Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 13: C13: Chương 13



Tôi thiếu nợ cô gì sao?

*

"Đơn đặt hàng này là của Bạc Tô, là cô Bạc sao?" Hàn Nhiễm, người giúp giao món vào bếp, cũng nhận thấy sự trùng hợp này, vừa mới ra khỏi bếp lập tức nhảy tới thấp giọng hỏi Khương Dư Sanh.

Khương Dư Sanh rời mắt khỏi điện thoại, khóa màn hình, trả lời cô ấy: "Ừm."

Hàn Nhiễm hưng phấn: "Cô Bạc lại đến nữa à? Có chương trình mới quay ở Bành Đảo sao? Cô ấy vẫn sẽ đặt thức ăn chỗ chúng ta chứ? Chân của cô ấy đỡ hơn chưa?"

Cách đây vài ngày, cô ấy cũng thấy tin đồn Bạc Tô bị thương trong chương trình.

Khương Dư Sanh bình tĩnh trả lời: "Chị cũng không biết."

Bộ dáng không mấy quan tâm.

Hàn Nhiễm muốn hỏi thêm điều gì đó nhưng đã kìm lại.

Cô ấy, Chung Hân và Trịnh Vân đã bí mật thảo luận về vấn đề này vào đêm hôm đó sau khi trở về từ bữa tiệc thịt nướng, chị Tiểu Dư và cô Bạc chắc chắn là người quen cũ, dường như có điều gì đó kỳ lạ giữa họ. Các nàng không thể nói là tốt hay là xấu, họ chỉ cảm thấy là bạn bè nhưng cũng không phải bạn bè. Nếu nói là bạn bè, họ cũng không quá thân thiết, nếu nói không phải bạn bè, chị Tiểu Dư lại đối xử với cô không lịch sự ôn hòa giống như người khác. Họ luôn cảm thấy nếu hai người đứng cạnh nhau, bầu không khí sẽ có chút khác thường.

Trịnh Vân gió nổi mây phun, giương cung bạt kiếm.

Cả Chung Hân và cô ấy đều cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt, hừng hực s1nh lý.

"Hừng... hừng hực s1nh lý?" Trịnh Vân kinh ngạc

Chung Hân gật đầu: "Đúng vậy, cậu nghĩ mà xem, một bà chủ thành đạt đến từ một hòn đảo nhỏ, người còn lại là người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng, một người hiền lành xinh đẹp, một người thì đoan trang lạnh lùng, cả hai đều cực kỳ tử tế trong việc đối nhân xử thế, nhưng lại cư xử xa lạ với đối phương. Lý do là gì? Bởi vì cả hai đều đang kiềm chế bản thân. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau đều bị trái tim và lý trí lôi kéo, mỗi lần họ gần nhau là..."

Cô ấy chưa kịp nói xong thì Trịnh Vân đã hoảng sợ ngắt lời: "Dừng dừng dừng..."

Cô ấy không thể chịu được tác động của việc đánh sâu vào CP người thật.

"Tôi thừa nhận là có chút kỳ quái. Đặc biệt là, cô Bạc và chị Tiểu Dư có vẻ rất hợp nhau. Cô Bạc vẫn là kiểu người khắc kỷ, nhìn rất muốn kéo cô ấy xuống thần đàn, nhìn cô ấy phát điên vì tình. Nhưng mà, như vậy rất mạo phạm."

Cô ấy nói đầy chính trực, nhưng Chung Hân và Hàn Nhiễn đều tỏ ra rất ấn tượng: "Không phải cậu suy nghĩ tới mức đó rồi đâu ha?"

Trịnh Vân: "..." Cô ấy phát điên: "Tôi không có! Các cậu đừng nói nữa." Cô ấy bịt tai lại.


Chung Hân và Hàn Nhiễm bật cười, nhưng thay vào đó họ chỉ nắm lấy một tay cô ấy, tiếp tục truyền âm thanh ma thuật vào tai cô ấy.

Nhưng dù họ có đùa giỡn riêng tư đến mức nào thì vẫn cảm giác có ranh giới trước mặt người liên quan.

Hàn Nhiễm gác lại sự tò mò không cần thiết, chuẩn bị tiếp tục làm việc, nhưng Khương Dư Sanh đột nhiên lên tiếng ra lệnh: "Nấu cho cô Bạc một chén canh xương rồng đi, tính tiền vào tài khoản của tôi. "

Đây là thứ Bạc Tô không đặt trong đơn của mình.

