Nơi Ta An Lòng

Chương 29



Có vết xe đổ, Liêu Hành cả ngày đều nhìn chằm chằm trợ lý, chỉ sợ Vinh Mặc lại mượn cơ hội làm thiêu thân.

Cũng may cả ngày bình an vô sự, trợ lý đều ở phim trường đợi cậu, không có đi ra ngoài. Liêu Hành lo lắng đề phòng cả ngày, thẳng tới lúc về nhà nằm ngủ cậu mới hoàn toàn yên lòng.

Buổi sáng tỉnh dậy phát hiện một tin nhắn chúc ngủ ngon của Vinh Mặc, nhìn thời gian thế mà lại là 1h sáng.

Liêu Hành lúc này mới nhớ, hiện giờ cuối năm, việc công ty nhiều, Vinh Mặc phải tham dự các cuộc họp hằng năm của công ty.

Vinh thị cuối năm đều mở hội nghị thường niên, cả Tổng công ty lẫn công ty con đều có. Thân Việt mấy hôm trước có nói với cậu, để cậu chuẩn bị trước.

Liêu Hành thật sự không thích tham gia hội nghị thường niên của công ty. Tuy gọi là cuộc họp thường niên các ngôi sao của công ty giải trí, thế nhưng mọi người đều tới chúc mừng, nói trắng ra là tiệc xã giao nhân cơ hội tìm tài nguyên, không ít người đấu đá nhau. Vinh Thị tuy rằng bình thường đều hạ thấp, thế nhưng cũng không bỏ qua cơ hội này, dù sao tài nguyên nhiều, Vinh Thị cũng không thể tác động.

Liêu Hành là anh lớn của công ty Truyền Thông Vinh Thị, tất nhiên là xã giao không ít. Liêu Hành nghĩ đến bản thân bị Thân Việt lôi kéo đi chào hỏi, làm quen mọi người liền cảm thấy đau đầu, càng không nói đến lúc đó tránh không được phải giao tiếp với mấy người đầu tư, ngôi sao thậm chí là đối thủ cạnh tranh.

Năm nay lại nhiều thêm một nan đề: Vinh Mặc.

Công ty Truyền Thông Vinh Thị tuy rằng tọa trấn là Vinh Thác, nhưng Vinh Mặc làm chủ tịch hàng năm cũng đều xuất hiện, có thể thấy được tình cảm anh em hai người tốt thế nào. Năm rồi Liêu Hành cũng chỉ nói chuyện với Vinh Mặc vài câu liên thức thời lui xuống, dù sao đại boss luôn bận như vậy, sao rảnh nói chuyện cùng cậu, nhưng mà năm nay... Liêu Hành cầu nguyện Vinh Mặc vẫn có đạo đức nghề nghiệp một chút, tiếp tục cao lãnh trò chuyện với mấy nhà đầu tư thì tốt hơn.

Mỗi ngày buổi tối đều nhận được tin chúc ngủ ngon của Vinh Mặc, Liêu Hành đều không trả lời, cậu cảm thấy nên dùng hành động thực tế để thấy được quyết tâm của mình! Chỉ là tới ngày họp thường niên của công ty, cậu liền ôm Thân Việt khóc: “Thân lão đại, buông tha cho tui đi mà ~”

Thân Việt đang ngồi trên sô pha chỉ huy trợ lý cùng thợ tạo hình chọn quần áo cho cậu, lạnh lùng phân phó: “Chọn cho tôi bộ đẹp nhất đó, cuộc họp thường niên của công ty quan trọng như vậy, gây ra chút sai lầm mấy người đều bị trừ tiền lương!”

Liêu Hành choàng vai Thân Việt: “Thân Việt! Cậu cuối cùng có nghe mình nói không!”

Thân Việt đẩy tay cậu ra, liếc cậu: “Không phải chỉ là cuộc họp thường niên thôi mà, cũng không phải chưa từng tham gia, sợ cái gì.”

“Vấn đề là năm nay không giống mà!” Liêu Hành quắn quít: “Cậu có biết giờ mình có chứng sợ hãi chủ tịch không? Nghĩ tới họp thường niên phải gặp anh ta, mình sắp bệnh luôn!”

