Nơi Nào Có Nắng Ấm

Chương 48: Đi cứu con gái và tự chuốc họa cho mình



Đêm ....

Mie vừa mới ngủ.Phải biết khó khăn lắm cô mới chịu nghe lời anh.Abi vì chăm sóc cho cô cả ngày hôm nay đều chưa thể bước ra khỏi bệnh viện.Chỉ có thể nhân cơ hội cô ngủ say rồi nhẹ nhàng bước đi.

Abi cẩn thận đóng cửa.Anh sợ cô tỉnh giấc nên rất cẩn thận không làm vang tiếng động gì lớn.Nhưng khổ nỗi bệnh viện khi về đêm rất im lặng,thậm chí còn có thể nghe tiếng tim đập bên tai...vậy nên đóng được cánh cửa kia vẫn vang lên tiếng.

Anh đứng ngoài cửa phòng,nhìn qua ô kính trên cửa thấy Mie vẫn im giấc ngủ say không hề có chút động tĩnh gì.Anh thở phào một tiếng rồi xoay người bỏ đi.Không hề biết thật ra nãy giờ Mie chưa hề ngủ,và cái khoảnh khắc anh rời đi cũng là lúc cô mở mắt ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa,ánh mắt đượm buồn....

Abi nghe phía thuộc hạ nói ở hang ổ của Kevil Hà Linh vẫn chưa phát hiện ra gì.Vẫn luôn im lặng trốn trong đó chưa ra ngoài.Anh liền sai Kalo cùng đến chỗ Hà Linh.Sau đêm nay,anh chắc chắn sẽ đưa được An Hương về với cô !

........................

Tại một khách sạn cũ kĩ khá nhỏ nằm ngoài ngoại ô của Male....

Xung quanh đây đều vắng vẻ.Xem ra Hà Linh cũng rất biết chọn chỗ trốn.

Abi xuống xe,đứng nhìn khách sạn trước mặt mình.Không chần chừ thêm anh liền bước vào trong.

Phòng 107,cánh cửa đóng im,vài thuộc hạ của Abi đều cải trang thành nhân viên đứng gần đó.Vừa thấy Abi,bọn họ đã cúi đầu chào rồi nhanh chóng báo cáo tình hình.

- Cả ngày hôm nay cô ta đều chưa ra ngoài.Cửa phòng cũng bị khóa trái lại.Tôi đã kiểm tra chắc chắn,cả cô ta và An Hương đều ở trong đó.Khi nãy An Hương cũng vừa khóc rất lớn đòi mẹ,nhưng giờ có lẽ đã được cô ta dỗ cho ngủ say rồi.

Abi gật gật đầu.Đi thẳng tới trước cánh cửa.Anh nhìn cánh cửa phòng vài giây,không do dự đạp mạnh một cái.Cánh cửa lập tức bung ra.Anh nhân cơ hội bước ngay vào.

Bên trong phòng,Hà Linh dường như đang rất tức giận gọi cho ai đó nhưng người kia không nghe máy.Vừa thấy Abi bước vào đã há hốc mồm đến rơi cả điện thoại xuống.

Anh liếc nhìn quanh,thấy An Hương đang nằm gần đó.Cả khuôn mặt cô bé đều bóng lẫy mồ hồi.Hai má in dài vệt nước mắt.Anh liền đi tới bế An Hương lên.

- Anh...anh...anh làm gì......ở đây ....????- Hà Linh như gặp ma,lời nói đều không thành câu

- Tại sao cô dám ? Không phải tôi đã nói cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi sao ?Giờ còn cả gan thông đồng bắt cóc con gái tôi ? - Từng câu nói anh mắt đều lạnh như băng khiến những người đứng đó đều lạnh gáy run lên.

- Em...em chỉ...- Hà Linh bặm bẹ nói,ánh mắt rồi bời đảo qua đảo lại tìm một cái cớ.

Abi không kìm được tức giận khi thấy con gái mình trông thảm hại thế kia.

- Cô cho nó uống thuốc ngủ ? - Nãy giờ ồn ào vậy mà An Hương vẫn ngủ rất say,tuy con bé mới 4 tuổi nhưng khi ngủ cũng rất dễ bị ồn ào làm tỉnh giấc.

- Tại nó cứ quấy rầy đòi mẹ....em...em buộc phải làm vậy ....- Biết giấu diếm Abi chỉ thêm chuốc tội vào thân,Hà Linh không chối bỏ nói thật.

