất cả mọi người.

Quý Tử Khiêm nhìn động tác của anh, sắc mặt trắng bệch.

Miệng Khương Trì cong lên một vòng cung trào phúng, anh nhìn Quý Tử Khiêm, ánh mắt sắc bén: "Cô gái của tôi, anh cũng dám theo đuổi?"

Giọng điệu Khương Trì bá đạo, tư thế mạnh mẽ, hoàn toàn không để Quý Tử Khiêm trong mắt.

Quý Tử Khiêm nghe vậy, sắc mặt từ trắng chuyển xanh: "Khương Trì, cậu đừng có quá đáng!"

Khương Trì nhẹ trào phúng một tiếng, sắc mặt từng chút từng chút lạnh đi: "Bánh bao là bạn gái của tôi, chẳng lẽ anh không biết?"

Nghe Khương Trì nói câu này, tiếng nghị luận chung quanh càng lớn.

"Thì ra Tô Đường không chia tay bạn trai à?"

"Ài, không biết nữa, tớ cứ cho là cậu ấy đã chia tay."

" Quý Tử Khiêm kia là sao đây?"

"Ai biết, chẳng lẽ anh ta muốn lên chức tiểu tam sao?"

" Bạn trai Tô Đường thật bá đạo!"

"Nhưng rất giỏi, đúng không?"

"Quân trang anh ấy mặc trên người thật sự đẹp trai ngây người!"

Chung quanh đủ tiếng nghị luận. Tiếng càng lúc càng lớn, chủ đề nói chuyện với nhau cơ hồ toàn hướng về Khương Trì, Quý Tử Khiêm không chịu được nữa, quăng hoa hồng trong tay, quay người vội vàng rời đi.

Chung quanh vang lên tiếng đuổi.

Mặc dù hôm nay nam chính tỏ tình đã đi, nhưng quần chúng ăn dưa nhiều chuyện vây xem lại không lắng lại chút nào, mà sôi trào càng nhiều hơn.

Cặp mắt của họ vững vàng nhìn chằm chằm đôi nam nữ trẻ tuổi ôm nhau cách đó không xa, chỉ cảm thấy chuyện phát sinh vừa rồi giống phim thần tượng hư ảo và lãng mạn.

Bạn trai chính quy, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, lấy tư thế tuyệt đối chiếm hữu, tận lực kéo cô gái của mình. Còn có nụ hôn kia, dịu dàng lại nâng niu. Chỉ nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy máu huyết sôi trào! Cũng không biết Tô Đường là người trong cuộc, trong lòng sẽ có tâm tình như thế nào!

Nam chính chính quy này hoàn toàn  không giống bọn họ đã tưởng tượng, anh một thân quân trang, dáng người thẳng, dung mạo chỉ hơn có chứ không kém so với Quý Tử Khiêm, lại thấy Quý Tử Khiêm đối đầu anh đã chạu, khí thế trên người khiến người ta càng không thể bỏ qua.

Khương Trì này, rút cuộc có thân phận gì? Tại sao Quý Tử Khiêm nhìn qua, lại rất kiêng kị anh? Những vấn đề này, khiến trong lòng đám người ngứa ngáy.

Tiếp theo, không biết là ai dẫn đầu vỗ tay, tiếp theo, tiếng vỗ tay càng ngày càng nhiệt liệt.

Tầm mắt mọi người chung quanh đều vững vàng giằng co trên người hai người, cả khuôn mặt Tô Đường đều nóng lên, cô kéo áo Khương Trì: "Khương Trì, chúng ta đi thôi."

Có một số việc, ngay trước mặt quá nhiều người, không dễ làm, thế là Khương Trì khẽ cười một tiếng: "Được." .

Hai người rời khỏi vòng vây, tiếng vỗ tay vẫn vang lên như cũ. Tô Đường kéo tay Khương Trì, mãi cho đến một góc tối không người, cô mới thở ra một hơi.

