Nơi Nào Hạ Mát

Chương 16: Cảm ơn em đã để anh được yêu em



Hai người đến thành phố G ngày thứ hai thì Thẩm Tinh Du phải đi công tác, cũng là có ý không muốn làm An Kiệt khó xử, vậy nên buổi tối nhà chỉ còn lại hai vợ chồng và Giản Ngọc Lân, An Kiệt ban đầu nói muốn về khách sạn, nhưng sau đó..Cô không thể không công nhận là mình không có chút thành kiến đối với Giản Ngọc Lân, thậm chí ngay từ đầu đã không ghét cậu bé, chỉ là suy diễn, liên tưởng mà thôi, bây giờ An Kiệt nghĩ cô đã được Tịch Hy Thần chăm sóc đến mức không còn gặp ác mộng nữa...

Khi hoàng hôn buông xuống, Hy Thần gợi ý đến công viên gần đó đi dạo, nói thật hai người đều không thích tới quán cà phê để giết thời gian, An Kiệt vốn không thích chỗ tối tăm, Tịch Hy Thần lại là người tương đối khắt khe, kén chọn.

Công viên rộng lớn ngập tràn hoa cỏ trong tiết trời đầu hè, thỉnh thoảng lại có những chú bướm không biết từ đâu bay tới, không khỏi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ngọc Lân đi trước, nhìn đông ngó tây rồi quay lại cười rạng rỡ, không có ý làm phiền hai người họ đang nói

chuyện.

“Em luôn nghĩ tại sao thằng bé vô duyên vô cớ lại thích em đến thế?”

“Sao em lại hỏi câu ấy?”

“Tịch Hy Thần dừng bước, nghiêng đầu sang nhìn cô: “Bởi vì anh thích em.”

An Kiệt nở nụ cười: “Sau đó?...”

“Sau đó, anh nói với cậu bé, người trong ảnh là người anh yêu nhất trên đời này, anh muốn chăm sóc cô ấy thật tốt, thật tốt, không để cô ấy phải khóc, không để cô ấy bị tổn thương, không để cô ấy đau khổ, không để cô ấy phải chịu bất kỳ phiền muộn nào.”

An Kiệt khẽ thở dài, cúi đầu dựa vào lồng ngực Tịch Hy Thần, rất lâu sau mới thì thầm một câu: “Cám ơn anh.”

Tịch Hy Thần nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Không, đáng lẽ anh phải là người cám ơn em mới đúng... Cảm ơn em đã để anh được yêu em.

Hai vợ chồng Tịch Hy Thần ở lại thành phố G một tuần.

Sở Kiều đưa mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh mình,

nói thực lần đầu tiên cô cảm thấy ngồi máy bay là một việc thú vị. Cô là nhân viên của một công ty ngoại thương, một năm, một phần tư thời gian là ở trên máy bay, vì thế cô cảm thấy chán ghét.

Nhưng hôm nay, cho dù phải ngồi máy bay sáu tiếng Sở Kiều cũng không cảm thấy nhàm chán, bên cạnh cô là một người đàn ông mà tướng mạo, khí chất đều có thể xứng là đệ nhất mỹ nam. Anh đang xem tạp chí Time, những ngón tay thon dài khẽ lật giở từng trang, dáng vẻ thư thái, nho nhã không gì có thể so sánh được.

Cô biết anh. Đó là Elvis Tịch, cô đã gặp anh trong một chương trình phỏng vấn, anh là mẫu người thành đạt điển hình.

“Ôi, chào anh!” Sở Kiều do dự một hồi, cuối cùng dũng cảm cất tiếng chào trước.

Tịch Hy Thần quay đầu lại, lịch sự mỉm cười nói: “Chào cô

Vốn dĩ đã cố che giấu sự căng thẳng nhưng khi mở miệng thì đột nhiên như cứng họng, không biết phải nói gì, đành tự giới thiệu: “Tôi là Sở Kiều.”

Tịch Hy Thần gật đầu một cái nhưng cũng không định tự xưng danh, đối với mọi người, thái độ của anh luôn có gì đó xa cách.

Sở Kiều khi ấy như chú thỏ bị lạc, không biết phải mở miệng nói gì, một lúc sau có một bé trai rất xinh xắn đi tới, nói: “Chị ấy ngủ rồi.” (Kỳ nghỉ hè hằng năm, Giản Ngọc Lân thường ở cùng Tịch Hy Thần vài ngày, cho nên lần này cùng anh đi về.)

Tịch Hy Thần cười cười, đứng dậy bế đứa bé lên, vuốt vuốt mái tóc xoăn tự nhiên của nó, quay người đi về phía sau.

Sở Kiều vô thức nhìn về phía sau.

Chỗ ngồi gần cửa sổ có một người con gái đội mũ bóng chày, chiếc mũ được kéo thấp xuống, Tịch Hy Thần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, kéo cô dựa vào bờ vai mình một cách tự nhiên.

“Cô ấy là chị gái em à?” Sở Kiều không biết tại sao mình lại nỡ khai thác thông tin từ một đứa trẻ.

Thằng bé cười toét miệng, trả lời: “Vâng, đó là chị em.”

“Thế... anh Tịch... ngồi bên cạnh chị em là...”

Ngọc Lân vốn không muốn nói nhưng sợ như vậy sẽ bị coi là không lễ phép, đành trả lời: “Anh ấy là anh em.”

“Vậy thì là người một nhà à?”

“Vâng.”

Sở Kiều không biết lúc này mình đang căng thẳng hay nhẹ nhõm nữa, không kìm được lại quay đầu sang nhìn.

Cô gái ấy hình như đã tỉnh, ngón trỏ khẽ đẩy chiếc mũ lên cao hơn, có vẻ vẫn còn mơ màng, quay người sang nhìn thấy người ngồi bên cạnh thì bất giác nở một nụ cười, sau đó, cô thấy Tịch Hy Thần nhẹ nhàng đặt lên môi cô gái một nụ hôn, tâm trí Sở Kiều lúc này có chút rối loạn, cô nhìn thấy Tịch Hy Thần vừa cười vừa thì thầm gì đó, cô gái có vẻ sửng sốt, kéo chiếc mũ bóng chày thấp xuống một chút nhưng khuôn mặt ửng đỏ không thể che giấu.

Sự việc lần này Sở Kiều không bao giờ có thể quên được, đôi khi nhìn thấy những bản tin liên quan đến Elvis Tịch trên ti vi, mỗi lần nhìn thấy những lời nói và cử chỉ điềm tĩnh, tự tin của anh trước công chúng, cô lại không ngừng nghĩ đến người con gái khiến anh trở nên mềm mại như nước ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.