Việc Khương Ưng phản đối không phải là vấn đề to tát đối với Khương Trì. Ông ấy đồng ý thì tốt, phản đối cũng được, dù sao cũng không hề ảnh hưởng đến quyết định của anh.
Chỉ cần anh thích Tô Đường, vậy là đủ.
Bà nội của Khương Trì đã lớn tuổi, sức khoẻ mấy năm nay cũng không được tốt. Trước nay quan hệ của Khương Trì và bà rất tốt, mà vài năm nay bà cũng rất nhớ anh. Vì vậy ngày thứ hai Khương Trì liền đưa Tô Đường đến thăm bà.
Tô Đường rất có hảo cảm với bà nội của Khương Trì, nhớ lại tiệc sinh nhật năm đó, người cô quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, Khương Trì dẫn cô đến bên cạnh bà. Bà vô cùng gần gũi, còn tận tâm chiếu cố Tô Đường, khiến cô không cảm thấy lạc lõng.
Khi Tô Đường và Khương Trì đến nơi, Khương Khinh Khinh đã ở đó rồi. Thời gian ba năm trôi qua, từ cô gái nhỏ mười ba tuổi, Khương Khinh Khinh đã tròn mười sáu, so với trước kia thì cao lên rất nhiều, chỉ là biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi. Vẫn mang theo vài phần kiêu căng như cũ.
Nhìn thấy Khương Trì, Khương Khinh Khinh chu môi, miễn cưỡng gọi một tiếng anh họ. Về phần Tô Đường, cô ta tự nhiên xem nhẹ. Cô ta giống như vẫn còn tức giận, năm ấy mình khiến chân của Bánh Bao Nhỏ bị thương, sau đó còn bị Khương Trì mắng mỏ. Khương Trì ừ một tiếng, sau đó kéo Tô Đường đến bên cạnh mình, giới thiệu: “Đây là chị dâu của em.”
Khương Khinh Khinh nghe xong liền trợn tròn mắt, kêu lên: “Chị dâu gì chứ? Chị nguyệt nha phải làm sao bây giờ?” quan hệ của Khương Khinh Khinh và Tô Nguyệt Nha vô cùng thân thiết, cô ta biết rõ tình cảm của Tô Nguyệt Nha với anh họ của mình, cũng ủng hộ cô ta trở thành chị dâu của mình. Tuy rằng hai năm gần đây quan hệ của Khương Khinh Khinh và Tô Nguyệt Nha phai nhạt rất nhiều, nhưng so với Tô Đường, cô ta vẫn thích Tô Nguyệt Nha hơn.
Khương Trì nhíu mày, cái tên Tô Nguyệt Nha này đã lâu lắm rồi không xuất hiện? Cuối cùng có quan hệ gì với Khương Khinh Khinh chứ? Chỉ vài năm, đừng nói Tô Nguyệt Nha, ngay cả Ninh Hành, bọn họ đã lâu lắm không liên lạc. Vì Tô Nguyệt Nha mà Ninh Hành từ bỏ tình anh em hơn mười năm của bọn họ. Tuy rằng sau này Ninh Hành chủ động xin lỗi nhưng tình cảm cũng đã phai nhạt. Khi anh cầu hôn Tô Đường, cũng không mời Ninh Hành đến làm chứng.
Đúng lúc bà nội lên tiếng: “Khinh Khinh, cháu nói bậy gì vậy?” Khương Khinh Khinh ngẩng đầu, giống như muốn cãi lại. Nhưng lúc này, bà nội lại thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Khương Trì và Tô Đường, bà liền bật cười: “Tốc độ thật nhanh.”
Bà nội đã nhìn thấy, Khương Khinh Khinh tất nhiên cũng thấy được, cô ta quay đầu hừ một tiếng.
Khương Trì hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ của Khương Khinh Khinh, thản hiên đáp: “Chờ bánh bao tốt nghiệp thì chúng cháu sẽ kết hôn.”
“Được được được.” Bà nội vô cùng vui vẻ, liên tục nói được, đối với bà, cháu trai thích là được rồi, những việc khác không cần quan tâm.
“Cha cháu nói sao?”
Khương Trì không trả lời ngay.
