Cuối cùng, Bạch Tỉ và Đằng Chi Sơ vẫn đến chậm một bước, bọn họ vừa đến Lang gia ở Lỗ châu, sau ngày thứ hai đưa bái thiếp, gia chủ Vương gia - Vương Kiệm đã bảo họ: Vương Linh đã tới dinh thự Ung châu của Lâm Tương hầu từ mười ngày trước rồi. Vương Kiệm còn giữ lại hai người đang chuẩn bị rời đi, nói rằng trước khi đi Vương Linh có để lại thư cho Bạch Tỉ. Nhìn nhau, Bạch Tỉ nghi ngờ nhận thư, mới rời khỏi Linh sơn Vương thị cư ngụ.
Nội dung thư khá đơn giản, đầu tiên là Vương Linh đoán được chắc chắn Bạch Tỉ sẽ tìm nàng ấy, mà bản thân nàng ấy cũng thật sự không muốn gả, song vì lệnh phụ thân làm khó, không có năng lực cãi lại, nàng ấy đành giả vờ đồng ý trước khi gả, đồng thời sẽ gắng sức tìm cơ hội chạy trốn trên đường, nhưng xác suất này vô cùng nhỏ, một là vì liên can quá lớn, đám hỏi của Tiêu vương là để khai sáng một cục diện mới cho nước Tề; hai là vì hộ vệ được phụ thân phái đi tu hành không kém, hơn nữa còn có bốn vị trưởng lão đang trong Hóa Thần kỳ đi theo, nàng ấy có cánh cũng không thoát được.
Nếu trên đường nàng ấy vẫn không tìm được cơ hội trốn, thì sẽ nghĩ mọi cách lùi đại hôn ở Ung châu lại, việc bọn Bạch Tỉ phải làm, đó là nhanh chóng đuổi tới Ung châu hội họp cùng Vương Linh. Mà nguyên nhân chính khiến Vương Linh từ chối đám hỏi này là vì trong lòng nàng ấy... sớm đã có chủ. Nhưng chỉ cần phụ thân Vương Kiệm còn sống, hai người họ tuyệt đối không đến được với nhau, hơn nữa, cho dù không gả được cho người kia, Vương Linh cũng không muốn oan ức chính mình gả cho một người không để tâm đến mình.
Đọc xong thư, Bạch Tỉ và Đằng Chi Sơ thương lượng qua quýt đường đi, ngay hôm đó liền đổi lộ tuyến, xuất phát đi Ung châu.
Ba ngày sau, hai người tới Ung châu, lúc này Ung châu đang chìm trong chiến loạn, thây chất đầy đồng, xương trắng trải ngàn dặm, ngoài thành thỉnh thoảng gặp nạn dân xông vào thành.
Bạch Tỉ và Đằng Chi Sơ quyết định ở tạm trên phố Nam - đây là con phố cách hầu phủ Lâm Tương gần nhất.
Màn đêm buông xuống, Bạch Tỉ lẻn vào hầu phủ, Đằng Chi Sơ đứng ngoài tiếp ứng. Diện tích hầu phủ không nhỏ, tuy không chiếm hết 49 ngọn linh sơn như Vương gia, nhưng cũng lớn ngang nửa thành Ung châu. Nhưng khiến người ta cạn ngôn đó là từ ngoài nhìn vào mỗi căn phòng, sương phòng đều na ná như nhau. Chưa đến hôn kì, chắc Vương Linh sẽ ở trong ngoại phủ, hoặc là sương phòng phía đông và tây, Bạch Tỉ không dám vận dụng linh lực tùy tiện, ngoại trừ sư tôn Tiêu Diễn tu vi cao thâm, cao thủ trong hầu phủ ắt sẽ nuôi dưỡng cao thủ nhiều như mây. Bạch Tỉ niệm quyết ẩn thân, tìm lần từng căn phòng một, vẫn chưa thấy bóng dáng Vương Linh đâu.