“Trước kia không phải chủ tịch cũng ở đó sao?” Thân Việt không kiên nhẫn, “Hơn nữa, trong cuộc họp thường niên thì anh ta làm gì được đâu?”

“Cậu căn bản là không hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề!” Liêu Hành lấy điện thoại ra, cho y xem tin nhắn, nghiến răng thấp giọng: “Thấy không! Mỗi ngày một cái! Cậu có thấy qua đại boss nào bận rộn mà còn không quên nhắn tin cho nghệ sĩ của mình chưa!”

Thân Việt ngẩng đầu trừng mắt cảnh cáo cậu rồi nhìn những người khác: “Đi lấy quần áo cho cậu ta đi.”

Vài người thức thời liền đi vào phòng ngủ của Liêu Hành.

Thân Việt cầm lấy điện thoại, lộ ra gương mặt trầm tư, mắt nhìn đến đồng hồ trên tay Liêu Hành, nhíu mày: “Cậu khi nào lại mua đồng hồ đắt tiền vậy?”

Liêu Hành buồn bực: “Của chủ tịch đó.”

Vừa nói xong, trợ lý mang ra hai bộ quần áo, hưng phấn nói: “Anh Liêu, hai cái áo vest này không tệ nha, anh chọn hả?”

Thân Việt quay qua thấy là hai cái áo vest được may đẹp đẽ, tâm trạng càng nghiêm trọng: ” Đây cũng vậy.”

Liêu Hành gật đầu kịch liệt.

Thân Việt thở dài, cảm thấy sự tình không ổn rồi.

Trợ lý không rõ liền hỏi: “Anh Liêu? Anh Thân?”

Thân Việt xua tay: “Mọi người làm việc đi.”

Thợ tạo hình cũng đi tới, xấu hổ nói: “Cái kia... Anh Thân, tôi thấy là... ngoài hai cái áo này, thì phải mua thêm nữa. Tây trang ở đây của anh Liêu... có chút không thích hợp.”

“Trong tủ của tôi nhiều quần áo vậy mà đều không thích hợp hả?” Liêu Hành nhíu mày, “Không phải chỉ là một cái áo vest thôi sao? Trong tủ quần áo của tôi...”

Nói còn chưa hết, chuông cửa vang lên.

Liêu Hành đành phải đứng dậy ra mở cửa, lại bị người ngoài cửa làm cho giật mình: “Trợ lý Phương?”

“Chào Liêu tiên sinh.” Trợ lý Phương đưa mấy cái túi cho cậu.

“Mời anh vào.” Liêu Hành mặc dù có chút không rõ những vẫn chủ động mời cậu ta vào.

Thân Việt nghe thấy động tĩnh đi tới, nhìn thấy người tới cũng vô cùng ngạc nhiên: “Trợ lý Phương? Sao anh lại tới đây?”

“Thân Việt tiên sinh, đã lâu không thấy.” Trợ lý Phương chào y, sau đó nói với Liêu Hành, “Tôi chỉ thay chủ tịch tới đưa đồ thôi, lập tức đi, sẽ không làm phiền.”

Liêu Hành nghe được 2 tiếng chủ tịch liền híp mắt, trong lòng có dự cảm không tốt.

Thân Việt chủ động hỏi: “Là đồ gì vậy?”

“Cái này tôi cũng không biết.” Trợ lý Phương ôn hòa cười, đẩy mắt kiếng, mỉm cười nói: “Tôi còn có việc, tạm biệt trước. Hẹn gặp lại hai vị.”

“A từ từ...” Liêu Hành còn chưa nói xong, trợ lý Phương đã xoay người rời đi.

Cậu cùng Thân Việt hai mặt nhìn nhau, vào trong nhà, mở ra gói to, phát hiện trong túi to là mấy cái hộp giấy, trên hộp giấy in logo vô cùng tinh xảo, nhưng cũng không quá thu hút. Thân Việt mơ hồ đoán được bên trong là gì, Liêu Hành vừa mở ra, quả nhiên — là quần áo và giầy.

