Nỗi Niềm UKE Xấu

Chương 12: Gravity



Tôi với Tom bước lên trên cáp treo để chuẩn bị về lại thành phố. Ảnh vẫn cúi gầm mặt không dám nhìn qua tôi đang ngồi đối diện. Cáp đi được một đoạn dài rồi, tôi qua ngồi cạnh Tom, tôi lấy cái Ipod ra, cắm headphone, một tai nghe tôi đeo cho Tom rồi mở nhạc mà tôi cũng không nhớ là bài gì... Tom quay qua nhìn tôi, tôi cười một cách miễn cưỡng với ảnh vì thật ra trong tôi vẫn còn hơi áy náy... Tom cũng thoáng cười lại với tôi. Thầm nghĩ, đúng là yêu rồi, cuộc sống sẽ thay đổi... Tôi cảm thấy yêu đời hơn và ít nhất là không còn nhiều mặc cảm về ngoại hình nữa.

Trở về với đất liền, tôi và Tom đón taxi vào thành phố. Chia tay Tom ở khách sạn, tôi quay về lại nhà mình và cười thầm khi nhớ lại cảnh lúc chào tạm biệt Tom. Ảnh có đưa tay lên trước ngực rồi nói với tôi: “Chưa xa em mà anh đã thấy nhớ rồi!”.

Mở cửa phòng, tôi ôm con mèo Nicki lên giường và mở tivi nằm xem. Tôi cứ bấm đài Disney Channel hoài, vì nó làm tôi liên tưởng tới lúc Tom hay ngồi xem Mr.Bean khi còn ở Vinpearl. Nụ cười của ảnh cứ làm tôi xao xuyến, nhìn bao lần mà vẫn rung động như lần đầu...

“Từng tưng tứng” – Âm báo tin nhắn, chắc của con Quỳnh.

- Về đất liền chưa?

- Rồi, mày ở đâu? – Tôi nhắn lại.

- Đang đi chùa, sắp về rồi, ăn gì không? – Quỳnh reply.

- Không, về đi...

- Ok.

Sau đó tôi dùng Facebook Messenger để gửi tin nhắn cho Tom

- I miss you, Tom!

Đợi lâu không thấy ảnh reply. Tôi thay đồ rồi nằm chơi với con mèo

- Phương ơi! – Giọng nội tôi vang lên từ dưới nhà.

Tôi sống với với bà nội và con Quỳnh, ba má tôi đi làm ăn xa, tôi có một ông anh nữa nhưng ổng hiện đang du học ở Singapore. Nếu như về ngoại hình của tôi đầy khuyết điểm, xấu trời đánh thánh đâm, trời tru đất diệt thì ngược lại, tôi có một gia đình khá bình yên và hạnh phúc. Về hoàn cảnh gia đình, thì gia đình tôi cũng dư giả nên tôi rất thoáng về chuyện tiền bạc... Nhưng tiền chỉ thoáng khi đi chơi thôi chứ để cho người khác không không thì tôi không thích.

- Phương ơi! Xuống ăn cơm. – Giọng nội tôi hối thúc.

- Dạ, con xuống liền. – Tôi lật đật chạy xuống dưới nhà ăn cơm cùng với nội. Chưa dọn xong chén cơm thì con Quỳnh về. Nó chào nội rồi cùng ăn cơm tối với tôi.

- Ê, kể nghe chuyện đêm qua coi mày – Nó hí hửng.

- Chuyện gì – Tôi mút mút cái đũa.

- Chuyện tò tí te với trai đó – Nó thì thào sợ nội tôi nghe thấy.

- “Sướng” chứ sao?

- Nghe nói trai tây quất xong là bỏ đó nghe mày. Cũng may là mày chưa xếp hình với nó. – Quỳnh nuốt miếng cơm.

- Cũng muốn, nhưng thôi để dịp khác. – Tôi ngậm ngùi.

Đánh chén no nê, tôi với nó lại bị bà nội mắng vì tội lười biếng, ăn xong cái là chạy ù lên phòng, không chịu dọn dẹp rửa chén. Nằm trong phòng, tôi lại mở máy tính ra vô FB ảnh đọc status, đúng là người đẹp trai có khác, nhiều bạn, thấy cuộc sống của ảnh phong phú ghê, ảnh đi nhiều nơi, chơi nhiều thứ. Ngẫm lại mình, lúc nào cũng làm bạn với bốn bức tường. Đúng là đôi đũa lệch. Người ta học viện nghiên cứu, còn mình học viện “hàng không” – “Ăn hàng” với “ở không” đó mấy bạn... Nghỉ hè nên sáng ngủ, chiều ngủ, trưa ngủ.

- Ủa cái gì đây, - Bí quyết làm bùa yêu? – Giọng con Quỳnh khi nó lục cái túi của tôi.

- Ặc. – Tôi hốt hoảng, cái này tôi giấu kỹ lắm mà. Tôi giật lại, mặt tôi tái mét vì bị lộ chuyện “mờ ám”.

- Thì ra mày đem cái nhíp theo là để...

- Uh, để bứt lông chứ làm gì bà nội. – Tôi buộc miệng nói ra.

- Hả? – Quỳnh tròn mắt. Mày … mày… thật…

- Hơ không, tao lỡ lời, tao đem cái nhíp là để gỡ bọc điện thoại mà… - Tôi cãi xóa.

- Mày... mày … đúng là …. - Mặt nó nghiêm trọng cực kỳ.

- Thôi thôi, coi như tao chưa nói gì hết, mày cũng chưa đọc tờ giấy đó, đừng báo công an vì tao mê tín dị đoan, đừng nói cho ảnh biết vụ nha mày… Ảnh mà biết con người biến thái của tao chắc ảnh… Huhuhu..

