Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 6: Kỳ quặc



Hôm sau là ngày nghỉ, lúc Bạch Tiềm đang không biết làm gì thì bị cú điện thoại của Trác Ninh gọi đến đường lớn dưới chân núi khu thành Bắc.

Ánh mặt trời buổi sớm trong lành thoáng đãng, còn mang theo chút sương mù của buổi sớm bình minh. Phía xa xa trên dãy núi nhấp nhô là rừng trúc sum suê, lớp sương trắng mỏng rải rác tạo nên những vệt vàng óng bao phủ cả con đường.

“Sao muộn vậy?” Trác Ninh mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, nghiêng người tựa lưng vào cửa xe, tóc cậu hơi dài đầu đội mũ lưỡi trai, đung đưa chân với vẻ đắc ý.

“Chân chị mình bị thương, mình phải bôi thuốc cho chị ấy.”

Trác Ninh cười đầy thâm ý.

Bạch Tiềm vươn tay.

“Gì thế?” Trác Ninh nhất thời không hiểu chuyện gì.

“Chìa khóa xe!” Bạch Tiềm nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Trác Ninh le lưỡi, móc chiếc chìa khóa được xỏ trong sợi dây chuyền tinh xảo từ túi quần ra. Bạch Tiềm vươn tay đoạt lấy rồi ngồi luôn vào ghế lái đóng cửa cái ‘ầm’.

“Cậu làm sao thế? Cứ như ăn phải thuốc nổ vậy?” Trác Ninh ngồi vào ghế phụ.

Bạch Tiềm chẳng ngó ngàng gì tới cậu ta, khởi động xe vọt thẳng lên núi, xe lao vù vù như đạn rời nòng súng. Mui xe được mở lên, gió bên ngoài cửa sổ tát phần phật vào mặt, hất bay cả chiếc mũ của Trác Ninh.

“Cậu nổi điên gì vậy?” Dù tính tình Trác Ninh có tốt đến mấy cũng không nhịn được mà bộc phát.

Bạch Tiềm mặc kệ mấy lời phàn nàn oán trách của cậu ta, bộ mặt vẫn lạnh lùng đạp chân ga. Cây cối hai bên đường xoèn xoẹt qua tầm mắt như hàng vạn tia chớp, gió lạnh cùng với tốc độ còn hơn hỏa tiễn này giúp đầu óc cậu bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?” Một lúc sau, Trác Ninh nhìn nửa khuôn mặt của cậu hờ hững hỏi.

“Cậu phiền phức thật đấy.”

Trác Ninh nghe thấy Bạch Tiềm nói vậy liền im lặng không nhiều lời nữa. Trác Ninh nghĩ, có những lúc cậu hạy bị Bạch Tiềm coi thường, nhưng so với trong số đám con cái cán bộ hay Phú nhị đại ở Vân Thành muốn kết bạn với cậu thì cậu vẫn muốn làm bạn với Bạch Tiềm hơn. Có lẽ, cũng chỉ có Bạch Tiềm mới nói chuyện với cậu ta như vậy. Chẳng hạn như vào một mùa đông nhiều năm về trước, lúc cậu bị cậu ta đè đánh trong đống tuyết giữa khoảng sân rộng ở nhà họ Bạch, thì cậu đã nhận định Bạch Tiềm chính là người anh em duy nhất của cậu trong cuộc đời này.

Trong xe bỗng chốc trở nên im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi phần phật. Cho tới lúc đến một ngã rẽ, có chiếc Ferrari 458 màu đỏ phóng vù ra, Bạch Tiềm đánh chéo tay lái khó khăn lắm mới tránh được.

Chiếc Ferrari dừng lại, trong xe có hai nam hai nữ, một người trong số đó huýt sáo rồi chĩa ngược ngón cái với bọn họ.

Trác Ninh liếc mắt đã nhận ra người nọ là Khâu Thiệu Minh, chỉ khẽ cười lạnh.

