Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 22: Quà tặng



Hòa Lam bị quấy nhiễu suốt mấy ngày nay nên trông cô phờ phạc rũ rượi không có tinh thần.

Lại đến ngày nghỉ! Thường ngày vào lúc này Hòa Lam cực kỳ vui vẻ, vì cả tuần bận rộn rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay cô không hề vui chút nào. Mỗi lúc ở nhà, cô chỉ lo người nọ sẽ gọi điện thoại tới quấy rối; mỗi ngày lúc ra cửa còn phải lo lắng ở cửa có xuất hiện cái gì không nên xuất hiện hay không.

May mắn cuối cùng người nọ cũng chịu tha cho mấy ngày.

Sáng sớm, cô đến quảng trường trung tâm thành phố mua đồ. Mua sắm này nọ xong đã là buổi trưa. Đến lúc cô từ trong trung tâm thương mại đi ra mới phát hiện trạm xe buýt phía trước đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác rồi.

Hòa Lam đứng tại chỗ một hồi, đang suy nghĩ xem nên đi về bằng cách nào thì có một chiếc xe hơi dừng ngay bên cạnh cô. Cửa xe hạ xuống, Trác Ninh ngồi trong xe mỉm cười nói với cô: “Trùng hợp vậy chị.”

Hòa Lam không quen với cách gọi này của cậu ta, lúng túng không biết trả lời thế nào.

Trác Ninh rất tự nhiên khoác tay lên cửa xe nhìn cô: “Chỗ này rất khó bắt xe, đi đâu để em đưa chị đi một đoạn?”

“Không phiền chứ?” Ngoài quan hệ với Bạch Tiềm thì thật ra họ không quen.

Trác Ninh mỉm cười: “Tiềm đang ở nhà em, chị có muốn đến gặp cậu ấy không?”

Hòa Lam nói: “Sáng sớm đã ra ngoài là vì đến chỗ cậu sao?”

“Xưa nay bọn em luôn rất thân mà.”

Hòa Lam không từ chối nữa, lên xe của cậu.

Tài lái xe của Trác Ninh cũng rất được, mặc dù chạy nhanh nhưng vô cùng vững vàng. Suy nghĩ của Hòa Lam đều tập trung về Bạch Tiềm nên cô có vẻ hơi mất tập trung. Trác Ninh nhìn ghế sau qua gương chiếu hậu tùy ý nói: “Chị, suốt mấy năm qua Tiềm đều ở cùng với chị mà không có đi đâu sao?”

Hòa Lam lên tiếng đáp: “Ừ, sao lại hỏi vậy?”

Trác Ninh thở dài: “Gần đây em có nghe được tin người nhà họ Bạch đang tìm cậu ấy khắp nơi. Tình cảm của hai người tốt như thế em sợ nếu như có một ngày cậu ấy chịu quay về…” Trác Ninh không nói tiếp, nhưng lòng Hòa Lam bỗng thấy mất mác trống trải không biết phải nói gì.

“Có điều chị không cần phải lo lắng, cậu ấy thích chị như vậy nên chắc không nỡ đi đâu.” Trác Ninh cười: “Nhưng người nhà họ Bạch cũng không phải hiền lành gì, chị nên cẩn thận.”

Hòa Lam chỉ trả lời qua loa cho có. Sau khi Chung Uyển và Bạch Khải ly hôn, Bạch Tiềm không dính dáng gì đến người của nhà họ Bạch nữa, sao bây giờ bọn họ lại muốn tìm cậu ấy về sao?

Hòa Lam cảm thấy vô cùng hoang đường.

Thật ra thì trong lòng cô cũng hiểu rất rõ, chuyện đó không có gì hoang đường cả chẳng qua cô cũng không muốn cậu ấy quay về. Không biết bắt đầu từ khi nào, Bạch Tiềm đã trở thành một phần không thể tách rời trong sinh mệnh cô.

Trác Ninh nhìn lướt qua Hòa Lam bằng ánh mắt khó hiểu. Cậu ta vẫn luôn thắc mắc không hiểu Bạch Tiềm thích Hòa Lam ở chỗ nào? Ngoài vẻ hiền lành đơn thuần ra thì chị ta có điểm gì đặc biệt? Vấn đề ấy đã từng khiến cậu ta rối rắm suốt thời gian dài trong khoảng thời thiên niếu.