- Phương phương – Quỳnh vừa nói vừa kéo tay tôi. - Tại sao, tại sao mày… mày… mày nói ….trễ quá zậy – Nó đánh vô bụng tôi một cái, rồi nó tiếp lời.

- Diệu kế, đúng là diệu kế. Thằng ngu, mày mà nói cho tao biết là tao phối hợp với mày lấy “nguyên liệu” rồi. Trời ơi, diệu kế, diệu kế - Quỳnh vừa nói đập tay cái bộp trước khuôn mặt bơ phờ vì sợ hãi lúc nãy của tôi.

- Quỷ sứ, làm người ta hết hồn à. – Tôi quăng tờ giấy hướng dẫn làm bùa vô mặt con Quỳnh.

- Tao thấy mày FA mười mấy năm rồi, mà mày biết đó Phương. Tao hay đi chùa, làm phước mà. Nên tao cũng muốn ban phước cho mày. Để mày có bạn trai, mày yêu đời.

- Nhưng mà bây giờ chắc không cần làm đâu mày ơi. Tại bây giờ ảnh đã thuộc về tao rồi – Tôi vỗ ngực và cười trợn ngược như quỷ dạ xoa.

Con Quỳnh thở dài ngao ngán nhìn tôi, nó nhìn tôi với một ánh mắt rất cảm thông, nhưng cảm thông về chuyện gì tôi không hiểu.

- Tao cũng bất ngờ về chuyện ảnh với mày đêm qua, nhưng tao cũng đang suy nghĩ…

- Chuyện gì? – Tôi đớp lời nó.

- Có một thông tin rất quan trọng. Sean và Eric có kể cho tao nghe một chuyện…

- Nói nhanh nhanh đi bà nội – Tôi giục nó. Ủa mà Sean với Eric là ai? Hai cha bạn của Tom đó hả?

- Uh, đúng rồi đó, giờ mới biết hả.

- Tao có nói chuyện với hai chả bao giờ đâu!

- Hai người đó có kể chuyện về Tom… - Quỳnh ngập ngừng.

- Kể lẹ lẹ đi má.

- Thì Tom trước cũng có bạn gái, nhưng chia tay rồi. Nên lúc mày nói ảnh xếp hình với mày tao thấy cũng kỳ cục. Không lẽ straight mà đi mê mày? – Quỳnh chép miệng.

Lúc này tôi mới nhớ, lúc tôi mượn điện thoại của Tom, tôi có xem mục Photos, thấy hình ảnh chụp với một gái tóc vàng. Không lẽ đó chính là ex-girl của ảnh. Nhưng nếu ảnh là straight thì tại sao ảnh lại “tò tí te” với tôi lúc ở khách sạn.

- Tình một đêm, đổi gió. – Con Quỳnh thốt lên, dường như nó cũng đọc được ý nghĩ của tôi.

- Hổng lẽ… - tôi bất giác che miệng lai.

- Đúng vậy, một số thằng sau khi bị bạn gái bỏ rơi thường hay kiếm đại mấy thằng như mày để giải quyết sinh lý cũng như để dễ quên người cũ. – Quỳnh nói giống như là giáo sư vậy, khiến tôi cũng bán tin bán nghi.

- Thật sự hả? – Tôi ngậm ngùi.

- Chia tay rồi nó có nhắn tin cho mày hỏi thăm gì không?

- Không.

- Vậy đúng rồi. Nó bỏ mày rồi đó. Chúc mừng. – Quỳnh tỏ vẻ thông cảm.

- Nhưng mà … Ảnh cũng có nhiều biểu hiện giống như là thích tao mà… - Tôi cố gắng tìm một lý lẽ để phủ định ý của con Quỳnh.

- Thằng nào chả vậy. Tin tao đi, tao kinh nghiệm tình trường đầy. Biết yêu từ năm lớp 3, mà đến bây giờ đã có thằng nào hỏi cưới đâu. Đi ăn trứng vịt lộn không?

- Đi…

Vừa đi ra quán trứng hột vịt lộn, tôi liên tục dán mắt vào cái điện thoại, để mong có một tin nhắn của ảnh, nếu như vậy thì ít ra tôi cũng có cái cớ để không tin vào mớ lí thuyết suông của con Quỳnh. Nhưng nghĩ lại, cũng rất khó để tin vào lí thuyết của nó, vì thực ra ảnh chưa làm được gì tôi hết, mới chỉ “xào khô” chứ đâu có “xào ướt” đâu. Bởi vậy nên tôi vẫn chưa mất trinh, tôi vẫn còn giá trị đối với ảnh. Với lại dù xào khô nhưng sáng hôm sau ảnh vẫn ngọt ngào và dịu dàng với tôi mà... Thiệt tình là trong đầu tôi rất nhiều luồng suy nghĩ ập đến. Lúc trước thì bâng khuâng không biết ảnh là thẳng hay cong, là bông hay trái thì bây giờ lại bâng khuâng không biết thật hay giả. Ta nói sao mà nó cẩm hường cẩm huệ dễ sợ. Nghĩ muốn mệt mà không ra…

“QUYẾT ĐỊNH… LÀM BÙA YÊU” – Tôi đập bàn trước con mắt ngạc nhiên của rất nhiều người ở chỗ quán trứng vịt lộn. Chợt phát hiện ra hành vi quá lố của mình. Nãy giờ bâng khuâng suy nghĩ nên tôi quên mất là mình đang đi ăn trứng vịt lộn.

Lại lần nữa, tôi lại gây scandal thu hút sự chú ý của người khác vô cái xấu lạ của mình. Ước gì có cái lỗ để chui vào trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.