Nơi Ta An Lòng

Chương 47



Ngày hôm sau quả nhiên là máy bay riêng, ba người cùng lên máy bay của người nào đó nhiều tiền đến nỗi không biết làm gì mà mua máy bay riêng, trực tiếp trở về.

Vinh Mặc vừa về liền nhận được điện thoại của Trợ lý Phương, công việc tồn đọng một đống nếu không xử lý liền xảy ra chuyện.

Liêu Hành để anh về trước còn mình thì cùng Lương Minh Chiêu trở về công ty.

Vừa vào công ty liền nhận được ánh mắt đánh giá trên dưới của công ty. Từ scandal trước đó, người của công ty mới gặp được cậu, hơn nữa vừa rồi là do Lương Minh Chiêu cũng là bạn của Vinh Mặc đưa cậu về, trong mắt mỗi người đều lóe đèn bát quái.

Liêu Hành cười chào bọn họ rồi bỏ chạy vào phòng Thân Việt.

Vừa vào cửa, Thân Việt liền nhướng mày âm dương quái khí nói với cậu: “Ai zô, Liêu ảnh đế cuối cùng cũng trở lại rồi? Còn tưởng ngài đã quên người đại diện tôi rồi chứ.”

Liêu Hành cười gượng: “Không có, không có, không phải là từ máy bay xuống là tới tìm cậu liền sao! Thân đại ca sẽ không so đo với mình chứ!”

“Người đại diện?” Thân Việt cười quái dị, “Nghề đại diện kiếm sống của tôi đã bị người nào đó đoạt đi rồi, hành trình nghệ sĩ dưới tay lại bị người khác sắp xếp, trước mắt là tôi thấy không thể làm ăn rồi đó.”

Liêu Hành nghe vậy cười khổ, không thể không nhận: “Lần sau không dám.”

Thân Việt hừ một tiếng, vẫy cậu lại: “Lại đây, nói với cậu chuyện này.”

Liêu Hành ngoan ngoãn đi qua, thành thật nghe.

Thân Việt liền nói lại chuyện công ty sắp xếp cho cậu về chương trình phóng sự mạng công ty sắp mở, Liêu Hành sau khi nghe xong, không nói tiếng nào đi hai bước, từ từ theo Thân Việt nói: “Cái kia, Thân đại ca, tôi có chuyện muốn nói với anh...”

Thân Việt nhướng mày: “Cậu có rồi?”

“...” Liêu Hành ho khan hai tiếng, sờ sờ mũi, ánh mắt trốn tránh, “Cái kia, mình muốn nói là... chuyện ký lại hợp đồng cứ từ từ đi.”

Thân Việt phút chốc lạnh mặt, trừng mắt với cậu, lớn tiếng: “Cậu nói cái gì?!”

Liêu Hành không nói tiếp, chỉ đứng nơi đó.

Thân Việt tiếp tục lớn tiếng: “Cậu chuẩn bị ký hợp đồng với công ty khác?”

“Không phải...” Liêu Hành dừng một chút, nhìn y, chậm rãi nói, “Tôi chuẩn bị đến chỗ thầy tiếp tục học tiến sĩ.”

“...” Thân Việt đương nhiên biết thầy kia là ai, nhíu mày, “Chuyện giáo sư Tần cho cậu học tiếp tiến sĩ, trước không phải cậu nói không có ý định sao?”

“Trước đó không tính.” Liêu Hành cười, có vài phần bất đắc dĩ, “Mình làm sao biết quay đầu liền hối hận nè?”

Thân Việt trầm mặc.

Chuyện của Vinh Mặc và Liêu Hành, thật sự là quá bất ngờ, hoàn toàn không để người khác thời gian phản ứng, mấy hôm trước không phải còn có gì rung động trốn trán Vinh Mặc sao, không đến mấy ngày lại cùng nhau. Scanal này lại vô cùng lớn, lập tức đã đẩy quan hệ hai người càng nhanh, không thể quay đầu.

“Cậu đã ghi danh chưa”

Liêu Hành rụt rè nói: “Kỳ thật mình đã qua 2 vòng rồi...”

“Cái gì! Khi nào đã thi!!” Thân Việt đập bàn, “Cậu lại dám gạt mình! Cậu...”

Liêu Hành rụt cổ giải thích: “Khi quay có xin phép ra ngoài một khoảng... thực xin lỗi, không dám nói với cậu, là do sợ lỡ đâu không đậu?”

Thân Việt mới không tin cậu, lại lười đi hỏi, đứng lên đi tới đi lui, phiền não gãi đầu: “Vậy cậu cũng đừng lui giới!”

“Chưa nói có lui giới a...” Liêu Hành rụt rè nói, “Chính là không ký lại mà thôi, muốn tìm tôi vẫn có thể diễn...”

Thân Việt giận: “Không có công ty một mình cậu có thể nhận tài nguyên  sao?”