"Khương Trì, anh đến sao không nói cho em biết?" Tô Đường nháy mắt, trong mắt là vui sướng không che giấu chút nào. Rời khỏi ánh mắt của người khác, lúc này hai người mới có thời gian nói chuyện đàng hoàng.

Khương Trì cười không đáp, anh lấy tay nhẹ nhàng nâng cằm trắng nõn của cô lên, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như mê hoặc: "Bánh bao, nhớ anh không?"

Tô Đường đỏ mặt nhẹ gật đầu.

"Ừm? Gật đầu không tính."

Ánh mắt Khương Trì nóng rực, cũng có tính xâm lược, Tô Đường vô thức quay đầu, nhẹ nói: "Nhớ."

Khương Trì khẽ cười một tiếng, đối với biểu hiện của cô đã đủ hài lòng, anh chống cả người cô dựa vào cây, rồi mới lấn người lên: "Anh cũng rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ em."

Nói xong, môi Khương Trì đặt trên môi Tô Đường. Đây là một nụ hôn dịu dàng vô cùng, mang theo vô hạn lưu luyến và tưởng niệm. Lưỡi của anh xẹt qua môi cô, lưu lại ấn ký ướt át.

Ngón tay trắng nõn tinh tế tỉ mỉ của Khương Trì xẹt qua mặt Tô Đường, giọng điệu nghiêm túc: "Bánh bao, cho anh chút thời gian." Thời gian xa nhau này, anh cam đoan, sẽ không quá lâu.

Tô Đường nói một tiếng "Được", cô vừa nói , vừa kéo tay Khương Trì.

Ngón tay Khương Trì thon dài, bàn tay dày rộng, nhưng lúc này, trên ngón tay của anh đã có vết chai.

Trước kia trên tay anh không hề có vết chai. Tô Đường có chút chua xót: "Trong quân doanh, nhất định rất mệt mỏi hả?"

"Không mệt." Mỗi đêm nhìn ảnh Tô Đường ngủ, nghĩ đến ngày gặp cô, Khương Trì không thấy mệt chút nào.

Tô Đường nghĩ tới hôm nay là đêm giáng sinh, cũng là sinh nhật Khương Trì, mặt mày cô hơi gấp, khóe miệng giơ lên một nụ cười ngọt ngào: "Khương Trì, sinh nhật vui vẻ."

"Ừm."

"Quà sinh nhật tối nay sẽ đưa anh."

"Được."

Sau này, mỗi cái sinh nhật của Khương Trì, bọn họ đều cùng một nhau qua, hẳn là không khó như vậy. Bởi vì Tô Đường cảm thấy, coi như khó, anh cũng đến bên cạnh cô. Cô chắc chắn là thế.

Tô Đường còn muốn nói gì, lúc này, điện thoại di động của cô lập tức có mấy tin nhắn đến, tin đều do Thang Viên gửi đến.

"Bạn trai cậu đến à?"

"Để chúng tớ nhìn tý được chứ."

"Hẹn chỗ ăn khuya nhé."

"Tô Tô, Đường Đường, không gặp không về."

Tô Đường ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Khương Trì.

Khương Trì nhìn thoáng qua tin, nghĩ đến gì đó, anh gật đầu: " Ăn khuya đi."

Tô Đường nghĩ nghĩ: "Gần đây có quán đồ nướng, đi ăn đồ nướng không?"

Khương Trì không có ý kiến: "Được."

Tô Đường hẹn cùng bọn Thang Viên ở quán đồ nướng, trước hết dẫn Khương Trì đi qua.

Buổi tối vẫn náo nhiệt như cũ, Tô Đường và Khương Trì tìm một chỗ trống ngồi xuống, gọi phần đồ nướng năm người, mà Khương Trì, toàn bộ quá trình vẫn luôn vững vàng nắm tay Tô Đường.

Cô muốn kéo tay ra, nhưng Khương Trì nắm rất chặt, cô thử một lần không thành, cũng kệ để anh nắm.