Bà nội vừa nhìn phản ứng của Khương Trì đã biết bên phía Khương Ưng không thuận lợi, tính cách cả con cả cháu đều bướng bỉnh. Quan hệ cha con mới hoà hoãn gần đây cũng không nên vì chuyện này mà đổ vỡ. Bà nội vừa nghĩ, vừa mềm giọng: “Chuyện phía cha cháu, đừng lo lắng, bà nội giúp cháu nói chuyện. Cháu chỉ cần chuẩn bị làm chú rể tốt là được.”
Khương Trì mỉm cười: “Cảm ơn bà.”
Bà nội khoát tay, sau đó nói với Khương Khinh Khinh: “Khinh Khinh, sau này phải đối xử tốt với chị dâu, đã rõ chưa?”
Khoé miệng Khương Khinh Khinh giật giật, vừa muốn phát giận nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Khương Trì nên đành nén lại. Cô ta liếc qua Tô Đường, dậm chân, xoay người rời đi.
Bà nội khẽ thở dài, kéo Tô Đường ngồi xuống cạnh mình, vỗ nhẹ tay cô: “Khinh Khinh còn nhỏ tuổi, bị người nhà chiều hư, lát nữa bà sẽ nói chuyện với con bé, cháu đừng để ý nhé.”
Tô Đường nhu thuận lắc đầu. Tất nhiên cô sẽ không để ý. Đối với bà cô chỉ là người ngoài, còn Khương Khinh Khinh là cháu ruột, quan hệ rõ ràng, bà nội có thể nói ra những lời như vậy, cô đã vô cùng thoả mãn.
Khương Trì nhìn bóng lƯng của Khương Khinh Khinh rồi nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Vài phút sau, Khương Khinh Khinh cầm một cốc nước tới, cô ta cầm cốc nước đến trước mặt Tô Đường, cúi đầu, chân thành nói: “Chị dâu, vừa nãy thái độ của em không được tốt lắm, chị đừng để ý, em rót nước cho chị uống.”
Khương Khinh Khinh chủ động giảng hoà, không chỉ Tô Đường mà đến cả Khương Trì và bà nội cũng bất ngờ. Nếu đối phương đã nói như vậy, Tô Đường cũng nên cầm lấy cốc nước, hơn nữa còn dịu dàng nói cảm ơn.
“Chị dâu, chị thử xem độ ấm của nước như thế nào đi.” Khương Khinh Khinh ngẩng đầu, đầy mong chờ nhìn cô.
Tô Đường nhìn dáng vẻ cô ta như vậy, liền nở nụ cười, sau đó dịu dàng nói: “Được.”
Tô Đường cầm cốc nước uống một ngụm, một sau đó, cô không chịu nổi mà phun hết nước ra ngoài.
Bởi vì đây là ly cách nhiệt cho nên Tô Đường hoàn toàn không biết bên trong là nước sôi! Là nước nóng hôi hổi!
Thời tiết vốn nóng bức, vừa rồi cô có chút khát nước nên cố tình uống ngụm lớn, hiện tại bên trong miệng chỉ cảm thấy đau rát.
Khương Trì nhìn thấy, nhanh chóng nhúng một ngón tay vào trong cốc nước, sau khi phát hiện bên trong là nước sôi, mặt liền tối sầm.
“Khương Khinh Khinh!” Khương Trì không nhịn được quát lên.
“Làm sao?” Khương Khinh Khinh nghểnh cổ, cô ta ngẩng đầu nhìn Khương Trì: “Nhìn dáng vẻ của cô ta có chỗ nào xứng làm con dâu Khương gia? Em ghét cô ta! Bây giờ cũng chán ghét anh!” Nói xong liền quay đầu chạy trốn.
Hiện tại Khương Trì cũng không còn tâm tư để ý đến Khương Khinh Khinh, anh bóp cằm Tô Đường, muốn nhìn miệng của cô. Nhưng Tô Đường cố kỵ bà nội vẫn còn ở đây, không chịu há miệng.
Trong lòng Khương Trì hơi hoảng: “Sao rồi?”
Ngay từ khi uống ngụm nước nóng kia, Tô Đường đã cảm thấy đau chết đi sống lại nhưng cô cũng không yếu ớt như vậy. Hiện tại đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
“Không sao, không sao rồi.”
“Nước nóng như vậy sao có thể không sao chứ?” Khương Trì nhíu mày.
Tô Đường thật sự không muốn Khương Trì lo lắng, lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Thật sự không sao mà.”