"Tự tiện xông vào nhà dân, xem ra vi sư chưa dạy dỗ con nên người."
Giọng nói dịu dàng lạnh lùng vang lên từ trên đỉnh đầu, Bạch Tỉ cả kinh, che kín miệng theo bản năng, nàng xoay người, chỉ thấy nam nhân nọ mặc khôi giáp thanh đồng đang cong mắt cười nhìn mình.
Trước đây, Tiêu Diễn cuồng mặc bạch y, rất hợp với khí chất vân đạm phong khinh của y, sư tôn mặc quân trang trước mắt là lần đầu tiên Bạch Tỉ nhìn thấy, ngoài kinh diễm, còn có thêm nhiều... khó chịu.
Tiêu Diễn vừa lòng thấy mặt Bạch Tỉ dại ra: "A Tỉ, con không nên đến đây cướp tân nương."
Không ai hiểu trò hơn thầy, nếu mục đích đã bại lộ, Bạch Tỉ cũng thẳng thắn thừa nhận: "Sư tôn, bị ngài nhìn thấy đệ tử cũng đành ăn ngay nói thật vậy." Sau đó lập tức đổi giọng điệu: "Sư tôn, đệ tử thầm mến ngài đã lâu lắm rồi!"
Tiêu Diễn nheo mắt, hình như đang cẩn thận đánh giá Bạch Tỉ, sau đó chậm chạp đáp: "Ừm, đúng là không thể tránh khỏi việc này. Đã đến đây rồi, thì tìm phòng mà trọ đi."
A! Trọ lại! Nhưng Thần Quân đại nhân vẫn còn chờ ở ngoài đó!
Vả lại, sư tôn kiếm tự tin ở đâu, vì sao chẳng nghi ngờ chút nào vậy...
Cười gượng hai tiếng, Bạch Tỉ nhanh trí nói: "Sư tôn, nửa đêm phòng thêm một vị cô nương ảnh hưởng đến danh dự ngài không tốt, nếu không thì mai đệ tử rửa mặt chải đầu trang điểm tử tế xong sẽ đi vào từ cửa chính nhé."
"Cũng được." Tiêu Diễn cười khẽ một tiếng, nói: "Vi sư thích A Tỉ mặc bạch y."
Sư tôn à, sao người lại nghĩ tới mấy chuyện rửa mặt chải đầu trang điểm thật thế! Quả nhiên nam nhân cứ gần lúc đại hôn là lại sớm nắng chiều mưa hả? Thế mà lại soi mói trang phục của đệ tử mình, sư tôn cũng lạ đời thật!
Từ biệt Tiêu Diễn, Bạch Tỉ vội vàng rời hầu phủ, trên gốc du ngoài phủ, một con đại hắc xà quấn khắp cành cây. Thấy Bạch Tỉ ra ngoài, hắc xà liền hóa thành nam tử áo đen.
Vừa thấy Đằng Chi Sơ, không biết vì cái gì Bạch Tỉ chợt cảm thấy áy náy trong lòng, dẫn đến cả đường xấu hổ không thôi. Sau khi đưa Bạch Tỉ trở lại phòng, Đằng Chi Sơ chắn trước cửa, như lơ đãng hỏi: "Đã nghe qua ngôn linh bao giờ chưa?"
Thấy Bạch Tỉ lắc đầu, Đằng Chi Sơ nói tiếp: "Ngày xưa chúng thần bàn về đạo, có vị thần nhân từng nói, lòng nghĩ, lựa lời mà nói. Trần gian lại cho rằng, người nói vô tâm, người nghe có ý."
Cho nên, Thần Quân đại nhân đang ghen hả? Đúng không? Hắn nghe thấy mình lừa dối sư tôn, sẽ không hiểu lầm chứ...
Bạch Tỉ vô cùng luống cuống: "Ta sợ bại lộ, cho nên mới --"
"Có bổn tọa ở đây, muốn cướp thì đoạt."