Liêu Hành ngây ngô cười: “Này không phải còn có cậu sao!”

“Tôi đến lúc đó phải lo người khác, ai đi quản cậu!” Thân Việt tức giận, nói ra những lời đả thương người.

Liêu Hành sửng sốt một chút: “Vậy cũng đúng.”

“Đúng cái gì mà đúng!” Thân Việt quát, thật sự là bị cậu làm cho tức chết rồi.

Liêu Hành biết Thân Việt thật sự là bị mình chọc tức, ngoan ngoãn đứng ở bên không lên tiếng, chờ y phát giận xong. Cuối cùng Thân Việt nhìn cậu liền phiền, đuổi cậu ra ngoài.

Liêu Hành bất đắc dĩ, đứng ở hành lang không biết nên ở lại hay đi về, đi tới thang máy vài bước, lại đụng đến Trầm hướng đang đi gặp Vinh Thác, liền chào hỏi.

Trầm Hướng nhìn bộ dạng này của cậu, mỉm cười: “Muốn uống chén trà hông?”

Liêu Hành nghĩ đến Vinh Thác liền nhức đầu, bản thân lại không biết nên đi chỗ nào, đồng ý: “Được.”

Hai người lên lầu, trên đường Trầm Hướng hỏi tình huống, Liêu Hành liền nói, khiến cho Trầm Hướng cũng kinh sợ: “Anh của tôi ơi, anh cũng không cần phải ra ngoài! Kỳ thật khong cần như vậy đâu, Vinh Mặc không cần cậu hi sinh như vậy...”

Liêu Hành thở dài: “Không phải như mọi người nghĩ đâu... không liên quan đến hi sinh...”

Vào văn phòng Vinh Thác, Liêu Hành liền thấy Vinh Thác đang cúi đầu đọc hồ sơ, thấy hai người bọn họ cũng chỉ thản nhiên gật đầu: “Hai người ngồi trước đi, đợi tôi một lát.”

Trầm Hướng đã quen, hai người ngồi xuống, trợ lý châm trà.

Trầm Hướng tiếp tục hỏi cậu: “Vậy anh sao lại đột nhiên không cùng công ty ký lại hợp đồng?”

“Chỉ nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút thôi.” Liêu Hành nhận trà, cảm ơn với trợ lý, từ từ nói “Tôi trước kia bận rộn kiếm tiền là do phải cung cấp tiền học với tiền sinh hoạt cho Trịnh Yến Hoa, hiện giờ nếu đã giải quyết xong, tôi sẽ không cần bận rộn quá. Huống gì, giảng viên của tôi bên kia đã mấy năm hối tôi đi học tiến sĩ, mấy năm nay tôi bận rộn vẫn là cảm thấy có lỗi với thầy ấy.”

Trầm Hướng nghe cậu kể về chuyện của giáo sư Tần, cũng hiểu rõ: “Cậu rất thích đi học hả?”

Liêu Hành cười: “Vẫn được đi, dù sao tôi cũng từng là học bá.”

“Bỏ được vinh quang rực rỡ?” Trầm Hướng trêu đùa.

“Có gì mà luyến tiếc.” Liêu Hành bật cười, lại bổ sung một câu, “Cũng không phải là không trở lại.”

Trầm Hướng cũng không phản đổi.

Giới giải trí khiến cho mọi người ngưỡng mộ, ghen tị cùng sùng bái là do trở thành ngôi sao liền được cả tiền tài, danh vọng, địa vị. Liêu Hành mấy năm nay trong giới giải trí, kiềm tiến được cũng không để cho mình, danh dự cùng địa vị vẫn có, tuy rằng không tới nỗi đức cao vọng trọng nhưng tiếng tăm vẫn tốt, được người yêu thích. Fan của cậu vẫn yêu thích cậu như mấy năm trước, sùng bãi ngưỡng mộ của người khác với Liêu Hành chưa bao giờ thiếu.

Liêu Hành là một diễn viên có thiên phú nhưng không cố chấp. Làm diễn viên nhiều năm như vậy, muốn nghỉ một chút cũng coi là bình thường.

Cậu cùng với sinh viên chính quy học viện điện ảnh và truyền hình không giống, bản thân cậu chính là tay ngang, vẫn là người còn trẻ đã thành công trong con đường học tập, không sợ đổi nghề, cũng không sợ thất bại. Đàn ông càng lớn tuổi càng có hương vị, huống chi Liêu Hành năm nay mới 29 tuổi, cơm thanh xuân còn có thể ăn được thêm mấy năm. Đừng nói Liêu Hành không phải lui giới, cho dù lui giới, Trầm Hướng nghĩ nếu chút của cải của Vinh gia, có nuôi một trăm Liêu Hành phá sản cũng dư dả.

Vì thế cuồi cùng, Trầm Hướng chỉ có thể chúc phúc: “Hi vọng cậu học tập thuận lợi.”

