Nơi Nào Có Nắng Ấm

Chương 52: Bệnh viện



Bệnh viện.... Bác sĩ nói An Hương không bị gì nghiêm trọng.Chỉ là ốm thông thường của trẻ nhỏ.

Abi bây giờ có vẻ tiều tụy hơn trước rất nhiều,mặc dù chỉ có vài ngày nhưng khuôn mặt anh đã hơi hóp lại.Vài cọng râu bắt đầu nhú ra trên cằm và xung quanh môi.

Anh ngồi trên mép giường,đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của con.Phải công nhận An Hương càng lớn càng giống Mie,kể cả khi ngủ cũng vậy.Hàng mi cong dài thỉnh thoảng lại giật giật.Cả khuôn mặt bầu bĩnh tròn trịa,đôi môi căng mịn đỏ hồng,chiếc mũi cao thon dài....các chi tiết đều mang vẻ đẹp ngọt ngào của những thiên thần gom lại.Nhìn vào con bé có thể thấy rõ một Mie có chút quen thuộc,cũng có chút xa lạ....

- Giờ con thấy nó ốm rồi mới vừa lòng phải không ? - Mẹ anh đứng phía sau lên tiếng - Làm gì có người cha nào bỏ mặc con mình như vậy ?

Abi không trả lời,đầu hơi cúi xuống.Anh đúng là một người bố tồi tệ nhất ! Trước đây Mie đã dặn anh rất nhiều lần phải chăm sóc tốt cho con...Vậy mà anh lại bỏ mặc nó ? Anh có lỗi với cô ! Rất có lỗi ...

Đúng lúc ấy,An Hương tỉnh lại.Vừa thấy anh,cô bé đã nhổm dậy làm cho mũi kim cắm ở mu bàn tay bị tác động vào tạo nên cảm giác đau nhói.An Hương hơi nhíu mày lại,sau đó lập tức lên tiếng.

- Bố,tại sao gần một tuần qua bố không chịu gặp con ? Có phải bố giận con không ? Con làm sai sao ? Con xin lỗi ! Bố đừng giận con...... - Lời nói non nớt nhưng lại mang lại cho Abi cảm giác ân hận,tự trách.

Nhìn bộ dạng của con gái mình thế này,anh lại dằn vặt về cái chết của Mie....

- Không phải bố giận con,là bố bận công việc...- Abi đưa tay vén vài sợi tóc trên trán cô bé sang một phía,giọng nói dịu dàng . - Bố sao có thể giận bảo bối của bố ?

An Hương nở miệng cười,dang tay ôm chặt lấy cánh tay anh.

- Phải,phải ! Bố sẽ không giận con !! Vậy bố đừng không gặp con nữa nhé ? Bà nội nói mẹ bỏ đi rồi,con không muốn bố cũng đi giống mẹ !

Đột nhiên nghe thấy An Hương nhắc đến mẹ,Abi hơi sựng nụ cười lại vài giây.Anh liền quay mặt sang nhìn mẹ mình.Bắt gặp ánh mắt dò xét của anh, bà Witer giờ đang đứng khoanh tay gần đó liền nhún vai,môi mím lại nhếch sang một phía.Ánh mắt bà ý " Tại con bé quấy quá nên mẹ đành nói vậy ! ". Không phải anh không muốn cho An Hương một cái cớ để cô bé không đòi mẹ nữa nhưng lấy cớ là Mie bỏ đi thì có hơi quá không ? Như vậy An Hương sẽ cho rằng mẹ mình thiếu trách nhiệm mà bỏ đi. Anh quay đầu lại,ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô bé, nhẹ nhàng đặt lên trán cô bé một nụ hôn ,vòng cánh tay ra ôm đứa con gái ngây thơ kia vào lòng.

- Bố sẽ không bỏ con đi đâu.

............................

Sau khi An Hương ngủ, mẹ anh liền kéo anh đang ngồi cạnh giường bệnh ra ngoài cửa phòng,nhẹ giọng hỏi :

- Abi,mẹ hỏi con cái này ...được không ?

- Có chuyện gì mẹ cứ hỏi đi . -Giọng anh trở nên nhanh chóng pha chút sự gấp gáp.Liên tục ngoảnh đầu lại nhìn vào trong phòng bệnh.Anh không muốn khi anh đứng ngoài này tám gẫu với mẹ thì An Hương ở trong kia lại xảy ra chuyện gì đó....

Được sự đồng ý của anh,bà Witer mới buông cánh tay săn chắc của anh ra .Nhưng vẫn có chút do dự.

- Khi nãy....bác sĩ nói An Hương nhóm máu AB.... - Mẹ anh ngập ngừng.

Abi hiểu bà định hỏi gì.