Thợ tạo hình và trợ lý cũng quay đầu lại nhìn: “Hết sẩy, đang cơn nắng hạn gặp mưa rào mà! Nhìn coi nhìn coi!”

Liêu Hành còn chưa động đậy, thợ tạo hình và trợ lý đã mở quần áo ra xem, nhất thời một mảnh kinh hô: “Quần áo này may thật khéo mà!”

Thân Việt càng lạnh mặt.

Thợ tạo hình vẫn không biết, liên tục tán thưởng: “Thợ may quần áo này thật khéo, nhìn đường cắt là biết bậc thầy lớn luôn! Anh Liêu, mau tới thử! Ai, giầy giầy! Nhìn đây này!”

Liêu Hành bị hai người cầm lấy quần áo đi thay, quay đầu nhìn Thân Việt cười khổ: “Hiện tại cậu đã biết mình lo lắng gì chưa?”

Thân Việt nghiêm mặt, rốt cục cũng đã biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Y đi đến ban công, gọi điện thoại cho trợ lý Phương.

Bên kia tựa hồ đã sớm đoán được y sẽ gọi tới, rất nhanh nhận điện thoại: “Quản lý Thân?”

Thân Việt đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi: “Trợ lý Phương, Chủ tịch với Liêu Hành là có chuyện gì?”

Trợ lý Phương miệng rất kín, đánh thái cực với y: “Những lời này của anh, là nên hỏi chủ tịch với Liêu Hành chứ, tôi chỉ là trợ lý sao biết được?”

Thân Việt ngoài cười nhưng trong không cười: “Lời này của Trợ lý Phương thật khách khí, anh là ai chứ? Anh là trợ lý đặc biệt bên người chủ tịch, còn có chuyện gì mà anh không biết?”

Trợ lý Phương thản nhiên cười, cẩn thận như trước: “Tôi đây chỉ là phụ trách những chuyện chủ tịch dặn dò, làm tròn bổn phận mà thôi.”

Thân Việt thở sâu, cũng lười vòng vo với anh ta: “Trợ lý Phương, tôi nói thẳng vậy. Thân phận của chủ tịch là gì, thân phận Liêu Hành là gì, anh cũng đã biết. Hai người này, bất luận có scandal nào, đối với sự nghiệp cùng tiền đồ đều không có lợi cho họ. Tôi là người đại diện của Liêu Hành, chắc chắn phải hiểu tình huống, như vậy khi phát sinh chuyện gì cũng xử lý tốt.”

Trợ lý Phương trầm mặc một chút, trả lời y, lại mang theo một chút ý cảnh cáo: “Thân tiên sinh, anh cũng nói rồi, anh chỉ là người đại diện của Liêu Hành mà thôi. Chuyện sự nghiệp cùng tiền đồ của cậu ấy, cuối cùng do ai nắm giữ, anh cũng đừng quên? Tôi biết anh ở bên Liêu Hành 5 năm, đều là việc mỗi ngày phải làm, nhưng mà... Anh dù sao cũng chỉ là người đại diện mà thôi. Chủ tịch với cậu ấy có phát sinh chuyện gì, cũng là vấn đề của bọn họ, người khác không thể nhúng tay vào.”

Thân Việt nắm chặt di động, sắc mặt khó coi.

Trợ lý Phương tiếp tục nói: “Chủ tịch là dạng người gì, anh đại khái cũng biết chút. Ngay từ đầu chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể nhúng tay được, anh cũng không hẳn là xem Liêu Hành như nghệ sĩ. Có một số chuyện trước đó làm ví dụ, anh không nên hoài nghi chủ tịch mới đúng. Làm tiền bối, tôi đã nói hết rồi, Thân tiên sinh tự suy ngẫm đi. Gặp lại.”

Trợ lý Phương cúp máy, Thân Việt tay cầm di động, cả người như bị dội một chậu nước lạnh, so với gió mùa đông càng lạnh hơn.