Đôi mắt Khương Trì khoá chặt trên người Tô Đường, anh vừa định mở miệng, bà nội cũng không nhịn được lo lắng đứng lên: “Mau gọi bác sĩ tư nhân đến xem một chút.”
Tô Đường còn chưa kịp nói gì, Khương Trì đã bảo được.
May rằng bác sĩ nói tình trạng của Tô Đường cũng không quá nghiêm trọng, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặt Khương Trì vẫn tối sầm: “Khương Khinh Khinh đâu? Con bé chạy đi đâu rồi?”
“Khinh Khinh còn nhỏ, không hiểu chuyện…”
Khương Trì hít sâu một hơi cố gắng kìm nén lửa giận, bà nội lớn tuổi rồi, anh cũng không thể phát giận được. Khương Trì cố gắng nói nhẹ nhàng: “Tuổi còn nhỏ có thể trở thành cái cớ để làm việc xấu hay sao? Nếu tiếp tục dung túng con bé, ai biết sau này nó còn có thể làm ra chuyện gì?”
Bà nội im lặng hai giây: “Vậy cháu muốn xử lí như thế nào?”
“Cho nó đứng phạt một giờ dưới nắng là được.” Hình phạt này của Khương Trì hoàn toàn không quá đáng.
Khương Khinh Khinh không phục hét lên: “Dựa vào cái gì mà anh bắt em đứng!” Hoá ra Khương Khinh Khinh nấp ở cạnh đó, nghe được Khương Trì muốn phạt mình, liền ló đầu ra.
“Dựa vào anh là anh họ của em.” Khương Trì gằn từng tiếng một.
Tô Đường xem sự việc chuyển biến xấu, nhịn không được nói: “Khương Trì, bỏ qua đi.”
Dù sao đối phương cũng là em họ của anh, hơn nữa bà nội cũng tiến thoái lưỡng nan, một bên là cháu trai, một bên là cháu gái, mu bàn tay hay lòng bàn tay thì cũng đều là thịt. Hai người bọn họ là con cháu được yêu thương, còn cô chỉ là người ngoài, lúc này, chỉ có cô ra mặt hoà giải mới là ổn thoả nhất.
Khương Trì nhìn Tô Đường, ánh mắt tối lại: “Vậy em phải chịu thiệt thòi thì sao?”
Vốn Tô Đường muốn nói mình không thiệt thòi chút nào, nhưng cô biết rõ, hiện tại Khương Trì đang muốn đòi lại danh dự cho cô nên không thể nào nói như vậy được. Khương Trì vì cô mà làm đến mức này, sao cô có thể không biết tốt xấu?
Cho nên Tô Đường im lặng, không tiếp tục khuyên bảo nữa.
Bà nội cũng nhìn ra thái độ cương quyết của Khương Trì, bà nhẹ thở dài: “Một giờ quá lâu, Khinh Khinh chưa từng đứng lâu như vậy, thôi thì hai mươi phút đi.”
“Bà nội!” Khương Khinh Khinh không dám tin gào lên.
Lúc này, giọng nói của bà nội cũng nghiêm khắc vài phần: “Khinh Khinh, đã biết mình làm sai chưa? Cô ấy là chị dâu tương lai của cháu, sao cháu có thể cư xử như vậy? Làm sai thì nên bị trừng phạt. Vì bà quá cƯng chiều cháu nên mới sinh ra tính tình bây giờ.”
Khương Khinh Khinh nghe lời bà nội nói, biết rõ chẳng thể thay đổi gì cả, hốc mắt hồng lên, hung dữ dùng mu bàn tay lau nước mắt, không nói gì đi ra ngoài cửa.
“Dì Trương, bà đi trông coi Khinh Khinh. Bắt con bé đứng đủ hai mươi phút.” Sau khi bà nội thấy dì Trương theo Khương Khinh Khinh ra ngoài, mới chống quải trượng đến trước mặt Khương Trì: “Chuyện này, đúng là thiệt thòi cho bạn gái cháu rồi. Còn Khinh Khinh, sau này bà sẽ dạy bảo thật tốt.”
“Vâng, bà nội.”
Nói xong, bà nội thở dài rời đi.
Sau khi bà nội đi rồi, Khương Trì lại nắm cằm Tô Đường: “Còn đau phải không?”
