“Bà nhỏ ơi, phở boà của em về đến rồi.”
Phàm Dương vui vẻ đi vào phòng, Lâm Ninh đã ngồi sẵn sàng trên bàn ăn, nhìn thấy anh, cô nhoe ra nụ cười tắn.
“Chồng em mười điểm, xứng đáng một cái hôn.”
Lâm Ninh đứng trước mặt anh, nhón chân, hôn chụt lên bạc môi uy lãm.
Phàm Dương cong môi cười, xoa đầu bảo bối.
Lâm Ninh ngoan ngoãn ngồi ăn bát phở, gương mặt tươi tắn b ắn ra bông hoa hạnh phút, ăn xong rồi lại trèo lên giường, chui vào lòng anh làm tổ.
Ngày hôm sau…
Hôm nay Phàm Dương được các bác sĩ kiểm tra tổng quát, anh đã hoàn toàn phục hồi, chỉ cần kiên trì uống thuốc và tẩm bổ cơ thể, bồi dưỡng cho những bộ phận bị tổng thương.
Anh đã có thể trở về Hoa Viên, tâm bổ còn là tay nghề vô địch của bà Năm, Phàm Dương và Lâm Ninh chuẩn bị trở về Hoa Viên.
Lục Tiến tiễn hai người ra xe, mắt quạ liếc nhìn đăm đăm vào Lâm Ninh, ánh mắt anh mang theo nhắc nhở.
Lâm Ninh nhìn thấy cái liếc nhìn nhắc nhở, hàng mi dài rũ xuống, bước vào xe ngồi.
Hoa Viên có nội gián, Phàm Dương chỉ vừa hồi phục, đây là thời điểm người trong Phàm gia nhận định Phàm Dương yếu ớt nhất, đây cũng sẽ là cơ hội rất tốt cho kẻ gián điệp đó.
“Trước đây cô có thể an toàn ở Hoa Viên, có thể thấy là vì cô và Phàm Dương lúc đó hoàn toàn không phát sinh tình cảm.
Bây giờ thì tình thế đã khác đi rồi, người đó sẽ nhắm đến cô.”
Lời nói của Lục Tiến vang vang bên tai Lâm Ninh, cuộc nói chuyện ngày hôm đó.
“Cô phải tuyệt tình với Phàm Dương, phải khiến cho kẻ nội gián lẫn trốn đó nghĩ rằng cô không có tình cảm với cậu ta, chỉ như vậy mới có thể bảo toàn cho cô.
Sau đó, cô phải rời khỏi Phàm Dương một thời gian, trong thời gian sắp cô rời đi, cậu ta cần phải tập trung giải quyết người trong Phàm gia, một chút sở hở phân tâm cũng có thể giết chết cậu ta, nên cô phải mang đứa bé lánh đi, mang đứa bé hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời cậu ta, không nên để người Phàm gia biết được sự tồn tại của đứa bé này, sẽ rất nguy hiểm.”
“Bằng cách nào?”
“Trước tiên, phải khiến nội gián nhìn thấy cô không có tình cảm với cậu ta, cho nên tôi nghĩ rằng cô nên ly hôn đi, trước đây cô không hề thích hôn nhân này, cô luôn muốn ly hôn.
Hai người chỉ mới phát sinh quan hệ gần đây, thế nên bây giờ cô vẫn còn dụng được kế này, nội gián sẽ không mấy nghi ngờ.”
Lâm Ninh nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ xe, khung cảnh đang chạy lùi về phía sau, đôi mi cô hoen ra ánh lệ hồng.
Từ khi cô quay ngược thời gian trở lại, hai chữ ly hôn là từ cô ghét nhất, là chuyện mà cô chẳng bao giờ muốn nó diễn ra, bây giờ đây, nó vẫn phải diễn ra rồi.
Lâm Ninh không biết phải dùng lý do gì để nói ra hai chữ ấy, quan hệ của anh và cô đang rất tươi đẹp, biết dùng lý do gì ly hôn đây.
Anh Lục bảo, cô phải đoạn tuyệt, khiến cho anh hoàn toàn từ bỏ cô, người Phàm gia mới không nhắm đến cô nữa.
Bởi mục tiêu của họ là Phàm Dương, họ chỉ cần làm Phàm Dương đau khổ.
Thay vì để người Phàm gia dùng cô làm anh đau khổ, thì tự bản thân cô hành hạ anh trước vẫn sẽ tốt hơn.
Lâm Ninh cười trừ, con tim rỉ thành từng giọt máu tê tái.
