Nơi Ta An Lòng

Chương 36



Vinh Mặc làm người cầm quyền thứ hai của Vinh thị, người biết anh không ít, nhưng thương giới  và giới giải trí là hai lĩnh vực khác nhau, hơn nữa Vinh thị luôn âm thầm không quá tiết lộ ra ngoài, nên mọi người quen thuộc Tổng giám đốc Vinh Thác của Công ty Truyền thông Vinh thị hơn, mà không phải là Vinh Mặc. Lần này tiết lộ Vinh Mặc ra bên ngoài trước mắt mọi người như vậy, liền ngay cả người luôn âm thầm như Vinh Thác cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Vinh Thác ở giới giải trí vẫn là sự tồn tại có chút ngại ngùng, nói hắn là nghệ thuật gia thì người ta đang làm tốt vị trí tổng giám đốc của công ty, mà nói hắn là ông chủ công ty truyền thông, hắn lại không thích ở trước màn ảnh mà phơi bày, đối với nghệ sĩ dưới trướng cũng không thân thiện, nhà sản xuất đối với người đại diện nhà hắn còn quen biết hơn hắn. Mà quan trọng hơn là, Vinh Thác và Trầm Hướng, hai người đàn ông, cứ như vậy coi như đương nhiên mà ân ái ở trong giới giải trí nhiều năm, một chút cũng không bị hấp dẫn bởi thế giới rực rỡ kia.

Mọi người phát hiện, hai anh em nhà Vinh thị này thế mà lại là tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy, các cô gái tâm đều sống lại! Cái gì gọi cuộc sống hơn người? Là đây a!

Đúng lúc này, có người từ trong giới võng phối nhìn chữ ký trên weibo, run rẩy hỏi: Này... vị Nhị Vinh thiếu này, có phải là Tương tư cốt đại thần không! Vị kia bên cạnh, là người kia của hắn đúng không? Trời ưi! Tuy rằng tui đã sớm biết hai vị này đều là cao phú suất nhưng mà Tương tư cốt đại đại anh như vậy fan anh có biết không?! Hào môn nhị thiếu! Móa nó.

Một hòn đá này kích khởi ngàn tầng sóng, sự kiện này lại thăng cấp trong toàn dân.

Vinh Thác đang ở nhà Trầm Hướng cùng ba mẹ xem Ti Vi phát hiện Trầm Hướng lướt weibo cả ngày, cau mày hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Trầm Hướng vội cất di động, cười nói: “Không có việc gì, hóng bát quái thôi.”

Vinh Thác bĩu môi: “Vô vị.”

Trầm Hướng nhìn cậu xoay người chỗ khác, lại mở di động, nhắn tin: Liên hệ bộ phận PR Truyền thông Vinh thị, dẫn hướng dư luận cư dân mạng.

Đối phương trả lời: Còn chủ tịch?

Trầm Hướng: Không cần xen vào, ngài ấy có chừng mực.

Đối phương: được.

Trầm Hướng cất điện thoại vào túi, đi qua chỗ Vinh Thác ngồi xuống, cầm lấy một chùm nho đưa cho cậu, hỏi: “Thần An, em nói nếu như mấy fan biết thân phận của em thì làm sao?”

“Hả? Thân phận của em?” Vinh Thác nghi hoặc.

“Đúng vậy, nếu có một ngày bọn họ biết được đại thần trang trí họ thích lại là Nhị thiếu gia hào môn, phải làm sao?”

“Thì biết đi, cũng không phải không có người nhận ra.” Vinh Thác không quan tâm đáp.

Trầm Hướng bật cười: “Đúng là em sẽ nói như vậy.”

Vinh Thác nghi hoặc, Trầm Hướng đã đánh lạc hướng.

Trên mạng càng ngày càng náo nhiệt, ngòi cuối châm thuốc nổ lại là Lương Minh Chiêu.

Lương Minh Chiêu: Người nào đó rõ ràng là dùng việc công làm việc tư, khinh bỉ! Có bản lĩnh dẫn người ta ra mắt ba mẹ đi!

Weibo nháy mắt như lên cơn điên! “Người ta” là ai? “Dùng việc công làm việc tư” là cái gì? Dẫn ai ra mắt ba mẹ?

Weibo lần này của Lương Minh Chiêu vô cùng xảo diệu, ám chỉ rõ ràng, nhưng mà bất luận là ngữ khí hay dùng từ, đều không có chút đùa giỡn, có ý làm thấp đi hay trào phúng. Những lời này phiên dịch lại chính là: người nào đó là Liêu Hành, ở trong trò chơi tại cuộc họp thường niên liền bày tỏ với Liêu Hành, hơn nữa còn hy vọng có thể dẫn Liêu Hành ra mắt ba mẹ, trở thành người một nhà.

Nói rõ ràng đến như vậy, quần chúng cũng không phải người ngốc, lập tức bổ não ra một đoạn kịch cẩu huyết: Chủ tịch Vinh thị trong cuộc họp thường niên chơi trò chơi bày tỏ với ảnh đế Liêu Hành, ý đồ muốn theo đuổi Liêu Hành. Người thân nghe được, ồn ào hy vọng Vinh Mặc ôm được mỹ nhân về.