"Kể anh nghe chút chuyện trong trường nào?"

"Bình thường thì đi nghe giảng, thư viện, phòng ngủ. Ngày thường cùng đám bạn cùng phòng ra ngoài mua quần áo. Cái khác thì không có." Tô Đường chưa hề nói Quý Tử Khiêm mỗi ngày đưa bữa sáng cho cô, theo đuổi cô, mặc dù cô không nói, nhưng Khương Trì vẫn có thể đoán được.

"Lăng Lang có thường xuyên đến thăm em không?"

Tô Đường lắc đầu kỳ quái: "Không có, tại sao hỏi như thế?"

Khương Trì nghe vậy không vui nhíu mày lại. Trước khi anh đi quân đội có dặn dò Lăng Lang, bảo anh ta chí ít ba ngày một lần đến thăm Tô Đường, nếu có tình huống gì giúp anh ứng phó trước. Khương Trì biết bạn gái của mình vô cùng được người khác yêu thích,  anh cũng đã sớm đoán được sau khi cô đến lớp học sẽ có người theo đuổi cô, cho nên lúc anh đi, đã sớm sắp xếp đối sách xong xuôi. Nhưng ai có thể nghĩ tới Lăng Lang lâm trận mất xích?

"Mấy tháng này, cậu ta chưa một lần đến thăm em?" Giọng Khương Trì vô cùng  trầm thấp, mang theo mùi nguy hiểm.

Tô Đường không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu: "Không, nhưng thỉnh thoảng anh ấy sẽ gọi điện hỏi em ở trường thế nào."

Khương Trì sắp bị Lăng Lang chọc tức cười, anh làm sao cũng không nghĩ tới, lần này Lăng Lang không đáng tin cậy. Lăng Lang biết rõ tính cách Tô Đường, coi như có người theo đuổi, cũng không báo anh biết, chỉ có thể tự mình đến xem, mấy tháng này thế mà không đến thăm cô.

Lần này nếu không phải Khương Trì thật vất vả được nghỉ ngơi, còn không biết cô gái của anh bị Quý Tử Khiêm dây dưa bao lâu! Tưởng tượng như thế, hai mắt Khương Trì nhắm lại, ánh mắt không tốt.

Tô Đường lắc lắc tay Khương Trì, thuyết phục: "Đừng như vậy, Lăng Lang đại khái bận việc."

Nếu như vậy, ngay cả Tô Đường cũng không tin, Lăng Lang lúc học trung học cũng không có việc gì, chẳng lẽ lên đại học có thể trông cậy anh ta thay đổi tích cực? Nhưng cô cũng chỉ có thể nói như vậy.

Ngón cái Khương Trì vuốt ve mu bàn tay Tô Đường: "Ừm. Không sao."

Lúc này ba người là Tô Tiểu Tiểu, Thang Viên và Hứa Ngưng Đông đến đây.

Một phen hàn huyên, Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc nói: "Anh chính là bạn trai Tô Đường."

Dù sao cũng là bạn cùng phòng sớm chiều của Tô Đường, thái độ Khương Trì coi như hiền lành: "Đúng vậy, trong khoảng thời gian tôi không ở bên cạnh cô ấy, hi vọng các em có thể chăm sóc cô ấy."

Tô Tiểu Tiểu liên tục không ngừng khoát tay: "Sẽ mà."

Bữa ăn khuya này đều là Khương Trì hỏi, hai người là Tô Tiểu Tiểu và Thang Viên đáp, không bao lâu, tình huống đại khái Tô Đường trong trường bị hai bạn cùng phòng bán sạch.

Khương Trì híp mắt, vốn cho là tình địch cũng chỉ có một mình Quý Tử Khiêm, thì ra người tỏ tình cô, nhiều như vậy. Anh biến bánh ba nhà mình được hoan nghênh, nhưng không nghĩ tới, thế mà được hoan nghênh như thế.

Vừa nghĩ tới tiếp theo chí ít còn phải xa nhau hơn một năm, anh không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.