Bác sĩ Mẫn Hào reo lên mừng rỡ khi Bách Cơ bước vào.
- Trời ơi! Có phải là cậu không, Bách Cơ? Tại sao đột nhiên cậu lại xuất hiện ở đây?
Bách Cơ thích thú trước sự ngạc nhiên của bạn, nhưng anh cố tỏ ra bình thản, bước đến vỗ vai Mẫn Hào:
- Thế không phải là tôi thì là ai nào?
- Không, không. Trông cậu khác nhiều quá. Thế cậu về nước bao giờ mà không báo cho mình 1 tiếng? Cậu thật là tệ đấy.
Bách Cơ cười vui trước sự trách móc của người bạn.
- Thế thì hôm nay, tôi đã chẳng đến thăm cậu rồi sao? Cậu thì vẫn y như ngày nào.
- Nhưng cậu vẫn chưa cho tôi biết, cậu về nước khi nào.
- Mới sáng nay thôi - Bách Cơ nhìn quanh phòng mạch, hỏi tiếp: - Sao, công việc của cậu thế nào? Trông cậu có vẻ thành công đấy.
- Có lẽ vì may mắn nên hôm nay tôi đã tự mở được phòng mạch riêng cho mình. Bệnh nhân đến cũng khá. Thế còn cậu?
- Trải qua gần 30 năm rồi, ngoài 1 đầu và 1 bụng kiến thức ra, mình chưa làm được việc gì cả. Bây giờ, ông già gọi về giao công việc cho nên cảm thấy hơi lo.
Biết được sự lo lắng của bạn, Mẫn Hào khuyến khích:
- Đừng quá bi quan. Mình tin tưởng rằng, cậu sẽ làm được mà. À! Hôm trước tôi có gặp bác Nghiệp. Bác ấy có nói về vấn đề hôn nhân của cậu. Bây giờ thế nào?
Nhắc tới hôn nhân, tự nhiên Bách Cơ sầm mặt, anh nói:
- Bây giờ cậu có rãnh không? Ta tìm 1 quám bia uống, rồi nói chuyện đi.
- Được, cậu chờ mình 1 lát.
Mẫn Hào dặn cô y tá hôm nay nghĩ sớm 1 bữa, rồi anh thay áo. Xong, anh bước ra nói với Bách Cơ:
- OK. Chúng ta đi.
Họ tìm đến 1 quán bia bình dân quen thuộc mà cách đây 10 năm, đôi bạn vẫn thường tới uống bia giải trí. Bách Cơ ngắm nhìn chung quanh, lòng anh cũng cảm thấy nao nao. Đã 10 năm rồi, nhưng quán vẫn không có gì thay đổi. Sau khi gọi bia và vài thứ nhắm mà cả 2 cùng thích, Mẫn Hào lại trở về vấn đề:
- Cuộc hôn nhân của cậu thế nào? Hình như cậu không có vẻ gì phấn khởi?
Bách Cơ thở dài, bưng ly bia lên uống cạn. Giọng anh trầm xuống:
- Cậu đoán đúng. Mọi chuyện đều do ba mẹ mình quyết định. Cậu cũng biết đấy. Xưa nay ông bà rất yêu mến mình. Ngoài chị Hai mình đang ở Mỹ ra, chị ấy đã làm nên sự nghiệp, còn lại tất cả ba mẹ mình đều đầu tư hết cho mình. Trước sự cởi mở của 2 người, mình không muốn cho 2 người thất vọng, dù rằng cuộc hôn nhân này mình thấy hoàn toàn không có 1 cảm giác nào. Đơn giản là chỉ muốn làm cho cha mẹ vui lòng mà thôi. Vả lại, mình không tìm ra được 1 lý do nào để từ chối cô ta.
Chơi thân với bạn từ nhỏ tới giờ, Mẫn Hào hiểu rất rõ về Bách Cơ. Ngoài những tính ương bướng cao ngạo luôn có sẵn ở mỗi người đàn ông, Bách Cơ là 1 người con rất có hiếu. Xưa nay, anh luôn nghe lời cha mẹ. Ngay cả việc đi du học cũng do ông bà Bách Nghiệp sắp xếp. Nhìn bạn với ánh mắt thông cảm, Mẫn Hào hỏi:
- Thế cậu không thích cô ấy à?
- Thế theo cậu, cậu có chấp nhận lấy 1 người con gái mà cả cậu và cô ta chưa 1 lần gặp gỡ, tìm hiểu nhau không? Tôi không hiểu sao, cô ta lại nhằm ngay tôi mà lấy chứ?
- Cậu đã gặp cô ấy chưa?
- Gặp rồi. Lúc sáng, cô ấy có ra phi trường.
- Cậu thấy cô ấy thế nào?
