Đang chở Bảo Quyên chạy bon bon trên đường. Khi đi ngang qua công viên bên bờ sông, bỗng Bách Cơ thắng gấp xe lại làm cho Bảo Quyên ngạc nhiên:
- Bách Cơ! Sao anh lại dừng ở đây vậy? Chẳng lẽ anh lại muốn cùng em dạo công viên à?
Bảo Quyên hỏi, nhưng vẫn ngồi trên xe và hai tay ôm cứng Bách Cơ. Bách Cơ lắc đầu bảo:
- Xuống xe đi Bảo Quyên. Anh muốn vào đây một chút
Bảo Quyên thấy lạ, nhưng cũng làm theo lời Bách Cơ. Khi cả hai đã vào công viên, Bách Cơ lại đến ngồi trên ghế đá, cũng chính cái ghế mà lần đầu tiên anh đưa Phi Hân đến đây. Và nơi đây, giữa anh và nàng có nhiều kỷ niệm đẹp. Anh không thể nào quên được. Anh lại lấy thuốc ra hút và mắt nhìn lơ đãng ra phía dòng sông, nơi ấy từng đám lục bình đang trôi bồng bềnh theo dòng nước. Thấy thái độ của Bách Cơ rất lạ, với lại, anh chẳng thèm nói một lời nào nên Bảo Quyên bực bội, hỏi:
- Bách Cơ! Anh đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ anh bắt em ra đây ngồi để xem anh hút thuốc đấy à?
Quay sang Bảo Quyên, anh nói:
- Bảo Quyên! Em có biết không? Tại công viên này chính nơi ghế đá này, anh và Phi Hân đã yêu nhau. Luc""c đó, cô ấy hiền dịu và e ấp ngả vào người anh. Anh vô cùng hạnh phúc, nhưng không ngờ bây giờ mọi sự đã tiêu tan. Cô ấy thật là tàn nhẫn.
Thấy Bách Cơ còn nặng lòng về Phi Hân, Bảo Quyên nổi nóng:
- Bách Cơ! Tôi cảm thấy quá thất vọng về anh. Anh hãy nhìn lại mình xem, tại ai mà anh phải khổ sở, phải ưu sầu như vậy? Phi Hân là một mụ phù thủy. Nó đã hại anh như vậy còn chưa đủ sao mà anh cứ mãi nhớ nó hoài vậy? Em đã vất vả và lo lắng cho anh đủ thứ. Chỉ muốn làm cho anh vui mà anh có đoái hoài tới đâu. Vậy mà anh cứ mãi nhớ đến con người phản bội đó.
Đôi mắt Bách Cơ vẫn không rời dòng sông và anh vẫn rít thuốc liên tục. Giọng anh thật nhẹ:
- Đừng buồn mà Bảo Quyên. Anh rất hiểu tâm trạng của em. Nhưng xin em hãy cho anh một lần, một lần nữa thôi để nhớ về Phi Hân, anh sẽ chôn vào dĩ vãng, rồi sau này chỉ còn mổi mình em thôi, Bảo Quyên ạ. Chỉ có em mới thật lòng yêu anh thôi. Còn tất cả đều giả dối, phải không Bảo Quyên?
Bảo Quyên bắt đầu sụt sịt và ngả vào ngực Bách Cơ:
- Bách Cơ! Em xin lỗi anh. Vì em lo cho anh quá nên em mới lớn tiếng như vậy. Xin anh đừng giận em nhé.
Đưa tay ôm Bảo Quyên vào lòng, Bách Cơ nói:
- Làm sao anh lại giận em chứ, khi em là người rất tốt với anh, Bảo Quyên. Em mãi mãi ở bên anh nhé.
- Bách Cơ ơi! Em hạnh phúc quá. Em yêu anh vô cùng
- Bảo Quyên! Hôm nay chỉ còn lại có Bách Cơ và Bảo Quyên thôi. Không còn ai xen vào chúng ta nữa, phải không em?- Bách Cơ nói như người đang trong cơn mê.
Bảo Quyên cố tình nép sát vào người anh hơn và nàng nhìn anh với ánh mắt đắm đuối và đôi môi chờ đợi
- Bách Cơ!
- Bảo Quyên, em!
Và Bách Cơ cúi xuống. Đôi môi họ chạm nhau và Bảo Quyên ôm cứng Bách Cơ. Nụ hôn của họ kéo dài gần như không dứt.
Nhưng có lẽ Bách Cơ không thể ngờ được, khuất sau một gốc cây to cạnh hai người, nảy giờ Phi Hân đã nghe thấy và chứng kiến tất cả. Khi chứng kiến hai người ôm nhau hôn say đắm, nàng đã bỏ chạy. Và nàng cũng không biết là mình chạy đi đâu nữa.
Chỉ với hy vọng chạy càng xa càng tốt, để khỏi phải chứng kiến người bạn thân nằm trong vòng tay người yêu của mình