Lúc lái xe được nửa đường thì Trác Ninh nhận được cuộc điện thoại, áy náy nói với cô: “Chị, xin lỗi, người giúp việc nói cho em biết Tiềm không đợi được nên đã đi về trước, hay để em đưa chị về nhé?”

Hòa Lam không bận tâm nên cũng gật đầu.

Lúc xe đến trấn nhỏ, Trác Ninh khăng khăng muốn đưa cô về đến nhà nên Hòa Lam đành để cậu ta đi theo. Lúc hai người về tới thì thấy Bạch Tiềm ngồi gác chân lên ghế sofa đọc tạp chí nói về xe hơi, khi thấy hai người đi vào thì cậu khẽ nhíu mày. Trác Ninh cười nói với cậu: “Vô tình gặp chị ấy trên đường, chị ấy không bắt được xe nên mình đưa chị ấy đi một đoạn.”

“Vậy mình thay chị ấy cảm ơn cậu.” Bạch Tiềm nhướn mày cười, đóng xạch cuốn tạp chí lại.

Ánh mắt bọn họ giao nhau một lúc lâu. Trác Ninh vẫn giữ nụ cười đắc ý rồi chào tạm biệt Hòa Lam.

Cô không phát hiện sự khác thường giữa họ, mệt mỏi xoa đầu châu mày.

“Vẫn còn thấy khó chịu sao?” Bạch Tiềm hỏi.

Hòa Lam lắc đầu rồi cười cười với cậu sau đó trở về phòng.

Buổi chiều, Bạch Tiềm đi gặp Trác Ninh. Lúc đến biệt thự người giúp việc nói cho cậu biết Trác Ninh đang ở sân Golf. Bạch Tiềm không gọi điện thoại mà trực tiếp đi ra khu vườn phía sau. Nhưng cậu không ngờ lại gặp Lý Mạn Xu ở đây.

Hôm nay cô ta ăn mặc rất đúng mực. Quần short màu cam, trên người mặc áo nhún vai màu đen. Lúc Bạch Tiềm đi ngang thì cô ả cười duyên với cậu, nhưng Bạch Tiềm lại coi như không hề nhìn thấy mà đi phớt qua cô ta luôn.

Lý Mạn Xu vẫn đứng đó cười, thổi ngón tay út vừa mới sơn còn chưa khô hẳn.

Đến sân Golf Bạch Tiềm lôi Trác Ninh ra sân rồi đè cậu ta ra ghế dựa hỏi: “Trác Ninh, cậu có ý gì hả?”

“Có ý gì là sao?” Trác Ninh cười rất chân thành hỏi lại, có vẻ như cậu ta không hiểu ý cậu.

Bạch Tiềm tức giận túm chặt cổ áo cậu ta đến mức làm đứt hai chiếc cúc. Trác Ninh bực bội quát lên: “Đây là bộ nằm trong bộ sưu tập Versace mùa thu mới nhất của tuần lễ thời trang Milan năm nay, cậu thật quá đáng.”

Bạch Tiềm tiếp tục ấn cậu ta vào ghế: “Hỏi cậu đấy, đừng đánh trống lảng.”

Trác Ninh cố nín cười không đùa nữa: “Được, mình nói thật.”

“Nói đi.”

Trác Ninh thay đổi sắc mặc nói: “Mình chỉ tò mò thôi. Chúng ta làm bạn bao nhiêu năm qua mà thấy cậu chưa bao giờ thích ai. Người của nhà họ Bạch giờ đang tìm cậu khắp nơi, hãy suy nghĩ về tương lai của cậu, đừng mãi đắm chìm trong mơ mộng. Hãy biết đối mặt với thực tế.”

“Sao mình có cảm giác cậu đang khuyên mình trở về vậy?”

“Mình đúng là có ý này.”

Bạch Tiềm càng túm chặt cổ áo cậu ta phì cười nói: “Chuyện nực cười nhất mình từng nghe.”

Buông cổ áo cậu ta ra, kế tiếp hai người cùng ngồi dưới đất. Trác Ninh đưa cho cậu một chai nước, Bạch Tiềm mở nắp chai, một tay chống trên cỏ, yết hầu di chuyển lên xuống liên tục.

“Mình sẽ không hại cậu, có một số việc không phải như bề ngoài cậu thấy. Mấy ngày trước người nhà họ Bạch gọi điện cho mình hỏi chuyện về cậu.”