Nhà họ Khâu cũng có chút danh tiếng trong giới tài chính ở Vân Thành nhưng không lọt vào mắt cậu ta. Thế lực nhà họ Trác ở phương Nam không rộng, bình thường Trác Ninh tương đối ít nổi danh cho nên Khâu Thiệu Minh cũng không rõ lai lịch của cậu ta.

Bây giờ đúng là chó hay mèo cũng có thể đái ị trên đầu cậu ta rồi.

Gân xanh nổi đầy đầu Trác Ninh. Bạch Tiềm quay đầu liếc cậu ta, “Có để ý đến chiếc xe này không?”

Trác Ninh sửng sốt, lập tức hiểu được, cười nói, “Phá hỏng vài chục cái loại xe này mình cũng không thấy đau lòng.”

Bạch Tiềm nhíu mày cười, nắm chặt tay lái rồi đột ngột đạp chân ga phóng nhanh đuổi theo. Chỉ chốc lát sau đã áp sát gần chiếc Ferrari.

Khâu Thiệu Minh đang đắc ý, thình lình thấy xe phía sau trong gương chiếu hậu, kinh ngạc nói: “Bọn họ muốn làm gì ấy nhỉ?”

Cô gái tên Đàm Thiến ngậm thuốc lá trong miệng nói: “Bối cảnh Trác Ninh không đơn giản, cậu đừng chọc giận cậu ta.”

“Không phải chỉ là một đứa con trai ông chủ cao ốc thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người!” Khâu Thiệu Minh lẩm bẩm.

Đàm Thiến cười lạnh, nhả khói nói: “Ba cậu cũng chỉ là một trưởng khoa bệnh viên mà thôi, nếu không nhờ có Mạn Thù cậu nghĩ cậu có thể vào được cái vòng này của chúng tôi sao?”

Mặt Khâu Thiệu Minh đỏ bừng nhưng vẫn nhẫn nhịn không bộc phát cơn giận.

Đàm Thiến là con gái một của phó thị trưởng Vân Thành, anh ta không chọc nổi. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta nhất định phải im hơi lặng tiếng, anh ta quay đầu nhìn Lý Mạn Thù, “Mạn Thù.”

“Sao?” Lý Mạn Thù mặc chiếc váy thắt eo màu trắng, hờ hững nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không quay đầu nhìn anh ta. So về tuổi tác cô lớn hơn ba người còn lại một chút, cho nên tương đối chững chạc.

Mặc dù cô luôn có vẻ lạnh nhạt nhưng cô là Kim chủ* của anh ta nên Khâu Thiệu Minh cũng không so đo, “Bạn em nói anh như vậy, em cũng bị mất mặt đấy.”

*Kim chủ: Người chi tiền, ở đây ý như Mạn Thù là người bao Khâu Thiệu Minh.

Đàm Thiến cười nhạt, “Còn cáo trạng cơ đấy.”

Lý Mạn Thù hơi khựng lại nhìn Đàm Thiến, “Cô cũng bớt lên mặt chút đi, nói thế nào thì bây giờ anh ấy cũng là bạn trai tôi, đừng quá đáng.”

Đàm Thiến bĩu môi, đáp một tiếng lấy lệ. Đúng là cô ta rất xem thường Khâu Thiệu Minh, anh ta ngoài gương mặt thì dù có xách giày cho Mạn Thù cũng không xứng. Không biết vì sao Mạn Thù lại thích anh ta được.

Lúc bọn họ nói chuyện thì chiếc xe phía sau đã tông vào đuôi xe bọn họ. Va chạm mạnh khiến đuôi xe Ferrari biến dạng, suýt chút nữa mấy người đã văng ra ngoài.

“Mẹ kiếp! Các người bị điên à?” Khâu Thiệu Minh bấu lấy thành xe đứng dậy, chửi ầm lên.

Bạch Tiềm nhếch môi cười nhạt, Khâu Thiệu Minh sững sờ. Xe sau tiếp tục đụng vào khiến anh ta lảo đảo ngã xuống chỗ ghế lái, khiến cho bàn tay đang cầm bánh lái của Lưu Cương rời ra. Lưu Cương mắng to, “Cậu làm cái gì đấy?”