Y thế nào lại quên mất, Vinh Mặc là lãnh đạo trực tiếp của sếp y, nắm giữ quyền sinh sát, quyết định tương lai của y thậm chí là cả Liêu Hành. Chuyện này ngay từ đầu, Vinh Mặc cùng trợ lý Phương chưa từng dấu diếm y, không phải bởi vì bọn họ thẳng thắng, mà là vì... bọn họ biết bản thân y cũng không thể nào nhúng tay vào.

“Xuy... thật sự là quen uy phong quá, thế nên quên mất mình là ai!” Thân Việt trào phúng cười, chớp mắt thu hồi biểu tình, xoay người vào phòng.

Liêu Hành đã thay xong quần ào, quần áo cắt may vừa vặn làm thân hình thon dài của cậu càng trở nên cao suất, cho dù mặc áo vest dày, vẫn khí chất xuất trần, tuấn dật tao nhã. Cậu nhìn sắc mặt của Thân Việt không ổn, hỏi: “Thân lão đại, cậu làm sao vậy?”

Thân Việt nhìn cậu, thản nhiên nói: “Không có gì, chuẩn bị xong liền đi.”

Vài người đều cảm giác được không khí lạnh trên người Thân Việt, không dám nói nhiều, vội vàng thu dọn liền ra cửa.

Lên xe, Liêu Hành vài lần muốn nói chuyện với Thân Việt, đối phương đều xa cách, Liêu Hành đành phải bỏ cuộc, trong lòng lại vô cùng tò mò. Thân Việt tuy rằng tính tình không tốt, cũng thường xuyên lạnh mặt với cậu, nhưng chưa bao giờ phản ứng với cậu giống như bây giờ, cả người giống như cái máy lạnh, trong vòng một thước, đều giống như đang ở bắc cực vậy!

Tới khách sạn tổ chức cuộc họp hằng năm, Liêu Hành chuẩn bị xong, mở cửa xuống xe, đèn flash chớp lóe liên tục, cậu lập tức lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, chào các phóng viên, giơ tay nhấc chân không còn là thanh niên trẻ tuổi hay chơi xấu nữa mà là một anh lớn của Truyền thông Vinh thị, ảnh đế khiến bao con mắt trong giới giải trí để ý.

Thân Việt đi cách cậu phía xa 3 bước, nhìn người nghệ sĩ vô tư trong sáng. Đây là người một tay y đã dẫn dắt,  hiểu chuyện, khiêm tốn, chân thành, thiện lương, ngoại trừ không tham gia các tiết mục giải trí thì chẳng hề ngang ngược. Với những lời ghen tị, nói móc, đấu tranh gay gắt, thực thực giả giả của những nghệ sĩ khác, Liêu Hành chỉ hờ hững, bản thân cũng không để ý đến. Tuy rằng bởi vậy mà mất đi rất nhiều tài nguyên, nhưng phiền toái gặp phải cũng giảm rất nhiều.

Thân Việt đôi khi nghĩ, có lẽ đây là hậu quả do bản thân mình dung túng.

Y rất quý trọng người này. Có lẽ là do cùng chung chí hướng, cậu dẫn theo Liêu Hành trở thành nghệ sĩ. Bọn họ cùng nhau từ vô danh  trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới, cùng nhau đi qua 5 năm, là quan hệ đồng nghiệp cũng như bạn bè. Danh dự của Liêu Hành, địa vị, tiền đồ, y đều vì cậu tính toán tốt, những trường hợp cần cẩn thận đối ứng đều là do y ôm lấy, kể cả những thỉnh cầu vô lý, bản thân cũng cố gắng đáp ứng cậu. 5 năm rồi, Liêu Hành thuận buồm xuôi gió, rất nhiều tin tức không tốt cùng nguy cơ quan hệ xã hội đều là công ty cùng y giúp cậu ém xuống. Thân Việt không thể không nghĩ tới, y có phải bảo hộ Liêu Hành quá mức không?

Liêu Hành nhìn y đang đi phía sau, quay đầu nghi hoặc nhìn y: “Thân lão đại?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.