"Vậy chúng ta là thiên hạ vô địch rồi!"
"Người có thần cách không thể thay đổi vận mệnh đã định ra cho giới tu tiên cũng như trần gian."
Bạch Tỉ thất vọng "Ồ" một tiếng, lại không phát hiện, đề tài trọng tâm giữa hai người ngày càng đi xa...
Hôm sau, Bạch Tỉ mang theo Đằng Chi Sơ quấn trên cổ tay quy củ đến phủ đệ Lâm Tương hầu cầu kiến, lý do nói với lính canh cửa là: Tiêu đại gia mời ta đến uống trà.
Tuy được cung kính mời vào hầu phủ, nhưng cả ngày Bạch Tỉ chẳng thấy bóng dáng Tiêu Diễn đâu. Nhàm chán rảnh rỗi, Bạch Tỉ tự cho mình tùy tiện đi dạo, hầu phủ to như vậy, lại toàn trắng trong thuần khiết, khắp nơi treo vải trắng, ngay cả nha hoàn cũng là y phục trắng không nhiễm một hạt bụi, bệnh cuồng trắng của sư tôn lại nghiêm trọng thế ư!
Lúc này, tiếng nói chuyện líu ríu của đám nha hoàn đi ngang qua truyền vào tai Bạch Tỉ.
"Thế tử gia mới đi được có vài ngày, lão hầu gia cũng nối gót theo, không hiểu hầu gia phải chịu đựng thế nào."
"Đúng thế, nhìn dáng vẻ hầu gia chẳng có tí đau thương nào."
"Nghe nói hầu gia từng tu đạo ở tiên môn."
....
Khó trách sư tôn phải rời Bất Chu, quả nhiên trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, gặp khó khăn thầy phải cố gắng chống đỡ, thảo nào hôm qua không nghi ngờ mình, hẳn là vẫn còn đau đớn nên chưa khôi phục chỉ số thông minh à?
Nghĩ thế hơi vô lương tâm, nhưng người trong tiên môn, ai cũng sớm thoát ly thế tục, tình cảm giữa thân nhân xưa nay nhạt nhẽo, nghe nói sư tôn là đệ tử thu nhận của đại lão môn chủ Bất Chu trước Phục Thiên chân nhân, trước khi nhập môn, Phục Thiên chân nhân đã từng xem mệnh cho Tiêu Diễn, nói ông thân phận cao quý, làm người trong đạo môn, ngày sau ắt tạo phúc trăm họ Phục Thiên chân nhân không dám nhận làm thầy, nên để môn chủ đã qua đời thu làm đệ tử.
Bạch Tỉ tiện đường định xem xét sương phòng phía đông và tây, vẫn không thấy bóng dáng Vương Linh, hiển nhiên Vương Linh đã được xếp ở ngoài phủ. Hai chuyện như cưới hỏi và tang lễ, kiêng dè là chuyện nên làm.
"A!", một nha hoàn ở cạnh chợt kêu lên, xoa xoa chỗ vừa bị đập rõ đau vào đầu: "Ai đó, ném vào đầu lão nương rồi, đây là hầu phủ đấy!"
Bạch Tỉ lướt qua đám nha hoàn, trong lúc vô ý liếc nhìn, chợt thấy hai chữ trên giấy thư viết hai chữ: phố Nam.
Tám phần là có vị thiếu niên nào ái mộ cô nương này, song kĩ thuật người đưa tin hơi vụng về, không đưa tận tay cô nương nọ mà ném vào đầu người ta, chậc lưỡi, Bạch Tỉ đoán hai cặp này xác suất thành công không cao.
--- ---------
Trong một ngõ nhỏ phố Nam, một thanh sam nam tử nửa ngồi, hỏi tên khất cái nhỏ choai choai: "Đưa vào chưa?"