Xe đổ trước Hoa Viên, Lâm Ninh bước xuống xe, Phàm Dương không vào Hoa Viên mà đến thẳng Hafam giải quyết công việc.
Đã ba tuần liên tiếp anh vắng mặt, công ty chất chồng công việc đang chờ anh.
Lâm Ninh bước vào Hoa Viên, những người hầu trong nhà vội chạy đến, lo lắng hỏi vô số câu hỏi.
Lâm Ninh đưa mắt nhìn từng người làm, từ nữ hầu đến người chăm sóc vườn, những gương mặt non nớt trẻ trung cho đến gương mặt trung niên nhân hậu, cuối cùng là gương mặt già lão vì thời gian của bác Lý, bà Năm.
Là ai đây? Nội gián là ai trong số những người này.
Bất kỳ người làm nào ở Hoa Viên đều đã ở nơi này hơn một thập kỷ, ai ai trong số họ cũng đã gắng bó rất lâu với Phàm Dương, biết đoán làm sao cho ra kẻ đó.
Lâm Ninh lặng người ngồi ở sofa, trầm tư thả hồn thong dong đi đâu đó.
Tiểu Vỹ nhìn thấy cô chủ đã lặng người rất lâu, lo lắng thì thầm với Vi Vi.
“Cô chủ bị sao vậy? Cứ ngồi suy tư như vậy từ lúc về đến giờ, trông như có nhiều tâm sự lắm.”
Vi Vi nhúng vai, đoán bừa.
“Chắc là cô chủ lo cho cậu chủ, cậu chủ chúng ta bị thương nặng mà, vừa mới khoẻ lại đã đến công ty lao đầu vào văn kiện rồi.”
“Ừ, chắc là vậy rồi.”
Lâm Ninh đăm chiêu đến khoảng ba giờ chiều, cô bị đánh tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại, nhìn lướt qua màn hình điện thoại, Lâm Ninh không chần chừ nhấc máy.
“Con nghe đây ạ.”
“Ninh ơi Ninh, bà cả biến mất rồi” Mẹ Ninh thốt lên, giọng mẹ hoảng hốt rối ren qua loa điện thoại.
“Mới vừa rồi bà ấy vẫn còn ở nhà, nhưng bây giờ bà ấy đi đâu rồi, cả nhà tìm mãi cũng không thấy.”
“Dạ?” Lâm Ninh ngơ ngác một giây, ngay sau đó cô đứng bật dậy.
“Dì cả biến mất rồi sao?”
“Ừ ừ, mọi người đang chia nhau ra tìm bà cả, nhưng mà tìm ở đâu cũng không thấy bà ấy.”
Lâm Ninh bàng hoàng, đôi mắt tròn mơ to không dám chớp, bối rối nâng bước chân đi qua đi lại.
“Chẳng phải mẹ nói là tâm trạng mấy hôm nay của dì cả đã tốt lên rồi sao? Sao bây giờ lại biến mất?”
“Đúng thế, mấy ngày nay trong bà ấy rõ ràng tốt hơn rất nhiều, bà ấy còn cười vui vẻ lắm, vừa nãy bà ấy còn hàn huyên với mẹ và các dì, nhưng bây giờ lại biến đâu mất rồi, mọi người lo lắng sốt ruột đi tìm, mà tìm mãi vẫn không thấy, mẹ không biết phải tìm bà ấy ở đâu nữa.”
Mẹ Ninh càng nói càng rối, hoảng loạn do vừa đi tìm vừa gọi điện, qua điện thoại, Lâm Ninh nghe thấy âm thanh nhốn nháo của mọi người kêu gọi bà cả.
“Mẹ đừng rối, con nghĩ đã…” Lâm Ninh trước mắt trấn an mẹ Ninh, đi đi lại lại cắn đầu ngón tay cái, đầu lông mày chau chặt lại.
Bỗng cô nghĩ đến một nơi, ngày bé hai chị em Ái Liên và Ái Mỹ rất thích đến đó.
“Con biết một chỗ.”
Lâm Ninh không kịp mặc áo khoác, chân chạy nhanh ra ngoài, bác tài của gia đình vội lấy xe chở Lâm Ninh đến nơi đó.
Đó là toà nhà ở phía tây Thành An, một toà nhà cổ kính có sân thương rất thoáng mát, vị trí ở ngay hướng mặt trời lặn, đây là nơi rất lý tưởng để ngắm mặt trời lặn.
Ngày bé Ái Liên và Ái Mỹ rất thích đến nơi này ngắm bầu trời chiều, họ cũng có dắt cô đến cùng ngắm cảnh đẹp.