“Nếu cậu nói cho bọn họ biết thì tụi mình không còn là anh em gì nữa.”

Trác Ninh trưng cái vẻ mặt ‘mình biết ngay cậu sẽ nói như vậy mà’ nói: “Yên tâm đi, mình không nói cho bọn họ biết. Nhưng người nhà họ Bạch không ngồi yên đâu, cậu tự giải quyết cho tốt, đến lúc đó không cẩn thận bị tìm được cũng đừng trách mình.”

Bạch Tiềm im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi về chuyện của Lý Mạn Xu.

Trác Ninh nói: “Cô ta muốn bàn chuyện làm ăn với mình, chuyện buôn bán thuốc. Mình giao mấy xưởng phía đông cho cô ta làm đại lý ba tháng, cô ta phải chịu chi phí ship hàng đường thủy.” Hàng năm theo đường thủy từ vùng Nam Giang ra bên ngoài đều do nhà họ Lý nắm giữ, bây giờ quyền lợi này thuộc về anh họ Lý Minh của Lý Mạn Xu. Lý Mạn Xu ở nhà họ Lý rất có địa vị, cho nên đương nhiên là có năng lực này.

Bạch Tiềm đáp lại một tiếng rồi ghi nhớ trong lòng. Cậu cảm giác chuyện không đơn giản như vậy, ở Từ Khê tốt như vậy sao cô ta cứ nhất định chạy đến Vân Thành buôn bán thuốc làm gì?

Nghĩ sao cũng thấy không thể tin được.

Hòa Lam vừa nghĩ may quá hôm nay người nọ không gọi điện thoại quấy rầy thì điện thoại di động chợt vang lên. Do dự một lúc lâu cô mới dằn lòng kích động mà bắt máy nghe.

Vừa nghe thì liền nhận ra giọng nói khàn khàn vô sỉ quen thuộc: “Cô Hòa Lam, đã lâu không gặp.”

“Sao anh giống âm hồn không tan như vậy hả? Nếu còn tiếp tục, đừng trách tôi không khách sáo!”

“Để tôi đoán thử xem, nhất định bây giờ cô đang nghiến răng nghiến lợi nghĩ xem làm sao để chặt tôi thành trăm mảnh đúng không? Có điều khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như cô thì không nên mang vẻ oán hận, như vậy không đẹp chút nào!”

“Đủ rồi!”

“Ngay cả giọng nói tức giận cũng rất dễ nghe nữa. Cô Hòa Lam đúng là một báu vật hiếm có. Chắc hẳn em trai cô khi ở cùng cô thì mỗi phút mỗi giây đều nghĩ tới cơ thể cô đúng không? Lúc cô ‘tự sướng’ em trai cô có đứng bên cạnh nhìn không?”

“Đầu óc anh có vấn đề sao?” Chuyện như vậy… mặt Hòa Lam nóng bừng, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ở kho hàng bỏ hoang đêm hôm đó, giống như bí mật bị vạch trần nên cô vô cùng xấu hổ.

“Tức giận lắm rồi à? Xem ra tôi đoán không sai, chắc lúc cô Hòa Lam ‘tự sướng’ sẽ lấy cậu ta làm hình mẫu đúng không? Đúng là bụng đói ăn quàng mà! Đàn bà lúc nào cũng miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, bề ngoài thì hay giả vờ làm thánh nữ!”

“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe anh nói nhăng nói cuội nữa!”

“Đừng cúp!” Người nọ như biết được cô muốn cúp điện thoại, cười nói, “Đừng cúp vội, tôi có món quà tặng cô.”

Hòa Lam không biết anh ta còn muốn làm gì nên Hòa Lam dứt khoát ngậm miệng.

“Ra ngoài đi, quà đặt ngoài cửa nhà cô. Nhưng tôi có điều này muốn khuyên cô Hòa Lam, hãy nhanh chân đi lấy quà, mặc dù vật đó là đồ tốt nhưng nếu bị người lạ nhìn thấy…” Sau đó là một tràng cười quái dị.

Hòa Lam chạy nhanh ra mở cửa ôm lấy chiếc hộp màu đen rồi vội vàng chạy vào phòng đóng cửa lại.

Cô tựa vào cửa thở hổn hển, trán toát mồ hôi lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.