Khâu Thiệu Minh vội cười cười, “Xin lỗi anh Lưu, em không cố ý, không phải là do bọn họ tông chúng ta sao?”

Lưu Cương mắng anh ta một tiếng rồi tăng tốc.

Chiếc Porsche theo sát phía sau, mặc kệ chiếc xe Ferrari kia quẹo trái hay quẹo phải cũng không trốn thoát khỏi việc bị chiếc Porsche tông vào đuôi xe. Sau mấy lần đụng, đuôi xe Ferrari đã lõm một vết thật sâu.

Vất vả lên đến làng du lịch trên núi, lúc này bốn người mới thoát khỏi Bạch Tiềm và Trác Ninh.

Hai chiếc xe dừng ở cổng.

Vừa xuống xe, Khâu Thiệu Minh liền xông tới túm lấy cổ áo Bạch Tiềm, “Tên điên này, đầu óc mày có vấn đề à? Cớ gì cứ húc xe bọn này suốt dọc đường thế hả?”

Lưu Cương và Đàm Thiến cũng đi tới chờ hai người giải thích. Trên mặt Lưu Cương có một vết sẹo dài trông rất hung dữ, nhìn chằm chằm Trác Ninh. Trác Ninh cười cười, “Lưu Cương, nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ muốn tôi đền cái xe nát này cho anh? Anh sẽ không keo kiệt chút tiền ấy đấy chứ?”

Đàm Thiến lạnh lùng nói, “Xe là của Mạn Thù.”

Trác Ninh nhìn Lý Mạn Thù đang tựa vào cửa xe cách đó không xa. So với mấy người khác đang kích động thì vẻ mặt của cô ta ngược lại rất bình thản. Lý Mạn Thù cột tóc đuôi ngựa, trên người ngoài một chiếc đồng hồ hàng hiệu thì không còn thứ đồ xa xỉ nào khác.

“Nói đi chứ?” Khâu Thiệu Minh cực kỳ tức giận kéo cao cổ áo Bạch Tiềm, hai cúc áo trên cổ cậu bị anh ta làm đứt ra.

Bạch Tiềm cười rất lịch sự, mày cong cong, nhưng không hề trả lời câu hỏi của anh ta.

“Mẹ kiếp! Tên khốn này muốn ăn đòn rồi!” Khâu Thiệu Minh vung quả đấm về phía Bạch Tiềm, nhưng tay mới vung đến không trung đã bị người ta bắt lại. Bạch Tiềm tung chân dứt khoát đạp anh ta ngã xuống đất, rồi cậu bước tới trước mặt anh ta dẫm chân lên đầu, dí đầu anh ta vào trong cát. Mặc cho Khâu Thiệu Minh giãy giụa thế nào thì đầu anh ta cũng bị đạp dí, hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu.

Trác Ninh cười mấy tiếng, vỗ vai Bạch Tiềm, “Thôi bỏ qua đi, nhìn anh ta đã đủ thê thảm rồi.” Trông có vẻ như cậu ta đang giảng hòa nhưng kỳ thật đang rất hả hê.

Khâu Thiệu Minh thật sự thảm lắm rồi, Lý Mạn Thù nhíu mày bước đến. “Buông anh ấy ra trước đi, có chuyện gì từ từ nói.”

Bạch Tiềm nhìn cô, “Muốn nói chuyện đàng hoàng sao?” Thiếu niên trước mặt có đôi mắt sâu như giếng nước, một cảm giác mát lạnh chợt chậm rãi len lỏi qua đáy lòng cô. Lý Mạn Thù ngây ngẩn chốc lát, trong mắt lộ vẻ hứng thú, nhìn cậu lâu hơn một chút.

