Trên Nhược Thủy, bốn con Tất Phương Điểu vỗ cánh bay lượn, phía dưới cách mấy trượng, mấy đảo nhỏ màu xanh biếc chi chít khắp nơi vòng quanh một cái đảo khổng lồ màu hồng xanh ở giữa, chính là Phượng Lân Châu. Nhìn từ giữa không trung, bên ngoài châu là một mảnh màu đỏ diễm lệ, xinh đẹp chói mắt. Bên trong châu phần lớn là cỏ cây màu xanh lá cây, nơi trung tâm phía bắc, một tòa cung điện xanh vàng rực rỡ đứng vững, chính là chỗ ở của Mặc Sĩ thị Phượng thành.
Tất Phương Điểu từ từ rơi xuống đất, địa điểm hạ xuống chính là Quách Thành phía nam. Mười vị thuyền khách nối đuôi ra, lão giả lưng đeo mai rùa đứng ở trên bờ, tiếp đón mọi người.
Đợi mười người đến đông đủ, sau khi lão giả tra xét xong, dặn dò mọi người nói: "Các vị có thể vào thành, nhưng mà trước khi vào thành, lão hủ còn phải xin các vị nghỉ ngơi chốc lát. Nơi này là Quách Thành, nếu chư vị muốn tiến vào Lân thành, Phượng thành, vậy phải lấy được yêu bài (lệnh bài) vào thành trước, Phượng Lân Châu đẳng cấp sâm nghiêm (cấp bậc nghiêm ngặt), mong rằng các vị làm việc cẩn thận một chút. Nhiều lời vô ích, các vị thuyền tư*, có thể vào rồi."
* thuyền tư: những người được giao làm phí đi thuyền
Sau đó, lão giả mang theo mười vị thuyền khách tiến vào một tòa đình viện trong Quách Thành, bên trong viện núi giả thanh tuyền, lịch sự tao nhã làm người vui vẻ. Trong chính sảnh, trừ mọi người trên thuyền xuống ra, còn nhiều thêm một nữ tử khí chất không tầm thường, một bộ quần áo màu bạc, hợp với dung mạo đoan trang, có vẻ văn nhã quý khí.
Lão giả chắp tay với nữ tử: "Họa sư, bắt đầu đi."
Nữ tử này là một họa sư, mà nàng vẽ chính là tất cả tổ thuyền khách mang theo thuyền tư, Bạch Tỳ, Đằng Chi Nhất mang theo Triển Nhan xếp hàng cuối cùng, ước chừng thời gian một nén nhang, họa sư đã lần lượt vẽ xong thiếu niên của ba tổ thuyền khách khác, trông đều rất sống động, càng nhìn càng tốt.
Chỉ là —— trong bụng Bạch Tỳ khó hiểu, mỗi một thiếu niên trong bức họa, tướng mạo khí chất cũng không có bất kỳ chỗ nào tương tự, nhưng nàng lại cảm thấy có chút quen thuộc.
"Ngươi ——" Giọng nói của nữ họa sư dịu dàng, như gió xuân phất qua mặt.
Triển Nhan khom người thở dài, thi lễ. Họa sư lắc đầu một cái, không hề nói gì nữa, chuyên tâm vẽ. Thời gian mấy hơi, gương mặt bản lĩnh của Triển Nhan đã bừng bừng trên giấy, Bạch Tỳ nhìn Triển Nhan một chút, nhìn lại ba bức vẽ khác một chút, rốt cuộc suy nghĩ hiểu rõ chỗ kỳ quái, thiếu niên trong ba bức khác, mỗi người lấy ra một phần, hoặc là mắt, hoặc là thân hình, hoặc là khí chất, hợp lại với nhau, có tám phần tương tự với Triển Nhan. Bạch Tỳ cảm thấy quen thuộc, chính là bởi vì trên người mỗi thiếu niên, hoặc nhiều hoặc ít đều có một số chỗ, rất giống Triển Nhan.