Khất cái nhỏ đen đúa đảo mắt nhìn kim chủ: "Yên tâm đi đại gia, Tiểu Lục Tử ta làm việc rất thỏa đáng."
Không phải là một cô nương áo trắng à, mình căn rất chuẩn rồi mới ném đó...
--- ---------
Đêm, đợi từ giờ tý đến giờ dần, Vương Thần đợi mãi ở phố Nam vẫn không thấy người hẹn đến, thấy trời sắp sáng, hắn nghĩ bản thân vẫn nên đến hầu phủ xem thế nào thôi.
Kể ra nghe thật kinh dị, vừa mở mắt liền thấy một nam nhân xa lạ ngồi đưa lưng về phía mình ngay trong phòng mình không đáng sợ hả, còn Thần Quân đại nhân nữa, dám không bảo vệ chủ nhân, thấy người lạ vào phòng chủ nhân còn lặng im không cắn chủ nhân gọi dậy?
Tức giận rời giường, trực tiếp mắng vào mặt thanh sam nam tử: "Hầu gia các ngươi không nói ta là khách quý của ngài à?"
Thanh sam nam tử đứng dậy cung kính làm lễ với Bạch Tỉ xong, lại xoay người đưa lưng với Bạch Tỉ: "Tại hạ là Vương Thần, cố ý quấy rầy tiên tử, nhưng chuyện liên quan đến bạn thân tiên tử, tức vị hôn thê của tại hạ, thật sự vô cùng bất đắc dĩ."
Giọng nói nam tử trầm thấp, tự nhiên thanh thản. Vừa rồi khi hắn chắp tay thi lễ, Bạch Tỉ có liếc nhanh qua, nam tử này dung mạo tuấn tú, khí chất như suối ngọt rét lạnh, thẳng thắn thông thấu.
Phủ thêm áo ngoài, Bạch Tỉ hiểu được lời nói của nam tử, bật thốt: "Ngươi là Vương Linh...."
"Vị hôn phu."
Ba chữ như quả bom nổ ngọn lửa bát quái Bạch Tỉ, Vương Thần cũng không che giấu, theo trí nhớ kể lại chuyện của hắn và Vương Linh.
Năm năm trước, gia chủ Vương gia cũng chính là Vương Kiệm thăm dò cảnh giới bí mật nào đó rồi mang theo một đứa con trai sau khi trở về, ngày đầu tiên về nhà đã triệu tập tất cả trưởng lão Vương gia và chi trưởng, bảo họ ông ta tính thu đứa con trai này làm nghĩa tử, để kế thừa cơ nghiệp Vương gia.
Trưởng lão cùng người trong chi trưởng hai mặt nhìn nhau, nhiều năm trước gia chủ cũng mang Vương Linh về thế này, rồi phán là nữ nhi thân sinh của ông ta, lần này, hẳn là con riêng của ông ta rồi, trong lòng nghĩ như vậy, song trên mặt mọi người vẫn ào ào bày tỏ chúc mừng.
Bè cánh Vương gia đông, tuy sợ Vương Kiệm nên không dám có động tác gì, nhưng tung ám chiêu là không thể thiếu, nhất là mấy vãn bối chi trưởng, tiểu thư muốn thu gặt gia sản, chẳng thiếu chiêu trò ngầm để làm khó Vương Thần. Ban đầu, đứa nhỏ còn sợ Vương Thần cáo trạng gia chủ, thời gian lâu nhận ra đứa trẻ này không biết họ ngáng chân nó, nói cách khác, chính là quả hồng ngu ngốc.