Liêu Hành mỉm cười: “Cảm ơn.”

Vinh Thác cuối cùng cũng xử lý xong công việc, đi tới ngồi xuống, vừa rồi đã nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì, biểu tình thực trấn định: “Chuẩn bị lui để đi học?”

“Ừ”. Liêu Hành sợ lãnh đạo trực tiếp của mình xù lông giống Thân Việt, thật cẩn thận nhìn hắn.

Vinh Thác khẽ nhíu mày: “Anh nói với anh tôi chưa?”

Liêu Hành biểu tình trở nên lạnh nhạt “Chuyện của tôi tôi có thể làm chủ.”

Vinh Thác biết cậu hiểu lầm, lại lười giải thích, chỉ nói: “Tùy anh, cho dù không có ký lại, về sau công ty có kịch bản tốt vẫn sẽ tìm anh.”

Liêu Hành có chút băn khoăn: “Kia... Rất phiền phải không?”

Trầm Hướng cười: “Có gì phiền đâu, em trai đưa thêm chút phúc lợi cho chị dâu thôi mà”

Liêu Hành cùng Vinh Thác đều liếc qua, Trầm Hướng giơ tay vô tội: “Chỉ đùa một chút thôi.”

Thân Việt sau lại lên lầu tìm Vinh Thác, nhìn thấy Liêu Hành ở đó, trong phút chốc liền đen mặt.

Vinh Thác vừa hỏi, quả nhiên là chuyện của Liêu Hành. Mấy người liền thẳng thắng ngồi xuống bàn bạc. Thân Việt chính là nhất thời khó xử, sau khi nghe xong cũng hiểu được đây là nguyện vọng ban đầu của Liêu Hành, dù sao y khá hiểu Liêu Hành, mấy năm nay một người luôn bận rộn làm việc, với người khác cũng không phải rất thân thiết, nói ra kiếm tiền mới giống như là công việc hàng đầu của cậu, cũng không có nhiệt tình gì lớn.

Hiện tại tâm sự với chung thân đại sự cơ bản đều đã thu phục, khó tránh khỏi thở phào nhẹ nhõm, muốn nghỉ ngơi.

Mấy người gọi quản lý bộ phận PR đến, mở cuộc họp đột xuất, sắp xếp lại một số chuyện tiếp theo phải làm. Liêu Hành không muốn tham gia chương trình phỏng vấn mạng, Vinh Thác cũng không bắt buộc, thay người là xong.

Trầm Hướng rõ ràng là muốn tranh thủ thời gian lừa Vinh Thác trốn việc, kết quả lại đổi thành làm background, nghe bọn họ họp, vô cùng buồn bực.

Buổi tối ba người đi ăn chung, Vinh Thác gọi điện cho Vinh Mặc, đối phương có công việc không tới được, ba người cứ như vậy cùng nhau ăn cơm.

Có lẽ là vì thường xuyên nhìn thấy hai người này ở trong công ty, Liêu Hành ngược lại không khẩn trương. Trầm Hướng thỉnh thoảng sẽ nói về mấy người bạn lần trước tại bữa tiệc của Vinh Mặc, trêu chọc Liêu Hành lúc đó thân phận xấu hổ. Ba người nói nói cười cười thế mà cũng qua mấy giờ, Liêu Hành nghĩ ít nhất thì người nhà Vinh Mặc cũng đã thu phục được 2 người. Vinh Thác và Vinh Yên chắc chắn không thành vấn đề, cũng không biết ba mẹ Vinh Mặc, Boss cuối của Vinh Thị có dễ thu phục hay không?

Lúc chia tay, Trầm Hướng hỏi cậu: “Anh cảm thấy con người Vinh Mặc thế nào?”

Liêu Hành trong chốc lát ngạc nhiên, do dự mà trả lời: “Vô cùng cẩn thận, thoạt nhìn có vẻ nghiêm cẩn thế nhưng lại rất ôn nhu.”

Trầm Hướng ý vị thâm trầm nhìn cậu: “Về sau anh sẽ phát hiện, thật ra Vinh Mặc cũng có mặt rất đáng yêu”

“Hả?” Liêu Hành mờ mịt, cậu thật sự không có cách nào đem chữ này liên quan tới Vinh Mặc.

Trầm Hướng khoát tay cùng Vinh Thác rời đi.

Buổi tối trở về nhận được điện thoại của Vinh Mặc, sau đó là hỏi chuyện, Liêu Hành không biết giải thích như thế nào chỉ đơn giản ừ một tiếng, Vinh Mặc cũng không hỏi lại, chỉ nói: “Em muốn làm gì thì làm đi.”

Liêu Hành gật đầu: “Được.”

Cậu  thực may mắn khi Vinh Mặc cơ hồ chưa bao giờ can thiệp vào công việc của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.