"Quy lão, vị công tử kia......" Họa sư muốn nói lại thôi, cũng vào lúc này mọi người mới biết lão giả lưng đeo mai rùa thì ra được đặt tên là Quy lão.
"Chỉ là thân xác mà thôi." Quy lão cười nhạt, phản đối.
Ở dưới sự hướng dẫn của người hầu những thuyền khách rối rít tản đi, còn thiếu niên làm thuyền tư thì bị lưu lại, Bạch Tỳ Đằng Chi Nhất cũng không phải thật bắt Triển Nhan làm thuyền tư, đương nhiên không thể để hắn ở lại nơi này, huống chi nhất thời bọn họ cũng không có biện pháp lấy được yêu bài vào thành, ba người tách ra chỉ thêm phiền toái.
Thấy bọn họ chậm chạp không đi, Quy lão đi lên phía trước: "Hai vị, xin mời."
Bạch Tỳ cười chắp tay nói: "Từ nhỏ đệ đệ nhà ta đã dính người, nếu một mình đợi ở nơi xa lạ, khóc rống lên quấy rầy đến các vị đại nhân cũng không hay."
Triển Nhan vội vàng phối hợp lắc lắc cánh tay của Bạch Tỳ, mang theo tiếng khóc nức nở: "Nếu tỷ tỷ lưu lại một mình Triển Nhan, buổi tối Triển Nhan sẽ chết cho tỷ tỷ nhìn."
Lần đầu tiên Quy lão nhìn thấy người như vậy, khóe miệng co giật, râu ria cũng theo đó run lên, vẫn là nói câu: "Hừ, cũng đừng vào Phượng thành, cẩn thận hồn phi phách tán."
Bạch Tỳ và Triển Nhan vội vàng cảm ơn Quy lão, lúc Quy lão vuốt râu đi qua bên cạnh ba người thì liếc nhìn Đằng Chi Nhất không kiêu ngạo không siểm nịnh, sau khi nhận được ánh mắt sắc như dao của đối phương thì rõ ràng bị dọa cho phát hoảng, chạy chậm rời đi.
Từ đó ba người Bạch Tỳ ở trong đình viện, người bên trong ít, không ai hạn chế tự do của bọn hắn, thỉnh thoảng tâm sự với họa sư, nghe ngóng bát quái.
Quách Thành là một trong ba thành ngư long hỗn tạp nhất của Phượng Lân Châu, trong đoàn đội người lui tới, những người mặt mũi xinh đẹp đa số là yêu hóa hình. Khác với tình huống nhân yêu hai giới nhìn nhau chán ghét ở Cửu Châu, người và yêu Quách Thành chung sống rất hòa hợp, rất có xu thế thực hiện nhân yêu cùng chung phồn vinh.
Ở chừng mười ngày, cũng không có cơ hội đi vào Phượng thành, ngược lại ba thiếu niên lưu lại, từ ban đầu nhìn thấy đầy đủ, càng về sau chỉ có thể nhìn thấy một người, một người cuối cùng này, cũng đã ba ngày chưa từng thấy qua. Bạch Tỳ có chút phiền chán, Vương Linh vẫn chờ Nhược Thủy cứu mạng đấy, thời gian ba tháng gấp gáp, không thể trễ nải như vậy nữa. Vì vậy sáng sớm đã không thấy bóng dáng Đằng Chi Nhất, nói là đi Lân thành, Phượng thành một chút, Triển Nhan hóa thân thành người điên tu luyện, hoặc là tu luyện, hoặc là nghĩ tu luyện thế nào.
"Chuyện gì có thể làm cho A Tỳ muội muội quan tâm?" Mỹ nhân họa sư lượn lờ đến.
"Họa tỷ tỷ, vì sao các ngươi muốn vẽ bức họa những thiếu niên này đây?"