Trì Kỳ sẽ không tranh cãi với Khương Dư Sanh về chuyện này, nhưng để một nhà hàng hoạt động có trật tự và tốt đẹp trong thời gian dài thì không thể tách rời việc thiết lập các nội quy, quy định. Vì vậy, Khương Dư Sanh luôn làm gương, không bao giờ xâm phạm quyền lợi của Trì Kỳ vì cô ấy là nhà đầu tư lớn nhất trong nhà hàng, ngay cả công việc tiền sảnh và bếp sau cũng được luân phiên giữa hai người.

"Vâng." Hàn Nhiễm sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười đáp: "Để em nói với chị Trì."

Cô ấy xoay người bỏ đi, bước đi nhanh như bay.

Khương Dư Sanh có chút hối hận, nhưng thu hồi lại đã muộn.

Quên đi, nàng bình tĩnh lại, tự thuyết phục mình rằng đó chỉ là món quà cảm ơn Bạc Tô vì đã ủng hộ việc kinh doanh của nhà hàng họ từ trước đến nay.

Nàng không lãng phí thời gian lo lắng nữa mà tập trung vào công việc.

Tối hôm đó, nàng trở về chỗ thuê, sau khi tắm rửa và bôi kem dưỡng da, gần như quên mất chuyện đó thì Trang Truyền Vũ lại đột nhiên xuất hiện, báo tin: "Hình như Bạc Tô bị thương nặng lắm thì phải, nghe trợ lý nói phải ngồi xe lăn tới nữa."

Động tác giơ máy sấy tóc của Khương Dư Sanh dừng lại, như thể trái tim nàng bị đâm bất ngờ.

Trong lúc nhất thời, nàng muốn đặt tin nhắn của Trang Truyền Vũ thành không làm phiền, sau đó đổi thành không hiển thị cuộc trò chuyện. Bằng cách này, nàng sẽ không nhìn thấy hay quan tâm đ ến bất cứ thứ gì Trang Truyền Vũ gửi nữa.

Tuy nhiên lại không tự chủ được, nàng đặt máy sấy tóc xuống, mở khóa màn hình, đặt tay lên hộp thoại đang trò chuyện với Trang Truyền Vũ, đọng lại dưới ngón tay nàng là một hành động khác, một câu nói khác.

Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng có nên hỏi hay không, Trang Truyền Vũ giống như ý thức được điều gì, bỗng thu hồi tin nhắn.

Cô ấy làm như không có chuyện gì xảy ra, gửi biểu tượng cảm xúc có hình một chú mèo con đang gãi đầu với nội dung: "Ui da, bò trên bàn phím, vô tình chọc vào chị rồi."

Là con mèo Anh lông ngắn màu bạc mà cô ấy nuôi..

Khương Dư Sanh:...


Sau khi để đầu ngón tay nghỉ ngơi vài giây, nàng di chuyển xuống chỗ nhập chữ, giả vờ như không để ý, trả lời Trang Truyền Vũ bằng biểu tượng cảm xúc "Không sao đâu", đặt điện thoại lại, tiếp tục sấy tóc.

Trong tiếng ồn ào ầm ĩ, nàng tự lẩm bẩm với bản thân, dù Bạc Tô đến Bành Đảo vì lý do gì cũng không liên quan đến nàng nữa, đúng không?

Nàng vô thức dùng ngón cái xoa xoa vết thương cũ trên ngón tay út, cảm thấy hơi đau.

Tóc nàng thoang thoảng mùi cháy.

Cuối cùng nàng cũng tắt máy sấy, bắt đầu podcast mà nàng vừa tạm dừng để sấy tóc.

Nàng chưa bao giờ đích thân đến Thính Phong B&B để giao đồ ăn, để tránh gặp Bạc Tô, thậm chí nàng còn không đến chỗ Trang Truyền Vũ uống trà.

Bạc Tô chưa từng xuất hiện, nhưng trong nhiều ngày liên tiếp, ngày nào cô cũng đặt bữa trưa và bữa tối ở Chu Đạo.

Ngoại trừ đơn hàng đầu tiên mà Khương Dư Sanh nhận được, Bạc Tô đều thêm một chén đó vào mỗi đơn hàng tiếp theo, trước đây cô rất lười đợi nó nguội hay uống, nhưng nghe nói nó có thể bồi bổ cơ thể dưới dạng hầm.

*

Khi Bạc Tô nhận phòng Thính Phong B&B, lễ tân đã thông báo cho cô: "Trong thời gian này, nhà nghỉ B&B của chúng tôi đang sửa chữa tường ngoài và phòng kính trên tầng cao nhất nên có thể sẽ có một chút tiếng ồn trong ngày. Không biết cô có tiện không?"

