Nơi Nào Xuân Sinh

Chương 11



Qua một ngọn núi, vượt qua núi non trập trùng, đã ở trên sườn núi, Hà Xuân Sinh không để Tiêu Thệ xuống xe, chỉ dặn cậu: "Ngồi yên đừng nhúc nhích."

Yên sau có thêm một người cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của Hà Xuân Sinh. Khoảng hơn một giờ sau, bọn họ tới thôn Đồng Bát. Tiêu Thệ biết cả thôn Hà Xuân Sinh đều chưa có điện, liền nói: "Hà Xuân Sinh, tôi muốn gọi điện thoại."

Hà Xuân Sinh dừng xe tại một tiệm tạp hóa, cửa tiệm nọ đang chuẩn bị đóng cửa. Tiêu Thệ đi vào, nói muốn dùng điện thoại công cộng. Chủ tiệm nói: "Một phút hai mao."

Hà Xuân Sinh nghe Tiêu Thệ gọi cuộc điện thoại đầu tiên, nói với người bên kia: "Chào chú, cháu là bạn học của Trần Thiến, cháu muốn tìm Trần Thiến ạ."

Ra sức hơn một giờ, lửa giận vất vả lắm mới nguội bớt lại vô cớ bùng lên trong lòng Hà Xuân Sinh, rồi lan ra khắp thân thể.

Người bên kia biến thành người khác, Tiêu Thệ hỏi cô bé: "Cậu không sao chứ?"

Nghe thấy câu trả lời, cậu nói với đối phương: "Tớ không sao, đừng lo lắng."

Sau khi cúp điện thoại, cậu lại gọi cho nhà mình, nói: "Ba, tối nay con ăn cơm ở nhà bạn học, ngủ lại, không về nhà ạ."

Có lẽ người bên kia hỏi bạn học nào, Tiêu Thệ chần chừ một chút, rồi đáp: "Trần Thần."

Cha cậu không hỏi nhiều nữa, cúp máy.

Tiêu Thệ hơi lo sợ nhìn Hà Xuân Sinh đang chờ bên ngoài tiệm. Hà Xuân Sinh đang nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng.

Tiêu Thệ luôn luôn không lý giải nổi vẻ mặt của Hà Xuân Sinh. Khuôn mặt của hắn dường như không có bao nhiêu cảm xúc, hoặc là lạnh lẽo, hoặc là cau mày u ám nhìn người khác.

Vì sao Hà Xuân Sinh đúng lúc ở đó cứu bọn họ, cậu không biết, Hà Xuân Sinh không nói, cậu cũng không dám hỏi.

Tiêu Thệ ra khỏi tiệm, lẳng lặng ngồi lên yên sau xe đạp. Hà Xuân Sinh đạp xe đi, bọn họ rời khỏi thôn Đồng Bát, rời khỏi cái thôn đông đúc nhất xứ này, đi vào sâu trong núi. Đi tiếp nữa, chỉ có núi non trập trùng. Vài thôn xóm nằm lác đác trong thung lũng, trên sườn núi, đã tồn tại từ bao đời. Mà Hà Xuân Sinh cũng đến từ một thôn xóm như vậy.

Đối với Tiêu Thệ sống ở trung tâm thành phố từ nhỏ đến lớn mà nói, dạo trước lần đầu tiên đi vào vùng núi như vậy, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình, một mình đi trên đường núi, trong lòng ngoài lặng lẽ, còn thấy khó chịu. Cậu từng có một hoài nghi, có tiếp tục đi xuống cũng không đến được nơi cần đến, bởi vì hình như cũng không có người ở. Sau lưng Hà Xuân Sinh, Tiêu Thệ đã không còn ôm eo hắn, chỉ là dùng tay nắm lấy mép yên sau. Xích xe đạp phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, lốp xe bị đá cộm, xóc nảy lên. Tiêu Thệ nắm lấy yên xe đạp ngồi không vững, suýt chút nữa rớt khỏi yên sau.

“Giữ cho chắc." Giọng Hà Xuân Sinh nghe không quá thân thiện.

Nhưng vẻ ngoài của hắn cũng luôn luôn không thân thiện.

Tiêu Thệ nắm chặt yên sau, Hà Xuân Sinh bỗng nhiên phanh lại, đầu Tiêu Thệ mạnh mẽ va vào lưng Hà Xuân Sinh.

Tiêu Thệ đang định xin lỗi, Hà Xuân Sinh cũng không xoay người, chỉ là tay đưa ra phía sau, cầm chặt tay cậu, kéo vòng qua eo mình.

"Tôi bảo cậu giữ chặt."