“Không đau.”
“Thật không đau?”
“Ừ… thật ra còn có một chút.” Tô Đường không nhịn được nói thật.
“Vậy anh thổi cho em một chút.” Khương Trì chầm chậm nói.
Nói là thổi một chút, nhưng sau khi nói xong, Khương Trì lại trực tiếp hôn Tô Đường, hôn thật cẩn thận, chỉ sợ làm đau cô.
Anh dịu dàng lưu luyến, dường như mang năng lực chữa lành, lúc này Tô Đường cảm thấy một chút cũng không đau.
“Phía Khinh Khinh, không sao chứ.” Tô Đường nằm trong vòng tay Khương Trì, nhịn không được hỏi.
Khương Trì lớn hơn Khương Khinh Khinh khá nhiều, tuy rằng Khương Khinh Khinh làm sai, người bình thường cũng sẽ cho qua. Nhưng thái độ của Khương Trì rất kiên quyết, dáng vẻ Khương Khinh Khinh không chịu phạt thì sẽ không bỏ qua.
“Không sao đâu.” Khương Trì hời hợt nói.
“Bà nội có tức giận hay không?” Tô Đường ngẩng đầu, nhìn Khương Trì, lo lắng hỏi.
“Không có.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tô Đường thở phào nhẹ nhõm.
“Những lời trước kia anh nói với em, đã quên hết rồi hả?” nghĩ đến dáng vẻ chỉ muốn dàn xếp ổn thoả khi nãy của Tô Đường, thật ra thì Khương Trì cũng không quá tức giận, chẳng qua là cảm thấy đau lòng. Anh biết cô sợ anh khó xử, nhưng là chuyện của cô, vĩnh viễn anh sẽ không cảm thấy khó xử.
Tô Đường nghe xong, bỗng nhiên nhớ tới trước kia Khương Trì đã từng nói.
Anh từng nói, bất kể là đúng sai phải trái, anh cũng sẽ đứng về phía em. Huống hồ, hôm nay cũng không phải là cô sai.
Đây là lời hứa của anh. Mà đến nay, anh chưa từng vi phạm.
Tô Đường nhịn không được ôm chặt Khương Trì: “Em không có quên.”
“Nếu bị thiệt thòi thì phải nói ra, anh vẫn luôn ở đây.”
“Được.”
Khi hai người rời khỏi nhà bà nội, bà đã đưa vòng tay gia truyền của mình đưa cho Tô Đường. Vòng tay có tính ôn nhuận, nhìn qua là biết giá trị xa xỉ. Khương Khinh Khinh giống như đã điều chỉnh tốt tâm tình, cũng không biết bà nội đã nói gì, vẫn là cô ta tự suy nghĩ cẩn thận, nhìn một màn trước mắt, Khương Khinh Khinh cũng không nói gì.
“Cháu là người A Man nhìn trúng, bà tin tưởng ánh mắt của đứa cháu này.”
Tô Đường xem lễ vật quý giá trong tay, biết rõ bản thân đã được công nhận, cô nghiêm túc tiếp nhận vòng tay: “Cảm ơn bà nội.”
Bà cười nói: “A Man đã lớn rồi, đã biết yêu rồi.” Một lát sau, bà nói tiếp: “Bà đã già rồi, chỉ hi vọng về sau anh em mấy đứa sống với nhau hoà thuận thôi.” Nói xong, bà nhìn Khương Trì, dường như là chờ sự hồi đáp của anh.
“Cháu biết rồi, bà nội.”
Nghe được đáp án của Khương Trì, bà hài lòng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Khương Khinh Khinh: “Khinh Khinh đâu? Đã nghe rõ chưa?”
“Cháu nghe rồi, bà nội.” Khương Khinh Khinh mềm nhẹ trả lời. Vừa nãy bà nội nói với cô ta rất nhiều, cô ta cũng biết chính mình quá xúc động. Bà nội nói, tương lai của Khương gia, không phụ thuộc vào Khương Ưng mà nằm trong tay Khương Trì. Còn Tô Đường, là người Khương Trì nhìn trúng, cũng coi như là mặt mũi của Khương Trì, cô ta nên đối xử khách khí một chút.
Mặc dù cô ta không thích Tô Đường, nhưng về sau cũng không tuỳ tiện trêu chọc cô.