Nửa tháng sau,Mie sống vẫn với Abi ở căn nhà quen thuộc của anh như cặp vợ chồng.Chỉ có điều Mie vẫn luôn giữ khoảng cách không ngủ cùng với Abi.Cô cũng không muốn ăn bám mãi vào anh nên đi làm nhân viên tại một nhà hàng gần đó.Abi lúc đầu nhất quyết không cho cô đi,nhưng Mie nói đó là điều cô muốn làm nên anh cũng chẳng ngăn cản được.
_ Bệnh viện trung ương Mỹ _
Bác sĩ với chiếc áo khoác trắng dài tới tận đầu gối đi ra khỏi phòng khám.Trên tay là một bản kết quả kiểm tra.Dạo này cô hay buồn nôn và chóng mặt.Chẳng hiểu bị làm sao nữa nên hôm nay đi khám.
- Doctor, the results yet? ( bác sĩ,có kết quả chưa ?)
Mie tò mò nhìn ông bác sĩ tầm tuổi trung niên
- Already,congratulations you are pregnant !!! ( rồi,chúc mừng bạn đã mang thai !!!) - Bác sĩ cười nói
Bác sĩ không nói gì,chỉ nhẹ nhàng gật đầu.Mie như không tin nổi vào tai mình.Cô làm sao có thể mang thai khi mà chính cô còn chẳng ngủ với Abi ?
- How long have I pregnant? ( tôi mang thai bao lâu rồi ?)
- Ưmm...- Bác sĩ vẻ trầm ngâm,lật lật mấy tờ giấy tìm thông tin - Nearly two months ( gần hai tháng )
Gần hai tháng ? Chẳng lẽ là Quốc Anh ??Mie chẳng biết mình nên vui hay buồn nữa.Cuối cùng thì cô cũng có thể mang thai như những người phụ nữ khác.Nhưng cô không hề muốn mang thai vào lúc này,hơn đứa đứa con trong bụng lại là giọt máu của Quốc Anh.Nếu như đứa bé này ra đời chắc chắn sẽ không có được tình cảm của bố...
Mie vội chào bác sĩ rồi bỏ đi.Cô thực sự chưa thể tin vào thiên thần nhỏ bé trong bụng mình.Bây giờ,cô mới chỉ vừa có được hạnh phúc với Abi.Chẳng lẽ sẽ lại vì cái thai mà đánh mất hạnh phúc lần nữa ??
" Renggg...renggg..."
Điện thoại của Mie reo lên.Là một cuộc gọi từ Việt Nam.
- Alo?
- Mie...là bố đây...- Giọng nói từ đầu dây bên kia thều thào vẻ mệt mỏi.Mie nhận ra ngay là bố Quốc Anh
- Bố ...tìm con có chuyện gì sao ? - Mie lễ phép.Cô với Quốc Anh dù thế nào thì cô vẫn luôn rất quý và tôn trọng bố chồng.
- Quốc Anh...hức hức...nó...mất rồi .... - Ông nói ngắt quãng,hình như vừa nói vừa khóc
- Bố nói gì ? Quốc Anh bị làm sao ? - Mie sửng sốt
- Nó vừa mất đêm qua,bố đang ở bệnh viện...Quốc Anh bị bệnh,nó không điều trị sớm,lúc phát hiện đã muộn rồi nhưng nó cũng không thèm phẫu thuật...Ngày kia con có thể về thăm nó lần cuối không ? ...
- Con sẽ về....con nhất định sẽ về ! - Mie cố giữ bình tĩnh nói.Nước mắt trào trực tuôn rơi.
Dù sao anh cũng là chồng cũ của cô,cũng cùng chung sống với nhau một thời gian dài,cùng ăn cơm..cùng làm việc...cùng dành cho nhau những tình cảm...Cho dù anh đã phản bội cô,yêu chính người bạn thân của cô nhưng cô vẫn cảm thấy đau nhói ở phía trước ngực khi biết tin này.
- Bố cũng mong vậy... - Ông nói câu cuối rồi tắt máy luôn,Mie chỉ còn nghe được tiếng tút dài.
Mie sờ bụng,nghĩ tới đứa con của cô và Quốc Anh.Đứa bé này mất bố rồi...
Cô sải bước đi chậm dần...Rồi mệt mỏi và chỉ muốn gục xuống.Bây giờ,cô chỉ muốn ngủ thôi.Mắt Mie mờ đi,rồi...cô ngất lịm xuống.Ngay trong bệnh viện.Mấy cô y ta vội chay đến hốt hoảng.
- Quickly take her to the clinic!!!! ( mau đưa cô ấy đến phòng khám ) - Cô y tá hét lớn,lập tức mấy y tá bác sĩ đứng gần đó chạy tới.
Mie chẳng còn biết gì hơn nữa.Hai mắt cô nhắm chặt vào nhau...