Giọng điệu của thiếu niên nghe có chút mất tự nhiên. Tiêu Thệ vòng tay qua eo Hà Xuân Sinh, nhiệt độ cơ thể khiến mặt cậu bị hun nóng bỏng. Tiêu Thệ mờ mịt nghĩ, "Cơ bắp ở eo cậu ta sao lại rắn chắc như vậy nhỉ?"

Trời tối dần, không có đèn đường, mặt trăng còn chưa mọc, Tiêu Thệ chưa bao giờ đi trong đêm cũng quên mất cảm giác không ổn. Cậu tựa đầu vào lưng Hà Xuân Sinh, nghe tiếng tim đập yên ổn của thiếu niên, nghĩ đến ngày kì lạ vừa mới qua: Cậu lần đầu tiên nắm tay một cô bạn gái, còn chưa kịp nếm được vị hạnh phúc, tình yêu của cậu đã chết non. Mà hiện tại, cậu ngồi sau một cậu trai còn không thể coi là bạn bè, được hắn bảo hộ, dùng phương thức như vậy mà an ủi.

"Cô ta chạy được, cũng không gọi ai tới giúp cậu, định chờ ngày mai đến nhặt xác cậu à?" Giọng cậu trai nọ dường như vẫn còn tức giận.

Tiêu Thệ nói: "Cậu ấy sợ cha mẹ mắng." Sau khi nói xong, cũng thấy buồn cười.

"Đừng chơi với cô ta nữa, không đáng." Gần như ra lệnh, Hà Xuân Sinh nói.

Cậu biết cái gì chứ? Tiêu Thệ thầm nghĩ. Cậu có từng hẹn hò đâu?

Tiêu Thệ nắm lấy cái áo sơ mi chính mình mua cho Hà Xuân Sinh, mũi bắt đầu cay cay. Hà Xuân Sinh cái gì cũng không biết sao? Hà Xuân Sinh biết nhiều hơn cậu nhiều lắm. Tiêu Thệ lần đầu tiên cảm thấy, mình chỉ hơn Hà Xuân Sinh mỗi gia cảnh. Hà Xuân Sinh như vậy, làm sao có tâm trạng nghĩ đến những chuyện kia?

"Không cho phép cậu chơi với cô ta nữa." Hà Xuân Sinh lớn tiếng lặp lại, lời hắn vang vọng cả dãy núi.

"Sao vậy?" Tiêu Thệ nghe thấy trái tim Hà Xuân Sinh dồn dập nảy lên.

"Cậu cứu cô ta, cô ta chạy mất. Chạy đến chỗ đông người cũng không gọi ai tới giúp cậu. Nếu cậu ở bên cô ta, lúc cậu bệnh liệt giường không dậy nổi, cô ta nhất định cũng sẽ bỏ đi không quay đầu lại." Hà Xuân Sinh vừa đạp xe vừa nói.

Tiêu Thệ nhớ tới cha Hà Xuân Sinh, là một ông cụ bệnh giai đoạn cuối nằm liệt giường. Cha hắn đã già, hắn không đi học, một mực chăm sóc cha mình.

"Tôi biết rồi." Tiêu Thệ nhẹ nhàng nói.

"Vậy cậu còn tìm cô ta nữa không?" Hà Xuân Sinh nghiêm nghị hỏi.

Tiêu Thệ cười, cười ra vài giọt nước mắt, "Không đi."

"Cậu không thể gạt tôi." Hà Xuân Sinh nói, "Mấy ngày trước cậu còn gạt tôi cậu không có hẹn hò."

"Không lừa cậu đâu." Tiêu Thệ nói, "Tôi sắp đi Hạ thành rồi, sao mà hẹn hò được?"

Hà Xuân Sinh không nói gì nữa.

Bão theo hai người đến tận thung lũng, từ thung lũng từng trận cuồng phong thổi tới phát ra tiếng ù ù. Trong bóng đêm, tiếng cỏ cây lay xào xạc dường như hòa tấu cùng tiếng gió. Tiêu Thệ ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đen kịt toàn là mây, không thấy trăng, cũng không thấy vì sao nào.

Bọn họ rốt cuộc cũng tới thôn nhỏ Hà Xuân Sinh đang sống. Hà Xuân Sinh dừng xe lại, có ánh đèn le lói nơi cổng nhà.

Cha hắn đỡ tường, tay cầm một chiếc đèn dầu, đứng chờ ngoài cửa. Chị họ đứng bên cạnh khuyên ông: "Cậu, Xuân Sinh về rồi, cậu vào trong nghỉ ngơi đi."