Có người thông minh đã bắt đầu phân tích: Lương Minh Chiêu là bạn của Vinh Mặc, thái độ này có lẽ là biết tâm tư Vinh Mặc rồi, y cùng với Liêu Hành đang quay một bộ điện ảnh, có lẽ là do y giật dây bắc cầu đi? Nếu nói đây là hành vi kim chủ bao dưỡng, hiển nhiên là không thể. Liêu Hành công thành danh toại sớm thăng cấp vào hàng ngũ danh bài, không cần ôm đùi. Vinh Mặc nếu muốn quy tắc ngầm với Liêu Hành, nghệ nhân nhà mình thì có cần bày tỏ thái độ ầm ĩ như vậy không? Hơn nữa lại là trong cuộc họp thường niên có vô số ánh mắt nhìn thấy đó! Nhóm nắm giữ cổ phần thậm chí là em trai của anh ta đều ở đó nha!

Tuy rằng cái kia chỉ là một trò chơi, nhưng hiện tại chỉ sợ không ai thật sự nghĩ đó là một trò chơi.

Trên mạng một mảnh tinh phong huyết vũ thì Liêu Hành còn vẫn chưa biết, cậu khó có được một đêm mộng đẹp ngủ thẳng đến giữa trưa, vừa mới tỉnh liền nhận được điện thoại của Vinh Mặc, nói để lái xe đưa đồ ăn cho cậu. Liêu Hành vừa nhận điện thoại vừa mở cửa cho lái xe Trương, liền thấy lái xe Trương cùng với bảo vệ tiểu khu đem mấy thùng lớn đặt trên bàn, Liêu Hành trợn mắt há hốc mồm: “Anh tặng đồ gì đó? Nhiều vậy?”

“Trong nhà mừng năm mới, còn có mấy cô chú ở quê đưa một ít đặc sản với trái cây rau củ, anh nhờ dì lấy ra một ít tặng em.” Vinh Mặc tựa hồ đang nhìn cái gì đó, trả lời thật sự tùy ý, “À, đúng rồi, anh trước đó không thấy chỗ em có nồi đất với máy ép trái cây, nên để bọn họ thuận tiện mua luôn, về sau nếu em có thức khuya, có thể tự mình làm chút nước ép hoặc là nấu canh uống, đối với thân thể rất tốt.

“Không cần vậy đi...” Liêu Hành thở dài, “Nhiều như vậy tủ lạnh em cũng không để được!”

“Lấy bia với đồ ăn vặt trong tủ lạnh của em bỏ ra là đủ để để.” Vinh Mặc mang theo ý cười trêu chọc, “Đem mấy thứ kia lấy đi, về sau em muốn ăn khuya phải tự mình làm.”

“Không cần tàn nhẫn như vậy chứ!” Liêu Hành kêu rên, “Anh để cho một người thích ăn thực phẩm rác rưởi phải uống canh với nước trái cây sao, thật điên rồ mà!”

“Không cần anh nhắc nhở em chuyện em là diễn viên đúng không?” Vinh Mặc nói, “Lần trước ăn khuya bị Thân Việt mắng, bắt em giảm cân còn muốn trải qua thêm lần nữa hả?”

“...” Liêu Hành uể oải, “Anh thắng.”

Hai người trò chuyện một hồi, lái xe Trương với bảo vệ đã đem hết đồ đạc đặt trong bếp, Liêu Hành trực tiếp từ trong tủ lạnh lấy hai chai bia với đồ ăn vặt đưa cho bảo vệ nói cảm ơn, lái xe Trương cười nhìn anh bảo vệ vui vẻ ôm đồ ăn tạm biệt, rồi chỉ hộp đựng đồ ăn giữ nóng trên bàn, xua tay tỏ ý, cũng rời đi.

Liêu Hành vội vàng tiễn lái xe Trương, trải qua một hồi khách khí liền nói với Vinh Mặc: “Anh sao lại để lái xe giữa chưa chạy xa như vậy đưa cơm cho em làm chi? Giữ chú ấy lại ăn cơm cũng không chịu.”

Vinh Mặc bất đắc dĩ: “Lái xe Trương đã ăn rồi. Anh cũng không phải ông chủ chỉ biết hút máu cấp dưới, công việc của lái xe Trương là tính theo giờ, anh sẽ không bạc đãi chú ấy.”

Liêu Hành nghe nói như thế, ho khan hai tiếng, rất tiểu thị dân hỏi: “Kia... Anh không ngại nói em với tiền công ra sao vậy?”

Vinh Mặc nói mấy con số, Liêu Hành nghe xong yên lặng. Một người lái xe, tiền lương mỗi giờ đều cao hơn tiền lương nửa tháng của trợ lý bên cậu.

“Chủ tịch, ngài còn thiếu lái xe không? Tôi có thể đăng ký một chỗ không?”

