Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 69



Edit: Tiểu Lăng

Khương Trì ôm lấy Tô Đường từ phía sau, môi anh gần như kề bên tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào lỗ tai bé xinh trắng nõn của cô. Anh nhẹ nhàng gọi, “Bánh Bao.”

Dù chỉ là hai tiếng đơn giản nhất, nhưng mặt Tô Đường vẫn đỏ tới mang tai.

Giọng Khương Trì như mang theo một ma lực nào đó. Tất cả những tình cảm khắc cốt, những dịu dàng trăm bề, những tâm tư hàng đêm, đều hóa thành một tấm lưới trói chặt Tô Đường, không để lối nào cho cô thoát.

Giọng Khương Trì vẫn vậy, vẫn trầm thấp đầy khêu gợi; phối với âm điệu đặc trưng của anh, phải gọi là quyến rũ phát nổ.

Dẫu đã rất lâu không được nghe tiếng anh, nhưng giọng nói ấy đã sớm in sâu vào đầu Tô Đường, bất kể bao lâu cô cũng sẽ không quên được.

Lỗ tai Tô Đường nóng lên, cô nhẹ giọng đáp.

“Bây giờ vẫn không cần đêm đầu của anh à?” Giọng nói lẫn ý cười của Khương Trì nhẹ nhàng vang lên. Một câu nghe như đùa giỡn lại vẫn chan chứa nhu tình bách chuyển thiên hồi của Khương Trì.

Đến giờ, Tô Đường vẫn nhớ lời Khương Trì nói năm cấp ba ấy, “Em có muốn đêm đầu của anh không?”

Cô của lúc ấy, hẳn chưa từng nghĩ tới tương lai của mình và Khương Trì đi?

Cũng không phải không muốn nghĩ, mà là không dám nghĩ.

Đối với một cô nhát gan, mẫn cảm và tự ti khi ấy, Khương Trì giống như một vầng trăng sáng trên cao, là một tồn tại mà cô chỉ có thể ngưỡng vọng chứ không thể nào vươn tới.

Nhưng ai ngờ, sau khi chung đụng với Khương Trì, cô lại thay đổi nhiều đến thế? Cô đã trở nên tự tin hơn, ưu tú hơn, đủ để xứng với anh.

Ròng rã ba năm, mới nghe lại lời này lần nữa, nhưng da mặt Tô Đường vẫn chưa đủ dày, đâm ra mặt cô lập tức nóng lên.

Cô chưa đáp ngay. Bởi trạng thái bây giờ khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cô chỉ muốn mặc quần áo tử tế lại rồi nói chuyện với Khương Trì.

Nhưng Khương Trì hoàn toàn không cho Tô Đường cơ hội chần chừ, “Hử?”

“Không muốn, không muốn.” Che giấu bối rối dưới đáy lòng, Tô Đường liên thanh nói không muốn. Cô không nhịn được giật giật cơ thể, cô muốn mặc quần áo; nhưng Khương Trì lại ôm cô rất chặt, hoàn toàn không để cô tránh thoát.

Khương Trì dán mặt mình lên mặt cô. Đây là một tư thế rất thân mật, Tô Đường cảm thấy mặt mình càng trở nên nóng hơn.

Trong giọng Khương Trì có chút ấm ức nhàn nhạt, “Nhưng anh rất muốn cho em, làm sao bây giờ?”

Tô Đường nghe vậy, tim bỗng đập mạnh.

Một Khương Trì mềm giọng làm nũng như thế này, khiến Tô Đường không chống đỡ nổi. Anh dịu dàng như vậy, để cô không tài nào từ chối được.

Cô vẫn luôn biết, trong lòng Khương Trì, cô là đặc biệt; trước mặt cô, anh hoàn toàn khác so với ở trước mặt người ngoài.

Anh có thể lạnh lùng với người khác; nhưng với cô, anh mãi mãi dịu dàng như vậy. Như chính anh từng nói với cô, “Em buồn, anh càng buồn hơn em.”

Cô không tin những lời dỗ ngon dỗ ngọt.

Nhưng, cô tin tưởng Khương Trì.

Thực tế, vừa rồi cô bất giác từ chối, chỉ vì cô quá mức thẹn thùng.

Tô Đường nghĩ, nếu người đó là Khương Trì, cô nguyện ý.

Chắc chắn anh đã phải chờ rất vất vả rồi.

Nghĩ vậy, cơ thể vừa cứng đờ ra của Tô Đường lập tức thả lỏng.

Khương Trì lập tức nhận ra thái độ của Tô Đường đã mềm hóa, anh trở mình, ép cô xuống giường, mình thì chống trên người cô.

Đôi mắt đen nhánh của anh khóa chặt cô, sau đó, tay anh lần ra sau lưng cô. Pực một tiếng, khuy cài nội y bị tháo ra.