- Không phải con nhóm máu O,Mie nhóm máu B sao ? Vậy tại sao An Hương nó lại...... - Nếu như xét theo nhóm máu của Abi và Mie,thì lẽ ra An Hương phải thuộc nhóm máu O hoặc B,nhưng lại là AB.Nếu như bà Witer làm xét nghiệm ADN thì có thể biết An Hương có thật sự là con của anh như anh nói không.Nhưng bà vẫn muốn nghe lời giải thích từ anh trước.

Abi hơi cúi mặt thở nặng một tiếng rồi nói :

- Mẹ,nhóm máu O của con là O Bombay mà.O Bombay và B vẫn có thể có con là AB *.An Hương vẫn có thể thuộc nhóm máu AB .

- Trước khi Mie sinh con anh đã tìm hiểu rất kĩ về các loại máu để tìm chứng cứ tránh bị nghi ngờ,cũng may anh thuộc nhóm máu O Bombay.Nên bây giờ bị mẹ anh hỏi đến vấn đề này Abi mới có thể thản nhiên trả lời.

( * : Nhóm máu O Bombay ( do hồng cầu của Abi không có gen H lên biểu hiện là nhóm máu O ) khi giảm phân tạo giao tử Ah kết hợp với giao tử BH của Mie lên sinh con ABHh biểu hiện nhóm máu AB. )

Bà Witer có hiểu một chút về nhóm máu ,nên nghe câu trả lời của Abi vẫn có thể hiểu chút chút.

Thấy bà hơi ngẩn ra suy nghĩ,Abi lập tức nói tiếp :

- Mà mẹ thích lo chuyện bao đồng từ bao giờ thế ? Nếu rảnh rỗi mẹ hãy lo mấy cái nhà hàng của mẹ đi.Bà chủ gì đâu cả năm mới xuất hiện vài lần ? - Mẹ Abi vốn mở rất nhiều nhà hàng lớn.Nhưng từ sau khi Abi lấy vợ bà đều giao công việc lại cho thuộc hạ của mình quản lí cả.Suốt ngày đa số bà chỉ đến mấy quán spa hay ăn uống với bạn bè đã hết ngày rồi. Nói xong,Abi hiểu với tính mẹ mình chắc chắn bà sẽ còn truy xét anh thêm vài câu nữa.Nên Abi nhanh chóng lấy cớ đau bụng rồi rời đi .

........

Abi đến cửa phòng bác sĩ,thấy ông đang cặm cụi viết lách kết quả khám cho bệnh nhân,Abi đưa tay gõ lên cửa mấy tiếng.Vị bác sĩ kia liền ngẩng đầu lên.Vừa thấy anh,bác sĩ đã cười tươi ra đón anh :

- Tổng giám đốc ,anh tìm tôi có chuyện gì sao ?

Abi hơi cong môi cười gật đầu,sau đó lập tức trở về khuôn mặt lạnh như băng.

- Tôi đã nghe chuyện của vợ anh,tôi rất lấy làm tiếc....Xin chia buồn với anh .... - Bác sĩ nhìn bộ dạng lạnh băng kia có chút tiều tụy đành ái ngại lên tiếng.

- Được rồi . - Anh không muốn bất cứ ai nhắc đến chuyện này nữa.Nó như cái dằm trong tim anh bị người khác động vào vậy ! Khi ấy cái dằm sẽ lại cắm sâu hơn vào tim....

- Nếu mẹ tôi yêu cầu xét nghiệm ADN của tôi với con gái,ông hãy làm giả kết quả thành xét nghiệm chứng minh tôi với nó có quan hệ máu mủ.

Vị bác sĩ ngạc nhiên hơi há miệng ra.Tò mò hỏi :

- Tại sao ? Chẳng lẽ hai người .......- Bác sĩ nói rồi lại dừng lại,đưa mắt nhìn thái độ của anh.

- Đừng hỏi nhiều.Cứ làm theo lời tôi đi.Tôi sẽ trả ơn ông hậu hĩnh . -Abi đưa ngón trỏ lên xoa xoa chóp mũi.Sau đó quay người rời đi.Ra đến cửa,bước chân anh đột nhiên dừng lại. - Nếu ông nói cho ai biết,tôi sẽ .........

Không cần Abi nói hết câu,vị bác sĩ đã hiểu nếu làm trái lời anh sẽ gánh hậu quả như thế nào.Ông hơi run lên,nói ngay :

- Anh an tâm,tôi sẽ không đi nói linh tinh đâu !

Abi gật đầu,môi hơi hếch lên rồi nhanh chóng rời đi.Từ sau lưng anh vẫn có thể thấy được sự cô đơn,đau khổ và chút lạnh nhạt...Không giống một vị giám đốc cao ngạo của trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.