Abi không kìm được tức giận ,đưa con gái cho thuộc hạ bế.Lập tức đi tới phía Hà Linh

,Hà Linh đương nhiên sợ hãi nép vào ghế sofa theo dõi hành động sắp tới của anh.

Một bàn tay rắn chắc bóp chặt lấy cổ cô.Gân cốt trên tay anh đều được vận động thi nhau nổi lên.Đôi mắt anh từ bao giờ đã được nhuộm đỏ ngầu.

- Aa...a.....Abi....- Khuôn mặt Hà Linh dần chuyển màu,hai bàn tay yếu ớt nắm lấy tay anh đang đặt trên cổ mình.- Em biết lỗi rồi....tha cho em...m.....- Nước mắt từ hốc mắt chảy ra,Hà Linh cố hết sức nài nỉ anh.Nhưng bàn tay anh lại càng siết chặt lại.

Abi không phản bác gì.Hai mắt đều trợn nhìn rõ hết con ngươi.Hàm răng nghiến chặt lại.

- Abi.... . Em xin lỗi....em...thực sự biết lỗi rồi...Em bị Kevil ép buộc làm vậy....Thật ra...thật ra em cũng định đem con tới trả anh....em không hề có ý định làm hại nó....Em chỉ là....chỉ là....

Abi vẫn vậy.Không quan tâm gì.

- Anh....coi như...nể tình chúng ta từng là....bạn.....có được không...em xin anh !!! - Sắc mặt Hà Linh đều đã đỏ rực lên vì không có oxi.Cô vẫn cố van xin.

- Từng là bạn sao ? Vậy lúc cô nhúng tay vào gây khó dễ cho tôi sao không nghĩ tới tôi với cô từng là bạn ? Chẳng lẽ gần chết rồi mới biết hối cải mà nhớ tới người bạn này ?

Hà Linh bị anh đánh trúng tim đen không nói được gì.Mà cũng không còn đủ sức nói gì.Cả mồm há to cố hít chút không khí.Khuôn mặt bắt đầu tím tái lại.

- Tổng giám đốc....ông làm vậy với phụ nữ....có phải quá đáng quá không....- Một thuộc hạ đứng sau sợ hãi lên tiếng.

- Đúng vậy...Dù sao hai người cũng từng là bạn....hơn nữa bây giờ ông giết cô ta có thể sẽ bị vào tù ... - Một tên phụ họa theo.

- Câm mồm ! - Anh quát lớn.Đám thuộc hạ lập tức im phăng phắc không dám mở mồm thêm.

Hà Linh hai mắt đều mờ đi.Cũng không giẫy dụa nữa.Hai tay dần thả lỏng khỏi tay Abi.Tưởng chừng như cô đã bước sang thế giới bên kia thì Abi đột nhiên bỏ tay ra.Hà Linh mất lực ngã xuống đất.Thở hổn hển gấp gáp.Cổ đều hằn lên vết tay to lớn của anh.Cô đành dùng tay vuốt vuốt cổ mình cho dịu đau.

Đám thuộc hạ cũng đều trố mắt ngạc nhiên vì hành động của Abi.

Anh thì vẫn điềm tĩnh.Xoay lưng về phía Hà Linh.

- Gọi cảnh sát tới bắt cô ta.Còn chúng ta đi.- Abi nhấc chân định bước đi thì nghe tiếng nói bên tai.

- Tại sao anh không giết tôi ?

Anh cong miệng cười nhẹ.Rồi lại lạnh nhạt nói :

- Giết cô chỉ làm bẩn tay tôi.

Ngay sau đó anh cùng thuộc hạ đều quay người đi.Không hề cảnh giác Hà Linh.Cứ nghĩ cô ta còn đang sợ hãi khóc lóc,nào ngờ Hà Linh đã lôi đâu ra một khẩu súng đã nạp sẵn đạn.Khi anh ra đến cửa,cô ta lập tức chĩa súng về phía anh.Hét lên.

- Nếu anh đã không giết tôi.Vậy tôi sẽ giết anh !!!!

" Đoàngggg "

Hà Linh bóp cò ngay.Thuộc hạ và Abi đều không kịp phản ứng gì nên không kịp đỡ...

........................

Máu từ trên người bắt đầu chảy xuống sàn nhà.Mặt Abi như cắt không còn sắc thái gì mà trắng bệch ra.Cả người tê cứng không thể hành động gì.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.