Câu trả lời của cô lúc đó là: "Không sao đâu."

Nhưng cô không ngờ rằng thực sự rất ồn, còn rất nhiều.

Cô đến Bành Đảo đã bốn ngày, cũng phải đeo tai nghe bốn ngày để chống ồn.

Chiều ngày thứ năm, sau giờ nghỉ trưa, cô ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa sổ, xem xét, sàng lọc những thông tin liên quan đến chương trình mà giám đốc đã gửi cho mình. Tiếng khoan lại vang lên, Bạc Tô ngừng dùng chuột đánh dấu tập tài liệu, xoa xoa lông mày.

Sau khi đeo tai nghe in-ear lâu ngày, ống tai của cô dường như bị viêm.

Cô bấm vào WeChat, gõ phím hỏi Trang Truyền Vũ: "Việc xây dựng sẽ kéo dài bao lâu thế?"

Trang Truyền Vũ không xóa cũng không chặn cô, nhanh chóng lạnh lùng đáp: "Ít nhất phải ba bốn ngày."

Bạc Tô hỏi: "Gần đây có quán cà phê nào yên tĩnh không?"


Trang Truyền Vũ muốn nói, có nhiều khách sạn và khu nghỉ dưỡng yên tĩnh đầy ra đấy, sao cô không đi.

Cô ấy không nhịn được tò mò, giơ điện thoại di động lên gõ: "Lần này cô đến Bành Đảo làm gì nữa?"

Cô ấy không thấy cô ra ngoài làm việc gì nghiêm túc mà chỉ ở trong phòng trồng nấm cả ngày.

Một tay Bạc Tô chống cằm, ngón tay thon dài của tay kia gõ hai cái lên bàn, đột nhiên có hứng thú, cong môi đáp: "Để cô tăng thu nhập."

Được lắm, Bạc Tô!

Trang Truyền Vũ đột nhiên nhảy ra khỏi ghế tựa đang nghỉ trưa.

Quả nhiên, người phụ nữ này vẫn kiêu ngạo, ngạo mạn và bất lịch sự như vậy! Bây giờ không phải là lúc để nhờ cô ấy giúp đỡ nên cô ngừng giả vờ, bộc lộ bản chất thật của mình đúng không?

Trang Truyền Vũ nổi trận lôi đình.

Khi còn nhỏ, cô ấy cho rằng chị gái Khương Dư Sanh cứ trưng bộ mặt thần tiên ra, rất bất lịch sự, lạnh lùng. Mỗi lần cô ấy tìm Khương Dư Sanh đi chơi, cô đều không thèm để ý đến cô ấy, chứ đừng nói giống anh trai chị gái nhà người ta, đón tiếp cô ấy, chơi cùng cả hai.

Nhưng cô ấy luôn nghe theo những gì Khương Dư Sanh nói, chị nàng chỉ không thích nói chuyện, chứ không phải không thích nàng. Hơn nữa, là do cô ấy tìm Khương Dư Sanh chơi chứ không phải tìm chị nàng, nên cô ấy cũng không để tâm đ ến việc cô đón tiếp hay không nữa.

Ai có thể ngờ rằng sau này khi học cấp 3, người phụ nữ này đột nhiên ngừng giả vờ, không còn tỏ ra thân thiện với cô ấy nữa.

Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp trung học, họ không học cùng trường nên cô ấy chỉ có thể đi chơi với Khương Dư Sanh vào cuối tuần khi Khương Dư Sanh về nhà, tuy nhiên, người phụ nữ này vốn đã bất lịch sự, nhưng sau khi lên cấp ba lại trở nên như ma.

Mỗi lần cô ấy thỉnh thoảng dựa vào vai Khương Dư Sanh hay câu cổ Khương Dư Sanh, cô ấy đều luôn cảm nhận được cơn ớn lạnh sau lưng.

Điều phẫn nộ nhất là vào một ngày cuối tuần gần cuối học kỳ đầu tiên của trường trung học, cô ấy đến chơi với Khương Dư Sanh. Khương Dư Sanh đang trong kỳ kinh nguyệt, bụng nàng cảm thấy khó chịu nên không thể đưa cô ấy xuống nhà được. Hiếm lắm người phụ nữ này mới chủ động nói: "Tôi đưa em xuống."

Khi đi xuống cầu thang, nơi Khương Dư Sanh không thể nghe thấy giọng nói của mình, người phụ nữ này đột nhiên nói với cô ấy: "Sau này đừng mang những cuốn truyện tranh linh tinh đó đến cho Dư Sanh đọc nữa."