Cha Hà Xuân Sinh nhìn hắn. Mưa bão sắp trút xuống, Hà Xuân Sinh không dám lấy đồ đã mua ra, lúc đi qua cửa thấp giọng nói với Tiêu Thệ, "Cậu đợi tôi một chút, sau khi chúng tôi vào nhà, cậu giúp tôi lấy đồ đạc trong giỏ xe ra."

Hà Xuân Sinh nhanh chân bước đến, dìu cha vào phòng.

Tiêu Thệ trong bóng tối lấy đồ đạt trong giỏ xe ra, hình như là quần áo cùng một ít giấy, nặng trình trịch —— Hà Xuân Sinh đi mua quần áo sao? Sao phải nhờ cậu mang vào?

Mãi đến khi Tiêu Thệ vì tránh gió mà nép vào cổng nhà, Hà Xuân Sinh cầm đèn dầu ra đón cậu, cậu mới nương theo ánh đèn tối tăm mà nhìn rõ bộ quần áo kia.

Cậu từng nhìn thấy bộ quần áo ông cậu mặc trên người lúc qua đời, giống bộ này như đúc.

Lòng Tiêu Thệ mờ mịt. Cậu nhìn thấy một ít tiền giấy cùng tiền đồng. Cậu đưa túi nhựa cho Hà Xuân Sinh, theo Hà Xuân Sinh từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc đi vào nhà bếp.

Chị họ nói muốn tranh thủ trước khi mưa lớn qua sông về thôn mình, vội vã cầm đèn dầu đi mất.

Hà Xuân Sinh đốt một cây nến, dùng sáp nến cố định nó lên bàn cơm, xới hai bát cơm ra.

Cơm nước trong nhà Hà Xuân Sinh luôn luôn là nấu suông, không có một chút dầu. Tiêu Thệ thầm nghĩ, nếu là cậu, một bữa cơm không có thịt, cả ngày đều không có sức lực. Hà Xuân Sinh mỗi ngày đều ăn như thế, sức lực ở đâu ra?

Hà Xuân Sinh ăn rất nhiều cơm, thức ăn lại gần như không đụng đến. Tiêu Thệ cảm giác Hà Xuân Sinh đang nhường hết thức ăn cho cậu ăn. Tiêu Thệ gắp một ít đậu đũa và cà vào bát Hà Xuân Sinh. Hắn ngẩn người.

Nhưng Tiêu Thệ cũng không nói gì. Dưới ánh nến chập chờn, bọn họ ăn xong bữa cơm. Mưa bão rốt cuộc cũng trút xuống. Hà Xuân Sinh đi rửa chén, Tiêu Thệ đứng bên song cửa nhìn trời mưa tầm tã. Mưa tạt vào song cửa, nhờ mái hiên che chắn, cũng không ướt đến bàn ăn. Nước ào ào trút xuống mái hiên, ầm ĩ hơn cả tiếng mưa rơi. Trong sân nhà, nước đã đọng lại thành vũng lớn. Dưới gió mạnh, thoáng chốc nến đã cháy hết, nước đen ngòm phản chiếu ra một chút ánh sáng lập lòe.

Hà Xuân Sinh chẳng biết đã quay lại gian bếp từ lúc nào. Dọn chén đũa xong, lại vào phòng cha hắn kiểm tra. Ông cụ dường như đã ngủ thiếp đi, Hà Xuân Sinh lại đi ra ngoài.

Bọn họ đứng sau bàn ăn, nhìn mưa rơi rất lâu. Tiêu Thệ hỏi: "Hà Xuân Sinh, cậu thích bão không?"

Hà Xuân Sinh nói: "Không có gì đặc biệt."

Tiêu Thệ nghĩ, vấn đề cậu nói quá ngây thơ rồi. Cậu không nghĩ ra Hà Xuân Sinh sẽ thích cái gì, khi Tiêu Thệ thích học tập, thích bạn bè, thích thức ăn ngon, thích bão, thích tất cả mọi thứ, Hà Xuân Sinh lại không có tâm trạng đi quan tâm đến những thứ này.

Nếu nói lòng thương hại khiến cho người ta khó tránh khỏi dẫn dắt chính mình vào con đường say mê bố thí, thì khi Tiêu Thệ nhìn thấy Hà Xuân Sinh mặc bộ quần áo kia, cậu bỗng nhiên thấy xấu hổ đến không chỗ dung thân. Đối với Tiêu Thệ mà nói, những thứ cậu dễ dàng cầm trong tay, Hà Xuân Sinh lại không cách nào có được.

Cha Hà Xuân Sinh sắp không xong rồi ư? Cậu ấy làm sao bây giờ? Tiêu Thệ lần đầu tiên ý thức đến vấn đề này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.