Cả ngày hôm nay, Phi Hân với tâm trạng không yên. Nàng lo lắng về hành động hồ đồ của mình sáng nay, đã quyết liệt nói lời từ hôn với Bách Cơ. Nàng không biết rồi đây, hậu quả sẽ như thế nào đối với nàng khi thím Kiều My biết chuyện. Nhưng người làm cho nàng lo lắng nhất là chú Thịnh. Thế nào rồi đây chú cũng bị vạ lây vì nàng. Tội nghiệp cho chú. Mấy năm nay, vì Phi Hân mà cuộc sống của chú không yên. Suốt ngày, bà Kiều My cứ mãi ca cẩm với chú. Khi thì Phi Hân thế này, khi thì thế nọ. Phi Hân biết rất rõ. Một phần ông Thịnh nhu nhược, một phần ông không muốn cãi lại bà vì muốn để cho Phi Hân được yên thân để sống trong nhà này. Điều đó làm cho nàng rất khổ tâm và thương chú.
Trời dần tối. Những áng mây đen kéo đến ùn ùn như muốn che khuất cả thành phố. Phi Hân cảm thấy lo ngại. Giờ này mà chú thím và Kiều Diễm vẫn chưa về. Và rồi, cơn mưa cũng ập tới. Và cứ thế, Phi Hân ngồi nhìn những hạt mưa mà đầu óc cứ suy nghĩ đâu đâu cho đến khi có tiếng hét thật lớn của Kiều Diễm:
- Trời ơi! Chị làm gì mà ngồi chết trân vậy? Tôi gọi mở cổng muốn bể cả họng mà không nghe.
Phi Hân choàng tỉnh. Nàng tỏ ra bối rối:
- Ồ! Kiều Diễm! Có lẽ mưa lớn quá, cho nên chị không nghe tiếng em gọi.
- Chị nói sao? Tôi gọi, có lẽ cả thành phố này ai cũng nghe, chỉ có mỗi mình chị là không nghe thôi. Thật là bực bội, gặp thứ quỷ gì đâu hà.
Và cứ thế, với mình mẩy đầy nước mưa, Kiều Diễm cố tình lê đi khắp nhà. Có lẽ cô ả muốn làm vậy để đì Phi Hân lau nhà vì cái tội gọi mở cổng mà không nghe. Và trước khi bước vào phòng tắm, Kiều Diễm nói với giọng vô cùng hách dịch:
- Làm ơn lấy giùm tôi cái khăn và bộ đồ coi.
Phi Hân đành nhẫn nhục chạy lên lầu lấy đồ cho Kiều Diễm. Sau khi đưa đồ cho Kiều Diễm, nàng lấy cây ra lau nhà mà lòng cảm thấy vô cùng hờn tủi. Nhưng Phi Hân chưa kịp lau nhà xong thì đã nghe tiếng máy xe và thím Kiều My lao vào nhà như một cơn lốc, trên người bà cũng ướt đẩm nước mưa. Phi Hân chưa kịp định thần thì bà Kiều My đã chạy đến bên nàng và xỉ mạnh vào trán nàng làm cho Phi Hân lảo đảo, kèm theo tiếng đay nghiến của bà:
- Con khốn nạn kia! Hôm nay ở nhà mày quậy với Bách Cơ chuyện gì vậy, hở con quỷ?
Phi Hân đã hiểu tại sao bà Kiều My nổi cơn tam bành. Nàng lo sợ sụt sùi:
- Dạ thưa thím. Con …
- Mày còn cố lựa lời phân minh nữa hả? Cái đồ vô ơn bạc nghĩa.
Lúc đó ông Thịnh cũng đã dắt xe vào nhà, người ông cũng ướt đẩm. Thấy vẻ hùng hổ của vợ, ông can:
- Chuyện gì thì cứ từ từ rồi nói. Bà đi thay đồ đi, kẻo bị cảm bây giờ.
Như lửa cháy được đổ thêm dầu, bà quay sang ông:
- Không đợi nước mưa làm cho tôi cảm đâu, mà cái con khốn nạn này nó giết tôi nè. Còn gì danh dự của tôi không, hỡi trời?