Rất bất lịch sự, không chừa cho cô ấy chút mặt mũi nào.

Trang Truyền Vũ cảm thấy mình bị oan còn hơn Đậu Nga, vừa xấu hổ vừa bực bội.

Mắc gì lại kêu là linh tinh, đó đều là bảo bối của cô ấy, đều là thứ trân quý trong lòng cô ấy, trải qua bao gian khổ, vượt cả đại dương mới đến tay cô ấy được đấy? Hơn nữa, sao cô ấy lại cho Khương Dư Sanh xem, không phải vì Khương Dư Sanh đòi xem à?! Không phải Khương Dư Sanh tò mò khó hiểu hỏi cô ấy, cái gì mà thanh mai trúc mã, bách hợp, đam mỹ hả? Còn cái gì mà có tình huống nào không thể được phân loại là bạn thời thơ ấu hay bạn thân không? Chứ cô ấy nào dám cho nàng xem loại truyện tranh như thế này được.

Nhưng lúc đó cô ấy nghĩ cho Khương Dư Sanh, không muốn làm nàng khó xử, cũng không muốn sau này ngượng khi bước chân vào nhà họ Bạc, nên phải cố nhịn, miễn cưỡng ngoan ngoãn đáp: "Dạ."

Bây giờ?

Có cái rắm.


Trang Truyền Vũ bùm bùm gõ phím điện thoại: "Quý bà, có phải cô quá tự luyến rồi không?"

"Tôi thiếu nợ cô cái gì à?"

"[Mỉm cười]"

Nhấp vào hình đại diện, chọn [...] ở góc trên bên phải, nhấp để thêm vào danh sách đen, cô ấy đã hoàn tất chỉ trong một lần.

Trang Truyền Vũ cảm thấy thoải mái.

Bạc Tô không hề ngạc nhiên, khi tin nhắn cho thấy mình bị chặn, cô thậm chí còn cười nhẹ, như thể đã trêu chọc đứa trẻ nhỏ tới mức giận đùng đùng thành công. Cười xong, cô liếc nhìn ảnh hồ sơ trên thanh trên cùng, ánh mắt lại ảm đạm.

Cô ẩn giao diện WeChat, nhặt chiếc nạng đang tựa trên bàn, đi đến bên giường, ngồi xuống dùng điện thoại cố định trên bàn cạnh giường gọi cho lễ tân, hỏi xem có thể giới thiệu quán cà phê nào không.

Nhân viên lễ tân đã giới thiệu quán cà phê Nhất Phương của Thẩm Già Hòa cho cô, với ý định phù sa không chảy ruộng ngoài.

Thế là Bạc Tô trang điểm nhẹ, đội mũ rộng vành, ngồi lên xe lăn, đeo laptop trên lưng, đi theo chỉ dẫn.

Công trình không rào cản của Bành Đảo không tốt lắm, Bạc Tô buộc phải đi đường vòng, may mắn thay, quán cà phê Nhất Phương cách Thính Phong không xa, trước khi Bạc Tô bị người qua đường nhận ra, cô đã đến trước cửa quán cà phê.

Quán cà phê ẩn mình trong một biệt thự gạch đỏ ba tầng nằm sâu trong lùm cây xanh, vị trí không dễ tìm nhưng lại cách xa sự ồn ào, náo nhiệt, không gian yên tĩnh, có thể nhìn thấy qua cánh cửa kính trong suốt. Bên trong được trang trí trang nhã và chỉ có một vài khách hàng, thực sự rất thanh tịnh.

Bạc Tô quyết định đi vào.

Có một chút chênh lệch độ cao giữa mặt đất bên trong cửa kính và bên ngoài cửa khiến xe lăn khó có thể vững.

Bạc Tô đang định đứng dậy đẩy cửa kính ra, đứng bằng một chân trong nhà, kéo xe lăn vào. Phía sau chiếc bàn cà phê hướng ra cửa, một người phụ nữ mềm mại duyên dáng đột nhiên đứng dậy bước đến.

"Để tôi giúp cô." Người phụ nữ mở cửa kính bước ra, đứng trước mặt cô, giọng nói dịu dàng.

Bạc Tô ngước lên, muốn nói lời cảm ơn, nhưng khi nhìn rõ gương mặt đối phương, cô bỗng sững sờ.

"Chị Già Hòa?" Cô ngạc nhiên.

Thẩm Già Hòa cúi đầu, cũng ngạc nhiên: "Bạc Tô?"

"Sao em/ chị lại ở đây?" Cả hai đều nhìn thấy cùng một câu hỏi trong mắt nhau.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.