Ở lại ngày hôm sau, Bạch Tỳ biết được mỹ nhân họa sư tên là Vô Họa, về phần bản thể của nàng, Bạch Tỳ cảm thấy có mang theo thứ gì đó che giấu hơi thở, nhất thời phân biệt không được, Bạch Tỳ loáng thoáng phỏng đoán có khả năng rất lớn nàng không phải là người.
Sóng mắt Vô Họa lưu chuyển, thật giống như nước mùa xuân, thấy vẻ mặt Bạch Tỳ mê mang, sắc mặt ngây thơ hồn nhiên, cười nói: "Thật ra thì, những thiếu niên này là bị đưa đi Phượng thành."
Phượng thành? Nghe hai chữ này, tinh thần Bạch Tỳ chấn động, làm nũng nói: "Họa tỷ tỷ, nói nhanh lên, có phải vị trong Phượng thành kia yêu thích mỹ nam hay không, cùng tạo thành một hậu cung lớn mạnh nhất từ cổ chí kim?"
Bất luận tu vi cao bao nhiêu, chỉ cần là nữ nhân, đều có một ngọn lửa bát quái nồng nặc, thêm củi vào lửa, trong nháy mắt lửa cháy lan ra đồng cỏ. Vô Họa chống lên cánh tay, khẽ hất hàm, nói đến chỗ mấu chốt: "A Tỳ muội muội nói đúng cũng không đúng."
Ở dưới sự đeo bám dai dẳng của Bạch Tỳ, Vô Họa nhẹ nhàng nói về bí văn của Mặc Sĩ nhất tộc. Mặc Sĩ nhất tộc nghe nói là đời sau của Long thần Thượng Cổ, mỗi đời người Mặc Sĩ Tộc cũng chắc chắn sẽ có một hai người vấn đạo (học đạo) thành công, ở trong Cửu Châu tuyệt đối là đại hộ tu tiên, lịch sử lâu đời nội tình thâm hậu. Gia chủ Mặc Sĩ thị đời trước phong lưu phóng khoáng, thê thiếp thành đoàn ân huệ cùng hưởng, vì vậy có chín nam nữ, trong đó nữ nhi duy nhất, không chỉ thiên phú xuất chúng, mà còn xinh đẹp khác thường, quan trọng hơn là, vị tiểu thư chúng tinh phủng nguyệt (*) này, bởi vì xếp thứ tám, người ta gọi là Bát Tiểu Thư. Mấy năm trước nàng lập lời thề, muốn nếm hết mỹ nam thiên hạ, mà hiển nhiên Mặc Sĩ gia chủ hiện tại cũng sủng ái nàng, giúp Bát Tiểu Thư tạo nên điều kiện vô hạn thu thập mỹ nam Cửu Châu.
(*) chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng, ý chỉ được nhiều người chú ý, cưng chiều
Hành động lần này của Bát Tiểu Thư chọc mọi người nghị luận rối rít, nhiều năm qua, sau khi mỹ nam bị thu thập tiến vào Phượng thành, dễ dàng làm cho bên ngoài mất đi liên lạc, vì vậy đám tu tiên giả Phượng Lân Châu bắt đầu hoài nghi: những mỹ nam kia, thật ra chính là bị hút khô linh khí mà chết.
Nhưng mà tất cả mọi người giữ kín như bưng, không dám nói bừa. Bởi vì phần lớn đám tu tiên giả lui tới Phượng Lân Châu sẽ có việc thỉnh cầu Mặc Sĩ thị. Mọi người đều biết, Phượng Lân Châu có hai đặc sản lớn, một là Nhược Thủy vạn vật không nổi, một cái khác lấy tên là Liên Kim Nê, nấu cùng với mỏ Phượng và sừng Lân, hợp thành Tiên Tác cao, có thể nối lại dây cung đã đứt, đao kiếm đứt gãy, nơi nối lại vĩnh viễn không gãy.