Lâm Ninh vội vàng chạy vào thang máy, ấn lên tầng thượng, vì chạy vội mà thở gấp.
Cô đã thông báo chỗ cho mẹ Ninh, mọi người cũng đang đến.
Ding.
Thang máy mở ra, Lâm Ninh chạy đến cánh cửa thông ra sân thượng.
Sân thượng mở ra, khung cảnh bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn bốn giờ chiều xinh đẹp đến hoàn hảo.
Một bóng người phụ nữ trung niên đứng bên bức tường chắn, ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn đỏ rực, mặt trời lồ ng đỏ trứng gà đang dần hạ xuống.
“Dì cả.”
Lâm Ninh lớn giọng gọi.
Người phụ nữ vẫn nhìn về phía đường chân trời, mặt trời trong ánh mắt dì cả thật đẹp, long lanh ánh màu cam đỏ.
“Ninh Ninh, con xem, hết đông rồi, hôm nay đã có hoàng hôn rồi.”
Dì cả không hề quay đầu, nghe từ giọng nói đã hô đúng tên người phía sau.
Dì cả đã chờ đợi ngày đông tắt, chờ đợi ngày có thể ngắm hoàng hôn ánh đỏ như thế này, cuối cùng thì hôm nay dì cả cũng ngắm được rồi.
“Hoàng hôn đẹp quá, thảo nào, cứ buổi chiều là Liên Liên với Ái Mỹ lại lén chạy đến chỗ này.”
Dì cười tươi với mặt trời chín đỏ.
“Ninh Ninh hồi bé cũng hay theo Liên Liên và Ái Mỹ đến đây nhỉ?”
“Dì đến chỗ này sao lại không nói với cha ạ, mọi người đang lo cho dì cả lắm đó.”
Lâm Ninh thở phào, thì ra dì muốn ngắm hoàng hôn.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi hết đông có hoàng hôn.
“Cần gì phải nói, ông ta chẳng quan tâ m đến dì đâu.”
Lâm Ninh ngừng lại bước chân, lời nói của dì mang theo xót xa, trước mặt cô là bóng lưng trung niên của người mẹ hao gầy hướng về tịnh dương đang phiếm hồng.
Bỗng cô thấy cay cay mi mắt.
“Sao dì cả lại nói như vậy? Cha quan tâm dì mà.”
Dì cả vẫn nhìn bầu trời, nhìn đến hai mắt bà chỉ có màu mặt trời chói chang.
“Ông ta còn có bốn người vợ, thiếu đi dì thì có là bao, quan tâm của ông ta dành cho dì giống như một sự bố thí, có cũng như không có.”
Lâm Ninh nén lại bi thương, giày nhỏ vừa nâng lên, cô muốn đi đến ôm người dì ấy vào lòng, muốn an ủi dì.
Thế nhưng chân Lâm Ninh vừa tiến bước, dì cả đã leo lên bức tường chắn của tầng thượng.
“Dì cả, dì làm gì vậy?” Lâm Ninh hốt hoảng, chân vội nâng lên.
Dì cả xoay người lại nhìn Lâm Ninh, đứng trên bức tường chỉ vừa đủ cho bàn chân của dì, phía sau là hư không cách mặt đất mười tầng lầu, gió thổi bay làn tóc.
“Đừng đến.”
Dì cả giơ ra ngón tay trỏ chỉ vào người Lâm Ninh ngăn cấm, nếu như cô bước thêm một bước, dì sẽ lập tức ngã xuống.
“Dì ơi… Dì ơi dì đừng làm vậy” Bước chân Lâm Ninh chậm chạp ngừng lại, hai tay đưa ra hướng về phía dì.
“Dì đừng làm vậy mà, dì xuống với con đi, ở đó nguy hiểm lắm.”
Dì cả nâng ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt già đã héo tàn.
“Ninh biết không, khi dì đến đây, dì đã nghĩ… Ai sẽ là người tìm thấy dì đầu tiên.
Ngoài Liên Liên và Ái Mỹ ra, người có thế tìm thấy dì ở nơi này quả nhiên… Chỉ có thể là con.”
Dì cả ngẩn đầu lên bầu trời ánh đỏ, hít vào một hơi thật sâu, hoen cay trên đôi mắt già chảy xuống chất lỏng.
“Dù rằng dì đã kể về nơi này rất nhiều lần với ông ấy, ông ấy chưa một lần để tâ m đến, thế nên ông ấy mới không tìm được nơi này.”
Lời nói của dì mang theo đau thương của năm tháng.
"Con có nhớ không, Liên Liên và Ái Mỹ rất thích chỗ này.