Giữa không khí này, tiếng động đó càng trở nên rõ ràng.

Tô Đường cắn môi, đỏ mặt dời mắt đi.

Khương Trì nhẹ nhàng nắm cằm Tô Đường, “Bánh Bao, nhìn anh.”

Tô Đường đỏ mặt, ngước mắt nhìn anh. Đôi mi dài của cô khẽ run, trong mắt hạnh xinh đẹp là sự tin tưởng tuyệt đối và nỗi quyến luyến không thôi với anh.

Ánh mắt đó, khiến Khương Trì mềm lòng đến tan chảy.

Cô vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, ngoan đến mức anh muốn dùng cả đời để cưng chiều cô.

Vận mệnh đã định sẵn, anh sẽ thua trong tay cô.

Từ khi gặp cô, trong mắt anh đã không thể chứa nổi hình bóng ai khác. Cô là khắc tinh của anh, nhưng anh cam tâm tình nguyện.

Trên thế giới này, sẽ không có ai khác như Tô Đường, để anh nóng ruột nóng gan, để trong lòng, trong mắt anh, chỉ có mình cô. Sẽ không có ai khác có thể để anh buông hết tư thái và kiêu ngạo của mình, để đối xử tốt với cô.

Trước mặt cô, khả năng tự khắc chế mà anh vẫn luôn kiêu ngạo đều hóa thành hư vô. Anh bây giờ, chỉ muốn liều chết triền miên cùng cô.

Ba năm trước, anh còn chưa đủ mạnh mẽ; ngày hôm nay, anh đã có thể cho cô một tương lai an ổn.

“Cho anh, được không?”

“Được.” Giọng Tô Đường mềm nhũn. Nhưng giờ phút này, tiếng nói mềm mại như nước ấy của cô lại như biến thành một ngọn lửa, hoàn toàn đốt cháy Khương Trì.

Thế là, một đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ, được ong mật cần cù hút lấy mật nước ngọt ngào bên trong. Hương hoa ngượng ngùng lan tỏa khắp phía.

Chỉ thoáng chốc, cả phòng đã đầy ngập xuân quang.

Hai giờ sau, hai người mới hiện thân lần nữa trước mặt mọi người.

Tô Đường vừa cùng Khương Trì đến đại sảnh, đã phát hiện trong đó tràn ngập hoa hồng đen.

Cô lập tức nhớ tới, những cánh hoa hồng trong phòng vừa rồi, không phải là màu đỏ thông thường, mà là màu đen. Cô mơ hồ nhớ lại, hoa ngữ của hoa hồng đen là, “Em là thiên thần chỉ thuộc về riêng anh”.

Nghĩ vậy, cô bất giác nhìn Khương Trì.

Anh đang mượn hoa ngữ này để biểu đạt điều gì?

Mà lúc này, đám bạn nối khố của Khương Trì và đống hot face kia đều vây lại, bắt đầu rào rào vỗ tay.

Tô Đường nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng có một dự cảm.

Quả nhiên, một giây sau, Khương Trì đã quỳ một gối xuống trước cô.

Trên tay anh là một chiếc nhẫn tạo hình hoa hồng đen, “Bánh Bao, gả cho anh đi.”

Hốc mắt Tô Đường hơi đỏ lên, hôm nay, bất kể là sự xuất hiện của Khương Trì, hay lời cầu hôn của anh, đều nằm ngoài dự đoán của cô; khiến cô vừa kinh ngạc, lại vừa cảm động vô cùng.

Đời này, cô phải may mắn đến mức nào, mới gặp được Khương Trì.

Không cần cân nhắc, không cần do dự, Tô Đường nghe thấy mình nói, “Vâng.”

Cô nhìn thấy mặt Khương Trì lộ ra nụ cười vui sướng. Anh trang trọng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.

Chiếc nhẫn ấy, không chỉ khóa ngón áp út của cô, mà còn khóa cả lòng cô lại.

Sau đó, cô thấy Khương Trì đứng dậy, ôm cô vào lòng, nói với cô, “Em là thiên thần chỉ thuộc về riêng anh.”

Ánh mắt thâm tình ấy như biển cả mênh mông, bao phủ lấy cô.

Màn cầu hôn khiến không khí hiện trường trở nên nóng hơn.

Khương Trì dẫn Tô Đường đi gặp đám bạn nối khố của kia. Các bạn anh nhao nhao rống, “Chúng em chào chị dâu ạ!”

Tô Đường cười, “Chào mọi người.”

“Chị dâu cười đẹp quá!”

“Đẹp cũng nhìn ít vừa thôi!”

“Ha ha, biết biết.”

Thực tế, hôm nay Khương Trì dày công chuẩn bị nghi thức cầu hôn này, đồng thời để họ tới chứng kiến, đám bạn nối khố này không phải không kinh ngạc.