Vinh Mặc cười ha ha: “Anh không thiếu lái xe, anh thiếu bạn trai, em đã hưởng ứng lệnh triệu tập rồi.”

“...” Liêu Hành đỏ mặt, vội vàng chạy vào bếp mở hộp giữ ấm, nhìn thấy thức ăn tinh xảo mỹ vị, nói sang chuyện khác,  “Cơm này là ở khách sạn đúng không? Ngửi mùi đã thấy thơm rồi.”

“Là do đầu bếp nhà anh làm, cơm trưa nhà anh cũng ăn cái này, nếm thử xem ăn được không?”

Liêu Hành cầm đũa gắp một miếng, khen ngợi: “Tay nghề đầu bếp nha anh không tệ nha, có thể so được vời đầu bếp trong khách sạn rồi. Lương cũng cao như vậy hả?”

“Đầu bếp ở nhà là một cụ, chồng chết sớm, con gái đều đi nước ngoài, bà không muốn di dân, liền ở nhà anh làm bếp luôn. Tay nghề bà rất tốt, đồ ăn hàng ngày với tiệc tùng đều làm không tệ, cũng biết làm một chút điểm tâm Trung Quốc. Gần đây bà còn đi học làm bánh kem, học xong anh đưa em nếm thử.” Vinh Mặc dừng một chút, hỏi, “Em thích ăn không?”

“Bánh kem hả?” Được chứ... Nhưng sao lại học vậy?”

“Thần An với Dục Trạch thích ăn.” Vinh Mặc nhắc tới em trai cùng con gái, trong giọng nói tràn đầy sủng nịnh, “Hai đứa nhỏ.”

Liêu Hành nghe ngữ khí này của anh, có thể cảm giác được Vinh Mặc đối người trong nhà vô cùng săn sóc.

Hai người trò chuyện cả buổi, Liêu Hành mở loa ngoài điện thoại, ăn cơm xong thì khoảng 12h.

Nói chuyện điện thoại cùng ăn cơm xong, giọng cậu muốn khàn đi, Vinh Mặc thúc giục cậu uống nhiều canh một chút, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt. Còn nói bản thân bắt đầu đi làm, có chút bận nên gần đây không có cách nào gặp cậu.

Liêu Hành phát hiện Vinh Mặc bình thường tuy rằng không nói nhiều, nhưng khi tán ngẫu lại trở nên vô cùng tự nhiên trôi chảy.

Cảm giác này... cũng không tệ lắm.

Nói nhiều, đầu óc thiếu oxy, Liêu Hành qua loa rửa bát cùng cà mèn, lại bò lên giường tiếp tục ngủ.

Scandal phong ba trên mạng ngày càng nghiêm trọng, hai nhân vật chính là Vinh Mặc với Liêu Hành lại không hề phản ứng, liền ngay cả người luôn đứng ra trước tiên bảo vệ cho Liêu Hành là Thân Việt cũng không nhúc nhích gì, loạn thất bát tao càng ngày càng nhiều. Điện thoại của công ty cũng sớm bị gọi nát, bộ phận PR năm nay lại tăng ca, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch, công ty cao thấp đều hạ lệnh đóng băng, trước khi công ty ra chỉ thị, không được nói lung tung.

Di động của Thân Việt đã sớm tắt máy, người cũng mất tích.

Nếu không phải bởi vì bảo vệ của tiểu khu Liêu Hành vô cũng nghiêm khác, các phóng viên đã sớm vọt vào ngồi cắm cọc đợi.

Trận náo nhiệt đầu năm này quả thực hợp khẩu vị của mọi người, thế nhưng nhân vật chủ chốt lại không xuất hiện, khiến cho sự tiình càng trở nên khó hiểu, nghiễm nhiên trở thành scandal hot nhất trong năm nay.

Vinh Mặc gõ bàn, ý bảo mọi người yên lặng trước, một bàn hội nghị đầy người, thần sắc khác nhau tất cả đều nhìn ông chủ, thường cúi đầu xem di động, hiển nhiên cũng biết hiện giờ phát sinh chuyện gì.

“Các vị chắc đều nghe một ít tin đồn của tôi và Liêu Hành.” Vinh Mặc mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, biểu tình trấn định, “Về chuyện này, tôi chỉ có 3 câu muốn nói: một là chuyện của tôi, sẽ không ảnh hưởng gì đến quyết sách của công ty, hai là, làm chủ tịch tập đoàn Vinh thị, tôi hi vong tin tức của tôi chỉ xuất hiện ở tài chính và kinh tế chứ không phải trong giới giải trí. Ba, kỳ nghỉ đông này làm phiền các vị tăng ca tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, để HR sắp xếp, thêm phúc lợi cho các vị, tiền tăng ca cứ theo quy định.”

Quản lý bộ phận HR gật đầu đáp: “Vâng.”

“Được rồi, ý tôi muốn đã nói, hi vọng các vị làm tốt công việc, đừng để cho Vinh thị lâm vào những phiền toái không cần thiết.” Vinh Mặc quét mắt nhìn mọi người, “Vất vả cho mọi người, tan họp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.