Cứ mỗi chiều là hai đứa chạy đến đây ngắm mặt trời lặn, mỗi lần dì đến đón hai đứa về, dì sẽ lại than thở với ông ấy.
Nói rằng có một chỗ ở phía tây, ngắm hoàng hôn rất đẹp, Liên Liên và Ái Mỹ rất thích nơi này.
Dì ước chi mà ông ấy một lần để ý đến lời nói của dì, dì đã mong ước ông ấy sẽ dắt ba mẹ con dì đến đây cùng ngắm hoàng hôn."
Tất cả đều chỉ là ước muốn hão huyền.
“Ninh à, hôm nay, ông ấy không tìm được nơi này…”
“Dì ơi…” Lâm Ninh chậm rãi bước lên một bước, cô chỉ cách dì ba bước chân nữa thôi, hai tay Lâm Ninh hướng về dì cả như đứa trẻ đòi mẹ bế.
“Dì đừng làm vậy mà… Dì xuống đây với con đi mà…”
“Hôm nay dì đến đây…” Dì cả nhắm mắt, giống như chấp nhận số phận an bài.
“Dì không có ý nghĩ sẽ trở về nữa.”
“Đừng mà dì… Dì cả còn có…” Lâm Ninh chợt nói thì ngừng, bởi cô không biết ngoài hai chị em Ái Liên và Ái Mỹ ra thì dì còn ai nữa.
“Dì ơi dì… Dì còn có con mà” Lâm Ninh mếu máo kêu, bước chân nâng thêm một bước đến gần, hai tay cô run rẩy hướng về dì cả.
Dì cả nghe thấy, miệng nâng ra nụ cười hạnh phúc, hai mi ướt đẫm.
“Dì cảm ơn con.”
Nhưng thế gian này không còn con gái của dì nữa, dì chẳng muốn nán lại nữa, dì phải đi tìm con gái của dì.
Dì cả nhắm lại đôi mi mỏi mệt, ngã người về phía sau, Lâm Ninh lao đến chỗ dì cả, chúi người ra khỏi bức tường, hai tay túm được bàn tay của dì cả.
Dì cả treo leo trong không khí, phía dưới là mười tầng, cô nắm chặt tay dì, nước mắt trực trào chảy xuống.
“Đừng mà… Dì cả… Dì cả…”
Nước mắt Lâm Ninh rơi tí tách xuống gương mặt dì, cô hỗn loạn níu lấy tay đi, lắc lắc đầu không muốn, thế nhưng quáng tính kéo cả cơ thể cô chúi xuống, trọng lực cứ hút dì cả về phía dưới.
“Con xin lỗi… Con xin lỗi dì cả… Dì cả làm ơn… Làm ơn đừng đi mà…”
Tay Lâm Ninh càng lúc càng mất sức, cố gắng kéo tay dì, dùng hết sức túm chặt đến mức mặt mũi cô đỏ bừng.
“Có ai không…” Lâm Ninh vỡ oà cầu cứu, cô cần có ai đó nắm lấy tay dì, cô sắp không nắm nổi nữa.
“Có ai không… Làm ơn… Dì cả ơi…”
Cô đã gửi địa chỉ cho mẹ, mẹ và Lâm gia sao vẫn chưa đến nữa…
Dì cả ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang cố gắng vì dì, mặt nhỏ đỏ bừng lên, những giọt nước mắt cứ rơi trên gò má dì.
Dì hạnh phúc làm sao, hạnh phúc nghẹn ngào trong trái tim tưởng chừng đã chết.
“Ninh à…” Giọng dì thật khẽ dỗ dành, dịu dàng dỗ dành đứa cháu đang thổn thức.
“Con để cho dì đi đi.”
“Không… Dì cả… Đừng đi mà…”
Lâm Ninh nức nở lắc đầu, hai tay nắm chặt tay dì, mu bàn tay nổi ra sợi gân.
Cô không thể giữ lâu được nữa…
Dì cả nâng lên bàn tay kia, dì chạm vào tay Lâm Ninh, vỗ vỗ thật khẽ vào mu bàn tay.
“Cảm ơn con… Cảm ơn con đã tìm ra dì…”
Tay dì dỗ dành trên mu bàn tay Lâm Ninh, kéo ra nụ cười rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt dịu dàng cho lời từ biệt.
Sau đó, dì cả gỡ ra ngón tay của Lâm Ninh.
Cơ thể dì tung bay ngược làn gió rơi thẳng xuống, đôi bàn tay run rẩy của Lâm Ninh chỉ còn với lấy không khí.
Phịch…
Hoàng hôn trong dì cả, đã tắt đi rồi..