Hôm sinh nhật mười tám tuổi của Khương Trì, bọn họ cũng đã gặp cô gái xinh đẹp này rồi. Khi đó, họ cho rằng, cô không thể nào trở thành vợ của Khương Trì được. Vì xuất thân của cô có vẻ không tốt, tính cách trông cũng quá mềm mại.

Khi đó, Khương Trì muốn để Tô Đường lên đài cắt bánh với anh, nhưng bị Khương Ưng ngăn cản. Thái độ của Khương Ưng với sự kiện đó cũng biểu hiện thái độ của ông với khả năng của họ. Có thể thấy, Khương Ưng không hề xem trọng họ.

Nhưng ai ngờ, Khương Trì lại không phải cô ấy là không được?

Có thể bắt được anh Trì của họ, họ cũng không tin là Tô Đường chỉ dựa vào dung mạo. Dù sao anh Trì cũng không phải người nông cạn như vậy!

Cho nên tiếng “chị dâu” vừa rồi, họ kêu rất chân thành.

Bạn Khương Trì trêu chọc, khiến Tô Đường ngượng ngùng, “Mọi người cứ trò chuyện đi, tôi đi chỗ Lăng Lang một chút.”

Khương Trì cũng không níu lấy cô, dù sao cô vẫn luôn trong tầm mắt của anh, nên anh có thể để cô đi gặp Lăng Lang được. Dù sao hai người đã rất lâu không gặp nhau rồi.

Lúc Tô Đường đi đến chỗ Lăng Lang, anh đang giao lưu với một hot face rất nổi. Thấy Tô Đường tới, vị hot face kia thức thời rời đi trước.

Tô Đường nhìn cô nàng đó lắc mông, yểu điệu bước đi, giọng hơi chua, “Sao Khương Trì lại mời họ tới?”

Lăng Lang ngửi thấy mùi chua trong giọng cô, hết sức vui sướng. Anh cười lớn vài tiếng, mới nói, “Anh nói này Tô Tô, em đừng có hiểu lầm A Trì. Họ đều được anh mời tới thôi.”

Tô Đường liếc Lăng Lang. Cậu nói tiếp, “A Trì bảo anh gọi mấy nhân chứng tới. Có mỗi đám bạn nối khố kia là cậu ấy gọi tới thôi, còn đâu là do anh mời hết.” Nói xong, Lăng Lang nháy mắt với Tô Đường, tỏ vẻ em hiểu rồi chứ.

Lúc này Tô Đường mới thôi xoắn xuýt về những hot face kia.

Khi nãy, lúc cô vừa tới, tay của Lăng Lang còn đặt trên lưng cô nàng kia. Cô nghĩ tới Địch Lộ bên kia bờ đại dương, “Năm đó, anh với Địch Lộ như thế nào rồi?”

Lăng Lang nhấp một ngụm rượu đỏ, thờ ơ nói, “Chẳng có gì cả? Bọn anh không hợp thôi.”

“Anh không để cô ấy đau lòng chứ?”

Lăng Lang nghe vậy, khóe môi lạnh bạc giật giật. Lần đó, anh ngủ với Địch Lộ, hoàn toàn là do ngoài ý muốn. Trong cái ngoài ý muốn ấy, anh không tin là không có bản thân Địch Lộ thúc đẩy. Anh vốn không ưa Địch Lộ, dù ngủ với cô rồi, anh vẫn không có ý định gì với cô.

Nhưng những thứ này không cần phải nói cho Tô Đường.

“Không có.”

Tô Đường lấy ly nước chanh trên tay người hầu, uống một ngụm, mới nhìn Lăng Lang nói, “Bao giờ anh mới định ổn định?”

Lăng Lang sửng sốt, sau đó cười càng lớn hơn, “Anh hẵng còn trẻ mà, tại sao phải ổn định chứ? Anh đang sống rất hạnh phúc cơ mà.”

Tô Đường nghe vậy, cũng không khuyên nữa.

Mà lúc này, Khương Trì có vẻ đã nói chuyện xong với đám bạn rồi. Anh đi tới – không bao giờ quên tuyên thệ chủ quyền – khóa chặt eo nhỏ của Tô Đường.

Không biết ai hô chụp ảnh, mọi người đều rối rít phụ họa. Thế là một đám người nối nhau xếp thành hàng.

Đứng giữa đương nhiên là Tô Đường và Khương Trì.

Tô Đường ngồi trong vòng tay Khương Trì, tay cô vòng lấy cổ Khương Trì, tựa đầu mình vào đầu anh.

Người hầu cầm máy ảnh, chụp lại giây phút ấy.

Một cái chớp mắt, đã là vĩnh hằng.

+++

Lời tác giả: Hoa ngữ của hoa hồng đen vốn là “Em là ma quỷ, là tất cả của anh.” Ở đây có sửa lại một chút.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.