Tóm lại, muốn Nhược Thủy, phải tìm Mặc Sĩ thị, muốn Liên Kim Nê, vẫn phải tìm Mặc Sĩ thị.
"Thì ra Mặc Sĩ thị lợi hại như vậy, Họa tỷ tỷ, nghe nói Nhược Thủy bên ngoài Châu, lông hồng không nổi, thậm chí ăn mòn vạn vật, Mặc Sĩ thị làm thế nào đem Nhược Thủy cho người tu tiên đây?"
Thấy hai mắt Bạch Tỳ phát sáng lòe lòe, giống như cục cưng tò mò nhìn mình, trong lòng Vô Họa mềm mại, tình thương của mẫu thân tràn lan: "Mặc Sĩ thị có một thần khí, tên là Nhất Thủy Gian có thể khóa Nhược Thủy lại, hơn nữa còn có thể lớn có thể nhỏ, biến hóa vô cùng, đương nhiên ta cũng chưa từng thấy qua. Những năm gần đây không biết tại sao, người trong tiên môn đã thật lâu không có ai đã thấy qua thần kỳ này. Ta nhớ được, lần cuối cùng xuất hiện ở trong tiên môn, hình như là trong thời gian của Mặc Sĩ gia chủ đời trước."
"Nhất Thủy Gian......"
Thấy Bạch Tỳ rơi vào trầm tư, chuông báo trong lòng Vô Họa vang lên, tại sao cái gì mình cũng nói, ngộ nhỡ nàng nói lại những lời này, nghị luận bừa Mặc Sĩ thị, kiếp sống của họa sư mình có thể sẽ phải kết thúc trước.
"A Tỳ muội muội, lời này cũng chính là một chút tán gẫu trà dư tửu hậu, cũng đừng coi là thật, nghe một chút coi là chuyện xưa là được, ngàn vạn đừng để ở trong lòng."
Nói xong Vô Họa lập tức vội vã cáo từ, Bạch Tỳ cũng vội vàng gật đầu đồng ý, kết quả một người ngồi tới lúc mặt trời xuống núi.
Trong đình viện ánh nắng chiều chọc trời, nước chảy róc rách, phong cách thanh lệ, nữ tử mặt mũi xinh đẹp ngồi ở trên ghế xích đu dưới núi giả lởm chởm, lông mày đen khẽ nhíu lại, vẻ mặt chuyên chú mà sống động.
Lúc Đằng Chi Nhất trở lại, thấy chính là cảnh tượng như vậy, mặt như núi băng ngàn năm nứt ra một góc chảy xuôi ra dòng nước ấm áp, lặng lẽ đi tới phía sau nàng, ôm khẽ Bạch Tỳ: "Đang nhớ ta?"
Thần Quân đại nhân, ngươi suy nghĩ quá nhiều!
Bạch Tỳ lắc đầu một cái lại gật đầu một cái, có chút giật mình: "Ta sợ không còn kịp nữa......"
"Còn kịp, sau cùng còn có thể đoạt."
Bạch Tỳ:......
Hình như...... Là có chút đạo lý, Thần Quân đại nhân quả nhiên khí phách vô biên!
"Nhất Thủy Gian, ta hoài nghi là Thủy U trong Ngũ Hành Lực."
Xoa xoa đầu Bạch Tỳ, Đằng Chi Nhất lắc đầu: "Không phải, Nhất Thủy Gian ra đời nhiều năm, nhưng mà Thủy U rất có thể là người sử dụng Nhất Thủy Gian."
Bạch Tỳ ngẫu nhiên nói chuyện hôm nay Vô Họa nói cho Đằng Chi Nhất, Thần Quân đại nhân nghe xong cũng rơi vào trầm tư, ba thành Phượng Lân Châu đẳng cấp sâm nghiêm, cộng thêm văn hóa khác biệt giữa tu tiên giả nhân yêu, rất nhiều chuyện trải qua đều nghe sai đồn bậy, hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo ban đầu, phát triển ra hình thức khác.