Một lần, mấy thiếu niên sắp trưởng thành nói gia chủ thường nhắc tới thu một con thần thú Bạch Trạch vào năm mới, hàng năm ra ngoài cũng đều vì tìm Bạch Trạch, gần đây nghe nói một con Bạch Trạch còn nhỏ thường xuất hiện ở núi Dương, tu vi Kim Đan cũng bắt được, ai mang được về chắc chắn gia chủ sẽ rất vui mừng. Vương Thần kích động hẳn, sau đó dứt khoát kiên quyết đơn thương độc mã chạy tới núi Sơn, ngọn núi Dương nọ toàn yêu quái, kết quả không bắt được Bạch Trạch, mà hắn thì suýt chút nữa mất mạng nhỏ.
Ngày ấy, thân mang trọng thương, hắn tự đối chiến với đại yêu Chúc Long, ngay khi cho rằng mình sắp táng thân, cứ thế mất đi nhà và người thân bao vất vả mới có được, đến khi lửa bùng mạnh nhất, như muốn hủy trời, thì một cái bóng xanh dương, cũng là Vương Linh đỡ hắn đã không còn nhúc nhích nhảy xa mặt đất, cùng nhau ra kiếm cùng gia chủ Vương Kiệm, chém Chúc Long thành hai phần.
Hắn dần dần lớn lên, bắt đầu hiểu ra cái gọi là ích lợi, cái gọi là lòng người, hắn bắt đầu giao thiệp với đủ loại thế lực, lấy tuyệt kĩ thần y cứu được sinh tử ngồi yên trên cái ghế thiếu chủ Vương gia. Chỉ trong chớp mắt, cô nương trước đây cứu hắn đã trổ mã, mỹ lệ động lòng người như mặt nước...
Giống như cặp nam nữ trong chuyện cổ tình yêu, bọn họ luôn ôm mộng sớm sớm chiều chiều, chờ mong bên nhau đến già. Nhưng dù thế nào họ cũng là huynh muội trên danh nghĩa, nghĩa phụ Vương Kiệm có ân nặng như núi, mỗi lần Vương Linh kì vọng, hắn chỉ có thể ép mình không để ý, cho đến một ngày, nghĩa phụ gọi hắn đến thư phòng, cho hắn biết quyết định kết thân của Vương gia và Lâm Tương hầu, để tỏ ra thành ý, Vương thị sẽ dâng đích nữ duy nhất của họ. Mà nghĩa tử được ông ta bồi dưỡng tỉ mỉ là hắn, giờ đã đến lúc báo đáp.
Dã tâm của nghĩa phụ là gì, hắn biết, hắn đã từng nghĩ tới rất nhiều cách báo ân, tỷ như đền cả tính mạng, lại chưa bao giờ ngờ tới yêu cầu của nghĩa phụ với hắn là buông tha tình yêu...
Thì ra, cái gì nghĩa phụ cũng biết, nên mới đưa Vương Linh đến Bất Chu tách khỏi hắn sao?
"Ý của ngươi là, A Linh cũng không biết lòng ngươi ư?"
Vương Thần thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu: "Ta một lòng học chữa bệnh, có thể trị liệu chứng bệnh khó chữa trên thiên hạ, nhưng không cách nào cứu được nàng khỏi sự miễn cưỡng."
3000 đại đạo, gồm Phật tu, đạo tu, cũng có kiếm tu, y tu, khí tu,... đạo pháp khác nhau, mỗi thứ có một sở trường, tuy y tu không có sức công kích như các đạo khác, nhưng có thể cứu người sắp chết, được gọi là đạo cứu muôn dân.
Giọng nói trầm thấp xen lẫn kiên định của Vương Thần vang lên: "Lần này đến, ta sẽ dẫn A Linh đi, chân trời góc biển cũng không rời bỏ."
Bạch Tỉ vỗ bốp lên vai hắn: "Đàn ông lắm! Lần này ta sẽ chơi thật lớn: cướp cô dâu --" nói được một nửa, đột nhiên Bạch Tỉ che tay phải, kêu to "ối ối ối"
"Tiên tử có bệnh ạ?"
Bạch Tỉ:.....
Ta có nên cho ngươi biết bản tiên tử bị Thần Quân hôn một cái không??