“Tôi là Lý Mạn Thù, hẳn là Trác Ninh đã biết tôi.” Cô khoanh tay quay đầu nhìn Trác Ninh cười, so với ba người kia thì thái độ của cô có vẻ khá khiêm tốn.

Ở đời có câu, không ai đánh kẻ đang cười, Trác Ninh cũng không tiện làm cô bẽ mặt nên nói với Bạch Tiềm, “Thả tên này ra trước đã.”

Bạch Tiềm thu chân về, để lại Khâu Thiệu Minh vẫn nằm dưới đất không ngừng rên rỉ.

Lý Mạn Thù giơ tay nhìn đồng hồ, đi từ dưới chân núi lên trên này cũng tốn hai giờ đồng hồ. Bây giờ đồng hồ chỉ mười một giờ vừa đúng giờ ăn trưa. Cô đứng đối diện hai thiếu niên vừa đâm xe cô, cười đề nghị, “Cùng ăn bữa cơm đi.”

Nét mặt bình tĩnh của cô nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Trác Ninh. Thân phận của Lý Mạn Thù đặc biệt, không giống Đàm Thiến, Khâu Thiệu Minh hay Lưu Cương. Đây là phương Nam, không phải địa bàn nhà họ Trác, cậu cũng không muốn quá đắc tội với cô, gật đầu đồng ý thay Bạch Tiềm.

Làng du lịch là sản nghiệp nhà họ Lý, Lý Mạn Thù chỉ nói với quản lý nơi này vài câu, quản lý liền vội vàng bố trí chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ, là một biệt thự theo phong cách Hy Lạp phía sau đồi hướng dương. Lúc họ đi vào, trên chiếc bàn dài hình vuông lớn trong đại sảnh đã bày đầy đồ ăn thức uống.

“Không phải xưa nay nhà họ Lý vẫn luôn theo nghiệp chính trị sao? Sao giờ lại chuyển qua làm kinh doanh rồi?” Trác Ninh cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, nhìn Lý Mạn Thù điềm tĩnh trước mặt, cười xấu xa, “Chẳng lẽ tham ô nhiều quá nên nhờ việc này để rửa tiền? Vậy thì phải cẩn thận, chỉ sơ ý một chút là vị trí của chủ tịch tỉnh Lý khó giữ được đấy.”

“Chú Hai tôi là người liêm chính, cho nên không cần cậu Trác đây phải nhọc lòng lo lắng.” Lý Mạn Thù ghé vào bàn thủy tinh, kéo sợi dây buộc tóc xuống, mái tóc uốn cong khẽ xõa trên vai.

Cô bắt chéo hai chân, đột nhiên giơ tay chỉ Trác Ninh, “Còn nhà họ Trác cậu, lúc vượt sông buôn lậu thuốc phiện, buôn lậu súng đạn phải cẩn thận đấy, đây là vùng Giang Nam không phải phương Bắc, nên biết khiêm tốn một chút. Nếu lật thuyền trong mương*, dù chúng ta có quen biết, tôi cũng không giúp được cậu đâu.”

*Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.

Bạch Tiềm nghe cô nói vậy chỉ bật cười khẽ.

Lúc cậu cười, đôi mắt đen láy sáng rực lên, đôi môi thiếu niên căng mọng như được ánh bình minh nhuộm đỏ, đẹp đến mê người. Lý Mạn Thù nhìn cậu thêm vài lần, mặc dù cô đã gặp vô số người nhưng rất ít khi thấy cậu thanh niên nào đẹp trai như vậy. Trước ánh hào quang của cậu, Khâu Thiệu Minh như mất đi ánh sáng.

“Uống rượu không?” Cô tự mình rót một ly Chateau Laffey đưa tới trước mặt cậu.

Bạch Tiềm không nhận lấy.

Cổ tay Lý Mạn Thù trắng nõn, dây đồng hồ bằng bạc nổi bật trên da thịt trong suốt của cô, đường cong uyển chuyển, váy trắng trên người cũng vô cùng duyên dáng. Nhưng trong mắt cô lúc nào cũng mang theo ý dò xét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.