"Ta cũng nghe chuyện về vị nữ tử Mặc Sĩ thị này."
Phiên bản Đằng Chi Nhất nghe được không quá giống Bạch Tỳ, Bát Tiểu Thư Mặc Sĩ thị có tu vi cao thâm, nhưng tuyệt không phải dựa vào hút linh khí của mỹ nam, nàng thu thập mỹ nam là vì tìm một người, nghe nói đối với nàng tầm quan trọng của người kia có thể so với sinh mạng.
"Đạo lữ? Người thương?" Không phải tính cách Bạch Tỳ khác thường, mà là nam nữ si tình quá nhiều.
Đằng Chi Nhất trầm mặc không nói, hình như đang suy tư có bao nhiêu khả năng.
Chỉ có tiến vào Phượng thành, tìm được vị gia chủ Mặc Sĩ nhất tộc kia, mới lấy được Nhược Thủy, theo tốc độ bây giờ, Quách Thành cũng không ra, chớ nói chi là Lân Thành ngăn cách ở giữa với Phượng thành, suy nghĩ một chút cũng rất khó khăn.
"Thiếu niên trong đình viện, hiện tại chỉ có Triển Nhan thôi."
Đằng Chi Nhất nói xong, Bạch Tỳ đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra (vận may đến, linh hoạt khôn ngoan hơn): "Ngươi nói đúng, bọn họ đã bị vị Mặc Sĩ Bát Tiểu Thư kia gọi đi, hỏng bét, không tới hai ngày, Triển Nhan cũng sẽ bị gọi đi!"
"Cơ hội vào ngày hôm đó."
Hai ngày sau, Quy lão mang theo người hầu sớm một chút chờ Triển Nhan ở đại sảnh, thấy Bạch Tỳ và Đằng Chi Nhất cũng cùng nhau đi vào với Triển Nhan, Quy lão có chút bất mãn, lớn tiếng nói: "Hai vị, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt sao, ăn chùa uống chùa cũng có mức độ!"
Quy lão dùng một ngón tay chỉ, hai người hầu lưng hùng vai gấu sau lưng đi về phía Bạch Tỳ và Đằng Chi Nhất. Người hầu bước một cái chân ra, ngừng giữa không trung, thế nào cũng không cách nào rơi xuống đất, sửng sốt nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, linh khí cuộn trào mãnh liệt.
Quy lão hiểu là do hai Sát Thần trước mắt, đưa không đi, kéo không được, mình lại không muốn mất mặt, nhất thời có chút rối rắm.
Lúc này, Triển Nhan nhăn mặt, ngồi xuống trên đất, tùy hứng hét lớn: "Không có ca ca tỷ tỷ đi cùng, ta sẽ đi tìm chết."
Bạch Tỳ mau tới trước hoà giải: "Tiền bối, không bằng lấy danh nghĩa người thân, mang ta lên cửa đi, từ nhỏ đứa nhỏ này đã được chăm sóc, cũng không phải là một ngày hay hai ngày."
Quy lão đi quanh Bạch Tỳ, Đằng Chi Nhất mấy vòng, nhìn qua nhìn lại, xác nhận trên người hai người cũng không có yêu khí, miễn cưỡng gật đầu: "Ừ, cá tính quấy rối như vậy, mang theo người chăm sóc cũng tốt."
Lại dừng một chút nói: "Đừng trách lão hủ không nhắc nhở các ngươi, trong Phượng thành vô cùng... cũng không phải là nơi chơi đùa tâm nhãn."
Bạch Tỳ miệng thưa phải, kéo Triển Nhan liên tục cám ơn Quy lão, mí mắt Quy lão trợn lên, cũng không để ý tới Đằng Chi Nhất mặt băng sơn sống lưng thẳng tắp ở một bên, mang theo người hầu ở đại sảnh chờ ba người thu thập đồ đạc.