Ngoài trời, cơn mưa dường như lớn hơn, tiếng sấm nổ nghe rợn người. Ông Thinh lắc đầu, nói tiếp:
- Thì nó cảm thấy không hợp nhau thì thôi, chứ làm gì mất danh dự của bà chứ?
- Ông nói sao? Tất cả đều do ông. Ông cưng chiều nó quá cho nên nó mới leo lên đầu, lên cổ tôi. Nó muốn làm gì thì làm.
- Tôi …
Biết sẽ lớn chuyện, nên Phi Hân can chú:
- Thôi, không có gì đâu. Chú vào thay đồ đi, kẻo lạnh.
Ông Thịnh đành thở dài rồi đi ra sau nhà. Phi Hân quay sang bà Kiều My:
- Con xin lỗi thím. Con không thể nào lấy Bách Cơ làm chồng. Xin thím tôn trọng quyết định của con.
Nãy giờ, Kiều Diễm đứng chứng kiến mọi chuyện. Giờ, nghe Phi Hân nói thế, cô nói với mẹ, giọng mỉa mai, châm biếm:
- Hừ! Hôm nay mới thấy rõ ràng Phi Hân là người có giáo dục. Hèn gì ba cứ đem Phi Hân ra làm gương cho con. Tưởng gì, một tâm gương hỗn xược. Nó coi mẹ không ra cái thá gì hết.
Như con thú say mồi lại thêm lời châm chọc của Kiều Diễm, bà Kiều My lao vào Phi Hân, lúc đó nàng đang cầm cây lau nhà. Bà giật cây lau nhà trên tay Phi Hân, quất túi bụi vào người nàng:
Phi Hân thấy toàn thân đau buốt vì đòn roi của bà Kiều My. Nàng khóc ngất, van lạy:
- Thím ơi! Xin thím bớt giận. Đừng đánh con nữa. Con đau lắm.
Nhưng dường như bà Kiều My đã mất hết tình người, bà cứ quất thẳng cây lau nhà vao người Phi Hân, bất chấp chỗ nào. một lúc sau, có lẽ vì mệt nên bà đứng yên, ném cây lau nhà xuống đất và chạy vào phòng Phi Hân. Phi Hân chưa biết chuyện gì thì bà đã ôm quần áo của nàng ném ra ngoài mưa, kèm theo tiếng hét:
- Đi ra khỏi nhà tao. Tao không chứa mày nữa. Cút khỏi đây mau, Đồ vô ơn! Đồ mất dạy!
Phi Hân qùy xuống, van xin:
- Thím ơi! Con xin lỗi thím. Thím đừng đuổi con đi mà.
Bà đạp cho Phi Hân một cái ngã nhào:
- Tao không muốn thấy mặt mày nữa. Mau ôm đồ, cú tkhỏi đây. Tao đã nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà mà. Đúng là cái đồ mồ côi, mất dạy mà. Ba mẹ mày chết mà sao không mang mày theo cho rồi đi, để chi mà phiền toái cho người ta.
Lời cay độc của bà Kiều My vừa thốt ra làm Phi Hân nhìn sửng bà. Tự nhiên nàng thấy mắt mình ráo hoảnh. Trong lòng cảm thấy đầy câm phẩn. Đúng, nàng phải nhanh chóng đi khỏi nơi này, nơi mà đã từng cho nàng nhiều khổ sở. Chưa lúc nào nàng thấy mình mạnh dạn hơn lúc này. Nàng đứng dậy, chạy nhanh về phòng và nhanh tay thu dọn hết tất cả đồ dạc của mình, không bỏ lại một thứ gì. Rồi nàng chạy nhanh ra ngoài sân, thu nhặt hết các thứ mà bà Kiều My đã quăng ra. Không thèm nhìn bà Kiều My, nàng băng mình trong cơn mưa đen kịt để rời khỏi căn nhà này.
Trong tiếng gào thét của cơn mưa và tiếng gầm rú của sấm sét, nàng còn nghe tiếng gọi thảng thốt của chú Thịnh:
- Phi Hân! Quay lại đi cháu. Đừng đi mà, Phi Hân!
Nhưng nàng không còn màng đến nữa, nàng ngoắc một chiếc taxi đang trờ tới.
Lúc này, nàng mới nhận thấy nước mắt nàng đã rơi xuống rất nhiều, còn hơn cả nước mưa nữa.