Bách Cơ nhớ lại mình có 1 phút giây xao xuyến trước Phi Hân, anh nói:
- Phải công nhận là cô ấy rất đẹp. Nếu vô tình hay ngẩu nhiên gặp nhau, nhất định cô ấy sẽ là mục tiêu của tôi đấy. Nhưng nhớ lại cuộc hôn nhân thực dụng, tôi lại thấy mất hứng.
- Hôn nhân thực dụng? Cậu có quan trọng hoá vấn đề không đấy?
- Chứ theo cậu, cô ấy chịu lấy tôi với mục đích gì, khi chưa biết mặt mũi tôi ra sao? Chẳng lẽ cô ấy yêu tôi à?
- Tôi biết, trong thờ buổi hiện đại, có rất nhiều cô gái vì đồng tiền mà bán rẽ nhân phẫm của mình, nhưng không phải là tất cả. Vả lại, 2 bác Nghiệp là những bậc sinh thành, họ không lầm người đâu.
- Ba mẹ tôi là những người nhân từ. Có thể họ đã bị cô gái kia chinh phục mất rồi. Nhưng với tôi thì không dễ dàng đâu. Tuy ở nước ngoài khá lâu, nhưng qua báo chí và bạn bè, tôi biết rất rõ các cô gái ở nước mình. Nên ngoài việc tạm chấp nhận cho ba mẹ tôi vui, tôi đã có nhiều cách để đối phó rồi.
- Với cô gái ấy à?
- Đúng vậy. Để cô ta quên đi giấc mơ được lọt vào nhà họ Hoàng này.
Mẫn Hào lại đưa ly bia lên uống, anh có vẻ suy nghĩ.
- Tùy cậu vậy. Nhưng cậu nhớ, có gì cần tiếp tay nhớ bảo mình với.
Cả 2 đưa ly lên cụng nhau. Bách Cơ cười:
- Cậu thì luc"" nào cũng là 1 người bạn tốt.
- Ờ, Bách Cơ này! Bao nhiêu năm sống bên Tây, cậu có tìm cho mình được 1 cô nào không?
Bách Cơ tâm sự:
- Cậu biết đấy. Mình rất thích 1 cô gái đẹp thùy mị, dịu dàng. Những cô gái từ nước mình sang, cứ cho bên ấy là thiên đàng nên mãi chạy theo ảo vọng. Còn bọn đầm thì tình yêu của họ rất vồ vập, mình …
Bách Cơ không nói thẳng, mà anh chỉ nhún vai làm cho Mẫn Hào bật cười:
- Vậy thì trái tim cậu vẫn còn trống à?
- Nói đúng hơn là trái tim mình còn trinh.
Cả 2 bật cười lớn. Bỗng Bách Cơ hỏi:
- Thế còn cậu? Chừng nào mới cho mình ra mắt người yêu của cậu đây?
Mẫn Hào thở dài
- Có lẽ trong tình yêu, mình cũng giống như cậu. Đến bây giờ, trái tim mình cũng vẫn còn trinh.
- Cậu nói thiệt đó sao? Là 1 bác sĩ trẻ, đẹp trai và thành công như cậu mà vẫn cô đơn à?
- Nói chung, người đến với mình không ít, nhưng mình có cảm giác đó chưa hẳn là tình yêu thật sự.
- Cậu muốn nói đến tình yêu thực dụng?
Mẫn Hào xoa đầu mình lia lịa:
- Không biết cậu và tôi có nhầm lẫn và quan trọng hóa vấn đề không?
Bách Cơ đưa ly lên:
- Thôi, chúng ta vừa hội ngộ sau 10 năm, đừng để chuyện này làm phiền lòng. Hãy dẹp qua 1 bên đi. Còn rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi cậu lắm. Nhưng trước tiên ta phải uống mới được.
- Được. Hôm nay chúng ta phải say 1 bữa mới được.
Sau khi uống cạn ly, Mẫn Hào hỏi:
- Cậu định bao giờ mới bắt tay vào công việc ở ngân hàng đây?
- Ba mình bảo: Cứ ở không, đi chơi thoải mái ít ngày đi. Bao giờ cảm thấy hứng thú làm việc thì ông sẽ giao lại. Mà này, nhất định cậu phải làm người hướng dẫn chương trình cho tớ đấy. Tớ rất muốn khám phá thành phố của chúng ta có tiến bộ gì, sau 10 năm. Và tớ cũng rất muốn đi thăm lại các cô bạn gái dễ thương của chúng ta ngày xưa nữa.
- Có lẽ phòng mạch tớ phải tạm đóng cửa vài ngày mất rồi.
Thế là câu chuyện của họ chuyển qua những câu chuyện vui buồn dĩ vãng, bắt đầu từ khi thôi học. Họ vừa ăn, vừa uống bia trong tiếng cười thoải mái. Cho đến khi cả 2 đã ngà ngà say rồi mới cặp vai nhau ra về.